Nhìn thấy các nàng xuất hiện thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sợ ngây người
Ở đâu ra tứ bào thai khả ái như vậy?
'Đỗ Vân Hạc giận nhìn Triệu Nham Khánh một chút: "Tên khốn kiếp, lại lấy bốn tiểu nha đầu ra để dọa lão tử, ta thấy các ngươi muốn chết!"
Triệu Nham Khánh lập tức bối rối, ta cũng không biết những hài tử này từ đâu tới a!
"Động thủ!" Đồ Vân Hạc nổi nóng, ra lệnh một tiếng, để sơn phỉ động thủ.
Tuyền Châu thì nhìn thoáng qua ba muội muội: "Các muội muội, chúng ta phải cố gắng dạy dỗ kẻ xấu!"
Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đồng thời gật đầu: "Tốt!"
Vừa rồi Lâm Hiên nhìn thấy những sơn phi này ngoại trừ Đỗ Vân Hạc ra thì tu vi đều rất kém cỏi, thế là muốn để cho các nữ nhi bảo bối luyện kiếm.
Mà có hẳn ở một bên giám thị, cho dù Đỗ Vân Hạc cũng không gây thương tổn được cho bọn nhỏ.
Cho nên các tiểu nha đầu cứ yên tâm mà làm. việc
Mà nhìn thấy sơn phí tới gần.
Các tiểu nha đầu đồng loạt sử dụng kiếm pháp mà Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U truyền thụ, lốp bốp, một hơi đánh bại bảy tám sơn phỉ.
Thấy cảnh này, chẳng những Triệu Nham Khánh, sơn phỉ Hắc Phong Nhai đều sợ ngây người.
"Tiểu nha đầu thật là lợi hại!"
"Hóa ra kiếm thuật của các nàng cao siêu như vậy, chắc chắn là hậu bối danh môn!”
Đỗ Vân Hạc nhìn thấy thú hạ bị đánh, tức giận đến nhiệt huyết dâng lên, giận dữ hét:
"Lên, đông người hơn nữa, lão tử không tin không đối phó được mấy tiểu nha đầu!"
Nghe được mệnh lệnh của hẳn, hơn ba mươi sơn phỉ một hơi xông lên, vây quanh mấy người Tuyền Châu.
Bởi vì mấy người Tuyền Châu có tu vi tương đương với những sơn phí bình thường này, đều sắp bước vào Thông Huyền Cảnh.
Cho nên tăng thêm kiếm pháp Lâm Hiên và Đông, Hoàng Tử U truyền thụ cho, sức chiến đấu của các nàng cao hơn sơn phỉ bình thường nhiều.
Đối mặt hơn ba mươi sơn phi, các nàng vẫn không rơi xuống hạ phong.
Một trận ác chiến, sau đó bốn tiểu nha đầu giải quyết tất cả những sơn phi này.
Bọn người Triệu Nham Khánh thấy thế đều sợ ngây người.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến bốn bảo bối nho nhỏ này lại có thể đánh bại nhiều sơn phi hung hãn như vậy.
Mà lúc này Đỗ Vân Hạc càng tức giận, hai mắt đỏ như máu.
Hắn cũng lười suy đoán rốt cuộc mấy người Tuyền Châu là người phương nào, giận dữ hét:
"Tất cả đều lên cho lão tử, nhất định phải hung hăng dạy dỗ những tiểu nha đầu này!”
Phần phật ~
Hơn hai trăm sơn phỉ như ong vỡ tổ xông lên trước, khí thế hung mãnh vô cùng.
Tuyền Hi thấy thế vội vàng giơ tay nhỏ lên hô to một tiếng: 'Chờ một chút"
Hả???
Nàng hô lên như thế, Đỗ Vân Hạc và tất cả sơn phỉ đều bỗng nhiên sững sờ.
Sau đó nghe tiểu nha đầu nói: "Ta mệt mỏi không đánh nổi, vẫn là để cha ta đánh với các ngươi đi!"
Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng khẽ gật đầu.
Mỗi khi gặp được khó khăn, người đầu tiên mà các nàng nghĩ đến là người cha không gì không làm được của mình.
Thế là Tuyền Châu lễ phép nói ra: "Các ngươi chờ một chút, chúng ta gọi cha qua đánh với các ngươi!"
Đỗ Vân Hạc và sơn phỉ Hắc Phong Nhai nghe đến. đó đều vẻ mặt bối rối.
Như vậy cũng được?
.....
Nghĩ lại, Đỗ Vân Hạc không khỏi cười thầm một tiếng: "Tiểu nha đầu, có chút thú vị!"
Lúc này hắn cũng hơi tỉnh táo lại
Có thể trở thành lão đại Hắc Phong Nhai, lại kiếm ra danh hiệu "Tứ đại ác nhân” ở Vô Lượng Thiên, hắn cũng không phải mãng phu chỉ có man lực.
Cho nên kết hợp biểu hiện của mấy người Tuyền Châu trước đó.
Hắn âm thầm suy đoán mấy người Tuyền Châu chắc chắn lai lịch phi phàm, chắc chắn sau lưng có đại nhân vật kinh thiên trợ trận.
Mà đại nhân vật kinh thiên này chính là cha của mấy người Tuyền Châu.
Bởi vậy Đỗ Vân Hạc cũng muốn xem thử xem cha của bốn Tiểu nha đầu vừa đáng yêu vừa lợi hại này sẽ là thần thánh phương nào.
Về phần bọn người Triệu Nham Khánh, bọn họ cũng nhanh chóng nghĩ tới điều này.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Lạc Thủy Cốc tràn ngập một bầu không khí khôi hài mà cũng kỳ quái
Sơn phỉ cùng hung cực ác, còn có nạn dân ra ngoài chạy nạn.
Một phe thì không gấp gáp cướp bóc, một phe thì cũng không gấp chạy trốn, tất cả đều đứng tại chỗ chờ, bầu không khí rất hài hòa.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Trước mặt mấy người Tuyền Châu hiện lên một đạo bạch quang, Lâm Hiên bồng bềnh hạ xuống.
Hắn cưng chiều vuốt vuốt đầu của các tiểu nha đầu, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều và ủng hộ:
"Các bảo bối, biểu hiện không tệ, cha rất hài lòng!”
Nghe được hắn nói như vậy, đám sơn phi Đỗ Vân Hạc đều cả kinh há to miệng.
“Hóa ra vị công tử áo trắng này cả buổi không ra mặt chính là muốn cho nữ nhi của hẳn dùng chúng ta để luyện kiếm!"
Nghĩ tới đây, mấy người Đỗ Vân Hạc cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Thân là sơn phỉ danh vang thiên hạ, lại bị người ta xem như bia ngắm luyện kiếm, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy oan ức như vậy!
Nhưng mà giờ phút này Đỗ Vân Hạc lại không có nối giận mà ngược lại còn vẻ mặt kính sợ nhìn chằm chằm Lâm Hiên.
Đế phu!
Thư sinh nói như vậy khiến cho tất cả mọi người cả kinh run rẩy.
Bên trong Cửu Thiên Tiên Vực, có thể gọi Đế phu chỉ có phu quân của Huyền Băng Nữ Đế a!
Triệu Nham Khánh bước lên phía trước bắt lấy tay thư sinh, kích động hỏi: "Văn Bạch huynh, ngươi xác đĩnh không có nhận lầm người?"