Nghĩ đến đây, Đường Vũ tràn ngập kích động và kính sợ, bước đi lên trước, vẻ mặt tất cung tất kính hành lễ với Lâm Hiên: "Lam Vân Quốc Đường Vũ, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Thậm chí, vì không làm cho Lâm Hiên phản cảm, Đường Vũ chủ động bỏ bớt đi xưng hô quốc quân.
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
Nhìn tướng mạo Đường Vũ không giống một hôn quân, ngược lại là rất có mấy phần khí chất dong quân. Loại người này, năng lực không xứng với vị trí, khó trách Lam Vân Quốc sẽ bị bộ lạc Liệt Diễm lấn ép thành dáng vẻ như thế này.
Bên cạnh, Ba Hách Lâm và Mộc Ca và hơn ngàn người của bộ lạc Liệt Diễm, giờ phút này đều khẩn trương nhìn Lâm Hiên.
Bắc Huyền Thiên Đế phu.
Chỉ với năm chữ này thì đã quét sạch sành sanh khí diễm phách lối của bọn họ lúc nãy. Thay vào đó là một cảm giác khẩn trương không thể nào giấu được. Đại nhân vật như thế giáng lâm hoàng cung Lam Vân Quốc, ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết, đó chính là muốn làm chủ cho Lam Vân Quốc.
Có hắn làm chỗ dựa, toàn bộ bộ lạc Liệt Diễm có thể còn sống sót hay không cũng chưa biết được đâu!
Sau khi nhìn nhau một lần. Ba Hách Lâm lấy dũng khí, đi lên trước, để tay lên ngực xoay người cúi đầu trước mặt Lâm Hiên: "Bộ lạc Liệt Diễm Ba Hách Lâm, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Mộc Ca và các dũng sĩ cũng cùng nhau cúi người chào: "Bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Bọn họ từng người dáng dấp hung mãnh bưu hãn, mà ở trước mặt Lâm Hiên, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thậm chí là các yêu thú đi theo bọn họ cũng nhao nhao cúi đầu, có chút sợ hãi trước áp lực vô hình.
Thấy cảnh này, bọn thủ vệ trong hoàng cung trong lòng trở nên kích động.
"Bắc Huyền Thiên Đế phu ra mặt, không cần phải nói gì cả mà một đám quy tôn tử của bộ lạc Liệt Diễm đã sợ đến sắp tè ra quần, phải nói là quá sung sướng!"
"Bắc Huyền Thiên Đế phu tới, Lam Vân Quốc chúng ta sắp xoay người!"
"Đế phu, đúng là khiến cho chúng ta nhịn không được mà phải ngưỡng vọng!"
Bọn thủ vệ nhỏ giọng thảo luận, trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ và sùng bái.
"Đế phu, mời!"
Đường Vũ vội vàng dẫn Lâm Hiên và bọn nhỏ đi vào đại điện.
Mà chỗ ngồi của Lâm Hiên và bọn nhỏ cũng chính là kim loan bảo tọa của Đường Vũ. Bốn tiểu nha đầu lần đầu tiên ngồi ở trên kim loan bảo tọa, rất là hiếu kỳ quan sát tất cả mọi thứ bên cạnh mình. Nhìn thấy hai bên trên lan can đều là Hoàng Kim Long Đầu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu trực tiếp cưỡi lên trên lan can, cười ha hả.
"Cha, cha ngươi nhìn, chúng ta đang cưỡi rồng!"
Lâm Hiên vẻ mặt cưng chiều mà nhìn các nàng: "Chơi vui không?"
"Cực kỳ vui!" Hai tiểu nha đầu hết sức vui mừng.
Mà hai người Tuyền Châu và Tuyền Hàm cũng đứng trên long ỷ sờ tới sờ lui, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Cái ghế này thật thú vị, chỉ là nhỏ hơn cái ghế của mẫu thân không ít."
"Đúng đó, hơn nữa cái ghế của mẫu thân lạnh băng băng, còn cái ghế này thì ấm áp."
Nghe được các nàng nói như vậy, bọn người Đường Vũ dưới điện trên mặt lộ ra vẻ kính sợ. Không hổ là nữ nhi của Bắc Huyền Thiên chi chủ, kiến thức không tầm thường!
Đường Vũ cười ha hả tiến lên nói ra: "Tiểu công chúa, cái ghế của tại hạ sao có thể so sánh với của Nữ Đế bệ hạ được?"
"Nhưng mà nếu như các ngươi thích thì có thể chơi!"
Bốn tiểu nha đầu đồng thời khẽ gật đầu, chuyện này khiến Đường Vũ như được ăn một viên thuốc an thần.
Hắn xem như đã nhìn ra, Lâm Hiên cực kỳ cưng chiều bốn nữ nhi bảo bối. Chỉ cần các nàng thích nơi này, chắc chắn Lâm Hiên sẽ trợ giúp mình thoát khỏi khốn cảnh.
Sau đó.
Đường Vũ nghiêm mặt nói: "Đế phu tại thượng, mong ngài hãy giúp Lam Vân Quốc chúng ta chủ trì công đạo."
"Chỉ cần từ đây bộ lạc Liệt Diễm không còn xâm phạm nước ta, ta nguyện sẽ vĩnh viễn chung sống hòa bình với bọn họ, hai nước thông thương với nhau!”
Lâm Hiên nghiền ngẫm nhìn thoáng qua Đường Vũ: "Ngươi nguyện ý sống chung hòa bình, nhưng mà theo người khác thì nói không chừng đây chính là biểu hiện của sự hèn yếu."
Vừa mới kiên trì đi vào đại điện, Ba Hách Lâm nghe vậy thì không khỏi hai chân cứng đờ. Lâm Hiên nói như vậy khiến cho hắn không khỏi âm thầm hít sâu một hơi.
"Hẳn là Bắc Huyền Thiên Đế phu muốn động võ với bộ lạc Liệt Diễm chúng ta?"
Ba Hách Lâm khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên trên kim loan bảo tọa, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ. Nếu như Bắc Huyền Thiên xuất thủ, chỉ sợ bộ lạc Liệt Diễm sẽ hôi phi yên diệt trong nháy mắt.
Nghĩ đến đây, Ba Hách Lâm vội vàng tiến lên hành lễ: "Đế phu nói quá lời!"
"Bộ lạc Liệt Diễm chúng ta tuyệt đối sẽ chung sống hòa bình với Lam Vân Quốc, từ đây nước giếng không phạm nước sông!"
Đường Vũ giật mình nhìn về phía Ba Hách Lâm. Hắn hoàn toàn không ngờ được là nửa nén hương trước còn uy phong lẫm lẫm, bây giờ Ba Hách Lâm là chủ động nói ra một câu như vậy.
Lâm Hiên cố ý khống chế khí tức, tránh đi bốn tiểu bảo bối, thả khí tức của mình ra trong đại điện. Một cỗ uy áp Đế Cảnh kinh khủng như cự sơn từ cửu thiên rơi xuống, đột nhiên đặt lên trên đỉnh đầu của tất cả mọi người.
Đường Vũ và bọn người Ba Hách Lâm chỉ cảm thấy trái tim trì trệ. Uy áp kinh khủng đó suýt chút nữa khiến cho bọn họ không thở nổi.
Ba Hách Lâm cuống quít nói ra: "Ta nguyện ý lấy danh nghĩa Liệt Diễm Chi Thần thề, nhất định sẽ nói được làm được!"
"Không chỉ như thế, toàn bộ tài nguyên cướp đoạt được từ Lam Vân Quốc trong những năm này bộ lạc chúng ta đều sẽ trả lại hết!"