Ba ngày trước, Địch Vũ lần đầu tiên dẫn người tới Hứa gia, một chưởng đánh chết Hứa Gia Hào, đồng thời kêu người của Hứa gia nhắn cho Hứa Minh Thân đã đi ra ngoài
Kêu Hứa Minh Thân trong vòng ba ngày giao ra công pháp truyền thế Hứa gia "Lãng Không Thánh Bộ”, còn có con trai của Hứa Minh Thân Hứa Thiên.
Nếu không, cự sơn đặt ở trên đỉnh đầu Thanh Thạch Thành sẽ rơi xuống, ép trọn tòa thành thành bụi phẩn!
Hôm nay Hứa Minh Thân về nhà một lần, nhìn thấy thi thể Hứa Gia Hào đã được trưng bày trong linh đường, chấn kinh buồn thương không thể kể xiết.
Sau khi dập đầu trước thi thể Hứa Gia Hào mấy cái, Hứa Minh Thân cực kỳ bi phẫn, cắn răng nói:
"Sáu trắm năm trước, hai nhà Hứa Địch luận võ, chính là tỷ thí công bằng, thẳng ăn thua chịu!"
"Cho dù Địch gia thua thì Hứa gia chúng ta cũng không có bỏ đá xuống giếng hại bọn họ!”
"Nào ngờ được là sáu trăm năm sau, Địch Vũ lại phát rồ, gây họa tới Hứa gia chúng ta và tất cả mọi người trong Thanh Thạch Thành như thế!”
"Hứa Minh Thân ta cho dù chết cũng sẽ không giao 'Lăng Không Thánh Bộ cho hắn! Chớ nói chỉ là con của ta!"
Nghĩ đến Địch Vũ ngay cả con trai mình cũng muốn bắt, Hứa Minh Thân cảm thấy lưng lạnh lẽo.
Hắn biết, với tính cách Địch Vũ, một khi có được Hứa Thiên có Hoang Huyết Thánh Thể vạn năm khó gặp thì sẽ làm ra những chuyện kinh khủng người thường khó có thể tưởng tượng được.
Đệ đệ Hứa Minh Thân Hứa Minh Hạo tiến lên phía trước nói:
"Đại ca, thần công và chất nhi không thể giao cho 'Địch Vũ, nhưng bây giờ sau lưng của hắn có đại năng thần bí trợ trận, lại đặt một ngọn núi trên không Thanh Thạch Thành chúng ta."
"Bây giờ cả tòa thành đều nằm trong tay của bọn họ, chúng ta lấy cái gì chống cự bọn họ?"
Hứa Minh Thân nghe vậy không khỏi đau lòng: "Nếu bởi vì Hứa Minh Thân ta mà khiến cho bách tính toàn thành gặp nạn, ta chính là tội nhân thiên cổ của Thanh Thạch Thành!"
Hít sâu một hơi, hắn cắn răng nói:
"Nhưng mà cho dù như thế nào thì ta cũng không 'thể đồng ý với điều kiện của hẳn!
“Cùng lắm thì đến lúc đó, ta nghĩ cách quần nhau với hẳn, để hắn thả bách tính toàn thành!"
Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía toà cự sơn che khuất bầu trời trên trời.
Dù thân là đệ nhất cao thủ võ đạo Thanh Thạch Thành, gia chủ cổ võ thế gia, nhưng khi đối mặt với toà cự sơn này thì hẳn vẫn cảm thấy bất lực.
'Đáng chết, rốt cuộc là vị đại năng kinh thế nào dời ngọn núi lớn này tới đặt ở trên cao vạn trượng?
Hứa Minh Thân thở dài một hơi, chỉ hi vọng đối phương có lòng thương hại, buông tha cho ngàn vạn bách tính trong Thanh Thạch Thành.
Nếu không, hôm nay Thanh Thạch Thành sẽ trở thành huyết hải nhân gian!
Mà đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ phách lối vang lên:
“Sắp chết đến nơi, Hứa gia các ngươi còn có tâm tư làm tang sự?”
"Ta thấy các ngươi làm tang sự cho mình luôn thì tốt hơn!"
Bành! ! !
Một đạo khí lãng cường hoành đụng nát đại môn Hứa gia.
Ánh mắt bọn người Hứa Minh Thân run lên.
Nghiêng đầu lại thì thấy một nam tử trung niên mặc huyết y dẫn theo mười mấy tùy tùng, khí thế hùng hổ đi vào.
Hứa Minh Hạo và người của Hứa gia nhìn thấy huyết y nam tử thì đều lộ ra vẻ hoảng sợ căm hận.
Hứa Minh Hạo vội vàng chỉ vào hắn nói: "Đại ca, người này chính là Địch Vũ!”
Sau khi hắn nói xong, trong đại viện Hứa gia sát khí ngút trời, bốn năm trăm đệ tử Hứa gia lao ra.
Bọn họ đều là tu vi Thăn Phách Cảnh trở lên, ngăn trước mặt bọn người Địch Vũ, khí thế bức người.
Nhưng Địch Vũ đối mặt chiến trận này thì càng khinh thường hơn: "Một đám gà đất chó sành, không muốn chết thì mau cút đi!"
Hứa Minh Thân khẽ cần môi, khua tay nói: "Tránh hết ra!"
Thông Thiên Sơn đặt ở trên đỉnh đầu Thanh Thạch Thành đại biểu cho quyền uy và áp bách tuyệt đối.
Phàm là người trong võ đạo đều có thể nhìn ra, có thể khiến cho Thông Thiên Sơn to lớn như vậy lơ lửng rên cao vạn trượng thì cần năng lực lớn như thế nào.
Dựa theo Hứa Minh Thân phán đoán, vị đại năng sau lưng Địch Vũ rất có thể là trên Đế Cảnh!
Nói là cảnh giới Chuẩn Thánh cũng không chút khoa trương!
Thực lực này đối với hân mà nói thì đúng là đáng sợ!
Phải biết thân là gia chủ Hứa gia, trước mắt tu vi hắn cũng mới bước vào cảnh giới Tôn Giả sơ kỳ.
So với vị đại năng thần bí sau lưng Địch Vũ thì theo không kịp.
Cho nên giờ phút này, Hứa Minh Thân cảm thấy vẫn nên khắc chế bản thân thì tốt hơn.
"Không ngờ được là đã từng là võ đạo bá chủ mà lại sẽ nghèo túng đến tình trạng như thế."
"Ta rất hoài nghỉ lúc trước Địch gia chúng ta trúng âm mưu quỷ kế của các ngươi mới thua!”
Địch Vũ dẫn người nghênh ngang đi vào phòng khách, trong giọng nói không thiếu châm chọc và khinh bỉ.
Sau khi tiến vào phòng khách.
Địch Vũ bắt chéo chân ngồi ở trong đại sảnh, hoàn toàn không có kính ý với người chết Hứa Gia Hào.
Hứa Minh Thân cố nén giận dữ nói: "Địch tiền bối, hai nhà Hứa Địch tranh đấu là chuyện của tổ tiên, ngươi có oán khí lớn hơn nữa cũng không thế giận lây sang văn bối hậu sinh chúng ta.”
"Càng không nên tính sổ với người trong Thanh Thạch Thành, không quan tâm tính mạng của bọn họ!"
"Hừ!" Địch Vũ nghe vậy mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ.
"Địch gia chúng ta muốn thanh toán, phàm là người trong Thanh Thạch Thành, một người cũng chạy không thoát!”
"Hôm nay ta đến không phải là giảng đạo lý với ngươi mà là cho ngươi biết, còn một canh giờ nữa là đến hạn, Hứa gia nhất định phải giao ra 'Lăng Không Thánh Bộ' và con của ngươi!"
Bây giờ thấy Địch Vũ hùng hổ dọa người như thế, hẳn càng không thể giao con của mình ra.
"Không cho?" Địch Vũ hùng hổ ra vẻ mặt cực kỳ dữ tợn: "Vậy tất cả các ngươi đừng hòng sống tối!"
Trước khi giết trở lại Thanh Thạch Thành, hắn đã nghĩ kỹ biện pháp đối phó Hứa gia.