Nghe được bọn nhỏ nói như vậy, Đông Hoàng Tử U cười vui vẻ hơn. Cho dù như thế nào đi nữa thì Lâm Hiên dạy con vẫn biết tròn biết méo. Có hắn chăm sóc, bọn nhỏ cũng đều chăm chỉ làm bài tập và tu luyện võ đạo.
Trừ bài tập, thứ Đông Hoàng Tử U quan tâm nhất là bọn nhỏ tu luyện võ đạo. Nàng âm thầm quyết định, chờ qua một năm nữa, bọn nhỏ triệt để hoàn thành tu luyện "Thiên Chiêu Kiếm Pháp", nàng sẽ dạy các nàng kiếm pháp cao cấp hơn.
"Vậy thì tốt, thừa dịp hôm nay mẫu thân rảnh rỗi, các ngươi nói xem muốn đi nơi nào chơi?" Đông Hoàng Tử U cưng chiều mà nhìn bọn nhỏ.
Bốn tiểu nha đầu lập tức mở rộng đầu óc suy nghĩ, kỷ kỷ tra tra thảo luận một lúc lâu mới quyết định đi Thánh Cảnh Sơn chơi. Bởi vì các nàng nghe nói, nơi đó một năm bốn mùa như mùa xuân, là nơi duy nhất ở Bắc Huyền Thiên có thể nhìn thấy cảnh mùa xuân.
"Được, vậy chúng ta đi Thánh Cảnh Sơn." Đông Hoàng Tử U vung ngọc thủ lên, không trung sau lưng kim quang vạn trượng.
Chín con rồng lớn lôi kéo Huyền Băng Ngọc Liễn từ tầng mây rơi xuống, đứng ở trong sân.
"Đi thôi." Đông Hoàng Tử U nói với Lâm Hiên.
Sau đó Lâm Hiên và nàng cùng nhau dẫn bọn nhỏ đi lên Huyền Băng Ngọc Liễn.
Không hổ là tọa giá tôn quý nhất Bắc Huyền Thiên, trình độ xa hoa của Huyền Băng Ngọc Liễn có thể nói là vượt qua tưởng tượng.
Nếu như so với nó thì Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn chỉ là đồ bình dân mà thôi.
Nội bộ Ngọc Liễn có hai hàng chỗ ngồi mặt đối mặt, đều là điêu khắc Thần Phượng, cực kỳ lộng lẫy. Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U mặt đối diện ngồi xuống, sau đó bốn tiểu nha đầu lập tức nhào tới trong ngực Lâm Hiên.
Đông Hoàng Tử U thấy thế thì không khỏi hơi há miệng nhỏ ra, trong lòng có chút ghen tuông.
"Những nha đầu này đúng là... có cha thì lập tức quên mẹ!"
Nhìn thấy cảnh tượng bốn tiểu nha đầu chen trong ngực Lâm Hiên, Đông Hoàng Tử U có thể nói là vừa buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
Không bao lâu sau, Tuyền Châu xoay người đi tới trước mặt Đông Hoàng Tử U.
"Bảo bối, ngươi đến chơi với mẫu thân..." Trong lòng Đông Hoàng Tử U vui mừng, vẫn là đại nữ nhi Tuyền Châu thương mẫu thân nhất.
Nhưng mà nàng nói còn chưa dứt lời thì ngọc thủ đã bị Tuyền Châu bắt lấy.
Chỉ nghe Tuyền Châu nói ra: "Mẫu thân, ngươi cũng đến ngồi lên trên đùi cha với chúng ta đi!"
Gương mặt Đông Hoàng Tử U lập tức nóng lên, hai bên mặt trở nên đỏ ửng.
"Mẫu thân không thể ngồi lên trên đùi của cha các ngươi được!" Nàng lập tức vội vàng lắc đầu.
"Tại sao vậy?" Chẳng những Tuyền Châu, ba tiểu nha đầu khác cũng xoay đầu lại, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Đông Hoàng Tử U cố nén ngượng ngùng: "Bởi vì mẫu thân là người lớn, nếu như ngồi như thế thì sẽ khiến cho cha của các ngươi chịu không nổi."
"Nha!" Mấy người Tuyền Châu cũng không nghĩ nhiều, bởi vì những gì mẫu thân nói vẫn luôn rất có lý.
"Thế nhưng để mẫu thân ngồi đối diện như vậy rất kỳ quái!" Tuyền Hàm lắc đầu.
Người một nhà nên ngồi cùng nhau mới đúng chứ.
"Ngươi ngồi lại đây đi." Lâm Hiên cũng hiểu tâm tư của mấy cô con gái.
Đông Hoàng Tử U nghĩ nghĩ, gật gật đầu, ngồi cùng hàng với Lâm Hiên.
Giữa hai người cách nhau bốn nha đầu, cũng giống một nhà sáu người. Nhưng mà giờ phút này Đông Hoàng Tử U lại gương mặt có chút nóng lên, tim đập như hươu chạy.
Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên nàng ngồi gần Lâm Hiên như vậy. Cũng may Lâm Hiên thần tình lạnh nhạt, hóa giải không khí ngột ngạt, dọc theo con đường này, tâm tình Đông Hoàng Tử U cũng buông lỏng.
Sau khi đến Thánh Cảnh Sơn, quả nhiên nơi này bốn mùa như mùa xuân. Cảnh xuân tươi đẹp, xuân ý dạt dào.
Hai người chơi với bọn nhỏ chơi một lúc lâu.
Đông Hoàng Tử U đứng ở một bên, mắt tràn đầy nhu tình mà nhìn Lâm Hiên và bọn nhỏ.
Mặc dù, Lâm Hiên không giống nam nhân khác, vô tâm võ đạo, cũng không có lòng khắp thiên hạ. Nhưng như thế này cũng rất là ấm áp, rất là hạnh phúc.
Mình là Bắc Huyền Thiên Nữ Đế, cường giả Đế Cảnh, có đôi khi còn cảm thấy rất áp lực. Không nên để Lâm Hiên thay mình chia sẻ áp lực như vậy.
Nếu đã như vậy, cứ để cho mọi chuyện như thế này đi.
Phía ngoài mưa gió, đao quang kiếm ảnh, để cho một mình mình gánh chịu là được rồi.
Đông Hoàng Tử U yên lặng nghĩ, ánh mắt kiên quyết, hình như đã làm ra một quyết định quan trọng nào đó.
Hạ giới, bên ngoài Lam Vân Quốc.
Bốn con Thanh Dực Phi Điểu lôi kéo Ngọc Liễn Xa to lớn xa hoa đang nhanh chóng bay tới Lam Vân Quốc.
Những nơi nó bay qua khiến cho vô số người dừng chân quan sát.
"Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn, đây là Ngọc Liễn Xa của hoàng cung Bắc Huyền Thiên!"
"Trước có Huyền Băng Ngọc Liễn, sau có Phi Điểu Ngọc Liễn, tại sao thành viên hoàng thất Bắc Huyền Thiên liên tiếp xuất hiện ở hạ giới?"
"Ngươi ta đều là phàm nhân hạ giới, làm gì có tư cách suy đoán những chuyện này!"
"Có thể cưỡi Ngọc Liễn xa hoa tôn quý như thế, đúng là tiện sát người vậy!"
Cũng đang ở bên ngoài Lam Vân Quốc, một nghìn dặm ngoài biên cảnh. Một đội kỵ binh hơn nghìn người đang nhanh chóng tiến thẳng về hướng của Lam Vân Quốc. Có thể nhìn thấy, dưới người bọn họ đều cưỡi hổ hình yêu thú lông đen hung mãnh cao lớn. Mà tất cả bọn họ đều là người mặc lân giáp da thú, trước ngực sau lưng treo hắc thiết áo giáp hạng nặng to lớn.
Từng người cầm vũ khí hạng nặng trong tay, cưỡi trên lưng hổ hình yêu thú, khí thế hùng hổ, sát khí bạo rạp.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, những cư dân đang ở bên cạnh biên giới Lam Vân Quốc trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Bởi vì những người này chính là tồn tại hung ác nhất ở trong phạm vi ngoài mười vạn dặm bên ngoài biên cảnh Lam Vân Quốc.
Dũng sĩ bộ lạc Liệt Diễm!