Liễu Tiêu vội vàng hoảng sợ nhìn về phía mỹ nữ chiến bào màu trắng.
Nàng có dự cảm mãnh liệt mỹ nữ này chắc chắn là đại nhân vật tuyệt đỉnh cử thế vô song!
Mà trong lúc nàng hoảng hốt, nghe được một giọng nói vang lên:
"Một chiêu ma kiếm này của bệ hạ đúng là khiến thuộc hạ mở rộng tầm mắt!"
Bệ hạ!
Liễu Tiêu chấn động mạnh một cái, trên đời này, nữ tử được xưng bệ hạ còn có thể là ai?
Nàng vội vàng đi tới trước mặt Đông Hoàng Tử U, kinh sợ quỳ xuống đất hành lễ:
"Tiểu nữ đa tạ Nữ Đế bệ hạ cứu mạng!"
... ... ... ... ... ... ... . . .
"Đứng lên đi." Đông Hoàng Tử U lạnh nhạt nhìn xuống Tiêu.
Sau đó đưa mắt nhìn chỗ bang chúng Phi Long Bang biến mất.
'Vừa rồi nàng nhìn một cái là nhận ra được bọn họ đều là người của Phi Long Bang.
Như thế khiến cho nàng có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì trong tình báo nói tới phi loạn cũng không bao gồm Phi Long Bang.
Chuyện này khiến Đông Hoàng Tử U cảm thấy phỉ loạn lăn này cũng không đơn giản như tưởng tượng.
"Đa tạ bệ hạ!" Liễu Tiêu vẻ mặt kính sợ đứng dậy.
Đông Hoàng Tử U hỏi: "Ngươi gặp Phi Long Bang ở Bạch Thạch Thành?”
Nàng nhìn thấy Liễu Tiêu người khoác khăn. quảng vai, biết nàng chính là tân nương tử sắp xuất giá.
Mà cách cách các nàng găn nhất chính là Bạch Thạch Thành, cho nên nàng mới hỏi như vậy.
Liễu Tiêu lộ ra thần sắc bi thương gật gật đầu: "Tiểu nữ đúng là gặp được Phi Long Bang bên ngoài Bạch Thạch Thành mấy dặm"
"Bọn họ nhân số đông đảo, thực lực cường đại, chẳng những đánh chết rất nhiều người đưa đầu, còn tấn công vào Bạch Thạch Thành!"
Đông Hoàng Tử U sau khi nghe xong đôi mắt đẹp không khỏi phát lạnh: “Đám đạo tặc này thật to gan!”
Một đạo uy áp từ trên người nàng phóng ra, hóa thành trăm tòa tuấn sơn, áp lực bỗng nhiên tăng mạnh.
Bọn người Liễu Tiêu, Phùng Lăng Phí và Quản Đồng đều cảm thấy hô hấp trì trệ.
Trên người dường như gánh trăm tòa núi lớn.
Dưới uy áp của Đông Hoàng Tử U, tất cả đều thân hình lún xuống, trái tìm đột nhiên rụt lại.
Giờ khắc này, rốt cục các nàng cảm nhận được cái gì là Nữ Đế chỉ uy!
Đó là một loại uy nghiêm có thể đè nát trái tim người ta, không thể chống cự, chỉ có thể thần phục!
"Xuất phát!"
Sau đó Đông Hoàng Tử U giục ngựa chạy vội, giống như là một tia chớp xông về Bạch Thạch Thành.
Bọn người Phùng Lăng Phi, Quản Đồng lập tức vội vàng đuổi theo.
Mà nhìn thấy các nàng đi xa, Liễu Tiêu cắn răng một cái cũng cưỡi ngựa đi theo.
"Tân Kiệt, Vương thúc thúc, Nữ Để bệ hạ tới, các ngươi nhất định phải kiên trì lên!" Rất nhanh.
Đông Hoàng Tử U đến chỗ đội đưa dâu bị tập kích lúc nãy.
Nhìn thấy thi thể khắp nơi, Đông Hoàng Tử U không khỏi nhíu lông mày một cái, tiếp tục giục ngựa tiến lên.
Sau đó đuổi theo Liễu Tiêu, tìm khắp cả các nơi đều không có tìm được thi thể Chu Tân Kiệt và Vương Vũ, trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Bởi vì trên đất không có mấy thi thể của Phi Long Bang.
Điều này nói rõ một trận chiến này Phi Long Bang lấy được thẳng lợi.
Mà dưới tình huống này, lại không gặp được Chu Tân Kiệt và Vương Vũ, rất khó không khiến người ta nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Thậm chí Liễu Tiêu không nhịn được nghĩ có lẽ thí thể của bọn họ đều bị yêu thú Phi Long Bang ăn.
Khẽ cần môi, nàng quyết định tiếp tục theo sau lưng Đông Hoàng Tử U, nhất định phải biết rõ ràng đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Lúc này.
Đông Hoàng Tử U đã dẫn theo Phùng Lăng Phi đi vào trước cửa thành Bạch Thạch Thành.
Ngẩng đầu nhìn lại, trong thành khói lửa nổi lên bốn phía, tràn đầy tiếng la giết tàn bạo.
Những âm thanh này, nghe xong thì biết đến từ Phi Long Bang!
Ngay khi Đông Hoàng Tử U định dẫn theo đám người xông vào cửa thành, trên cửa thành bỗng nhiên xuất hiện hơn ngàn người của Phi Long Bang.
Tất cả bọn họ đều cầm kình nỏ cấp pháp khí, nhắm ngay Đông Hoàng Tử U và tất cả mọi người.
Lúc này, một hộ pháp Phi Long Bang đi tới cửa thành, ánh mắt rơi trên người Đông Hoàng Tử U:
"Các hạ coi là chỉ dựa vào những người các ngươi thì có thể tấn công vào thành sao?"
Thân là hộ pháp một bang, đương nhiên hẳn có chút kiến thức, nhìn ra Đông Hoàng Tử U không giống bình thường.
Nhưng mà dù sao cũng là đạo tặc, không nhận ra Đông Hoàng Tử U có thân phận như thế nào.
Cho nên trong giọng nói hẳn có hai phần cung kính, tám phần khinh thường.
Đông Hoàng Tử U đôi mắt đẹp lạnh lẽo, lấy Băng Phượng Kiếm ra, từng bước đi lên trên không.
Trong chốc lát, mây gió đất trời biến đổi.
Nàng người mặc một bộ phi phượng chiến bào màu trắng, quang hoa vạn trượng.
Tựa như tuyệt thế nữ Võ Thần quan sát cả tòa Bạch Thạch Thành.
"Bắc Huyền Thiên là của trắm thiên hạ, ngươi nói trắm có thể tấn công vào hay không?"
Trẫm!
Nghe đến chữ đó, hộ pháp đó thân thể khế run lên, hô hấp bỗng nhiên xiết chặt.
Mà hơn ngàn bang chúng Phi Long Bang hai tay có chút lắc một cái, suýt chút rớt nỏ xuống đất.
“Ông trời ơi, lại là Huyền Băng Nữ Đế!"
"Khó trách nàng khí thế kinh người như vậy, hóa ra là vị Nữ Đế vắt ngang vạn cổ đó!”
"Sao nàng đến nhanh như vậy?"
Đám người Phi Long Bang hoàn toàn không nghĩ
ra, vậy mà gặp phải Huyền Băng Nữ Đế nhanh như vậy! Cái này hoàn toàn ở ngoài kế hoạch của bọn họ!
"Rút lui! Tất cả mọi người tranh thủ thời gian rút lui!"
Hộ pháp vội vàng hô to một tiếng, để tất cả bang chúng Phi Long Bang rời khỏi thành lâu.
Mà đúng lúc này.
Các nàng cảm thấy đi theo sau lưng Đông Hoàng Tử U, càng ngày càng có thể cảm nhận được vị Nữ Đế này mạnh mẽ và bưu hãn.
Mà bang chúng Phi Long Bang trong thành nghe được tiếng kinh hô trên cổng thành, nhao nhao sợ hãi.
Bọn họ cũng hoàn toàn không ngờ được là Huyền Băng Nữ Đế lại tự mình giá lâm Bạch Thạch Thành.
Càng khiến cho bọn họ sợ hãi chính là Đông Hoàng Tử U một kiếm san bằng trăm dăm thành lâu.