Nói như vậy chẳng khác gì là uy hiếp!
"Nam Cung Thần Đồng ơi là Nam Cung Thần Đồng, ngươi ngang ngược quen rồi, không biết chịu thua.”
"Sau khi nói ra lời này, chẳng lẽ ngươi còn cho là Đế phu sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Bọn người Đoàn Chính Diệu lắc đầu không thôi, Nam Cung Thần Đồng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, phạm vào kiêng kỵ lớn nhất!
Mà khi tất cả mọi người ở đây khẩn trương.
Lâm Hiên thân hình lóe lên, đã đi tới bên ngoài đại sảnh, đứng trước mặt Nam Cung Thần Đồng.
"Vậy ta cũng muốn xem xem Nam Cung gia tộc các ngươi có thể làm gì được ta”
Sau khi nói xong, Lâm Hiên giơ tay lên nhắm ngay trán Nam Cung Thần Đồng chỉ một cái.
Một đạo huyền quang bần vào trán Nam Cung Thần Đồng, sau đó hẳn lập tức ngậm miệng lại, yên tĩnh ngã xuống đất.
Mọi người ở đây thấy thế đều hít vào một hơi khí lạnh.
Đế phu giết người trong vô hình, đúng là hảo thủ đoạn!
... ... ... ... ...
Bởi vì các tiểu nha đầu ở đây, cho dù là giết hai Đế Cảnh hay là Nam Cung Thần Đồng.
Lâm Hiên ra tay đều cực kỳ tiêu sái linh động, hoàn toàn không giống như là đang quyết đấu một trận sinh tử.
Chuyện này càng khiến cho mọi người đang có mặt ở đây cảm nhận được hắn cao thâm mạt trắc, trong lòng nhịn không được kính sợ.
Mà khi hẳn quay người trở về đại sảnh.
Một đám người của Nam Cung gia tộc vội vàng nâng thi thể Nam Cung Thần Đồng lên.
Bốn Chuẩn Đế Cảnh và hơn chín trăm cao thủ Tôn Giả Cảnh đều vô cùng sợ hãi mà nhìn Lâm Hiên, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Trước trước sau sau, Lâm Hiên chỉ ra tay hai lần.
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhưng chỉ hai lần này đã khiến cho người hộ đạo, hộ vệ Nam Cung gia tộc vốn ngang tàng hống hách cảm nhận được sợ hãi.
Một giọt nước miểu sát hai Đại Đế cảnh!
Một chỉ huyền quang lặng yên đưa Nam Cung Thần Đồng xuống Địa ngục!
Đủ loại thủ đoạn bí pháp như thế này đã vượt ra khỏi nhận thức của đám người của Nam Cung ga tộc.
Lúc này nếu ai còn dám ngỗ nghịch Lâm Hiên, như vậy chính là tự mình muốn chết!
Dừng một chút, thủ lĩnh người hộ đạo, Chuẩn Đế Cảnh cúi đầu sát đất:
"Đại công tử nhà ta nói năng lỗ mãng, nhiều lần uy hiếp, xin Đế phu thứ lỗi!"
Sau khi nói xong, một đám người phía sau bọn họ cũng đều quỳ rạp xuống đất, mặt mũi tràn đầy kinh sợ.
Mặc dù Nam Cung Thần Đồng đã bị giết nhưng bọn họ vẫn cảm thấy nên xin lỗi mới được.
Dù sao, Bắc Huyền Thiên Đế phu chỉ uy không thể xúc phạm, ai biết hẳn có muốn buông tha cho mình hay không?
Mà nhìn thấy đông đảo cao thủ Nam Cung gia tộc quỳ rạp xuống đất, khẩn cầu Lâm Hiên tha thứ như thế, bọn người Đoàn Chính Diệu lộ ra vẻ mặt cực kỳ rung động.
Đồng thời Đoàn Chính Diệu may mắn không thôi, hôm nay may mà có Lâm Hiên ở đây.
Nếu không với tính khí phách lối của người của Nam Cung gia tộc, nói không chừng sẽ san bằng Đoàn gia.
Mà Đoàn Nghi Mỹ đưa đôi mắt đẹp nhìn Lâm Hiên và Hoắc Hồng Kỳ vải lần.
Không khỏi âm thầm cảm khái, so với Lâm Hiên, Hoắc Hồng Kỳ đúng là không chút nam nhân vị.
Cũng đúng lúc này, Đoàn Nghi Mỹ phát hiện mình cũng không còn thích Hoắc Hồng Kỳ.
Ngược lại nhìn thấy mặt của hắn thì có cảm giác buồn nôn.
"Đế... Đế phu... Ta..."
Lúc này, người khẩn trương nhất trong đại sảnh, trừ Hoắc Hồng Kỳ ra thì không còn là ai khác.
Hắn đâu có ngờ được là hôm nay dẫn theo đám người Nam Cung Thần Đồng nghênh ngang tới, sẽ rơi vào kết quả như vậy?
Mắt thấy Lâm Hiên nhấc tay liên sát hai Đại Đế cảnh và Nam Cung Thần Đồng, hẳn sợ vỡ mật, muốn chạy trốn.
Chỉ là sợ Lâm Hiên uy nghiêm, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám động một cái!
Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn hắn một cái: "Ngươi không có tư cách bỏ người của Đoàn gia, nhưng người của Đoàn gia có tư cách bỏ ngươi.”
Với hắn, động thủ giết Nam Cung Thăn Đồng, đã kết thù với Nam Cung gia tộc.
So với Nam Cung gia tộc, Hoắc gia quá nhỏ bé.
Tăng thêm Hoắc Hồng Kỳ cứ co lại ở đó, không dám kít một tiếng, Lâm Hiên cũng không có lý do động thủ với hắn.
Nhưng mà hôm nay đã tới Đoàn gia, như vậy cũng nên nói một chút.
Cắt đứt quan hệ thông gia giữa Đoàn gia và Hoắc gia cũng là tiện tay mà thôi, làm một chuyện tốt.
Nghe được hắn nói như vậy, mấy người Đoàn Chính Diệu, Đoàn Nghĩ Mỹ, Đoàn Tuấn Thần và tất cả người Đoàn gia đều mừng rỡ.
Đúng a!
Hoắc Hồng Kỳ dựa vào cái gì mà bỏ Đoàn Nghi Mỹ?
Hắn là Đoàn Nghi Mỹ bỏ Hoắc Hồng Kỳ mới đúng nha!
Đế phu đã nói như vậy, vậy thì tương đương với làm chỗ dựa cho Đoàn gia.
Có hắn, Đoàn gia hoàn toàn không căn kiêng kị Hoác gia, trực tiếp bỏ Hoắc Hồng Kỳ là được!
Sau đó Đoàn Chính Diệu tiến lên nói ra: "Đế phu nói không sai! Nữ nhỉ của ta phẩm hạnh đoan chính, tâm địa tốt, ngươi đâu có tư cách bỏ nàng?"
"Căn bỏ cũng là nàng bỏ ngươi!"
Nói xong, Đoàn Chính Diệu xé thư bỏ vợ Hoắc Hồng Kỳ để ở trên bàn thành từng mảnh.
Sau đó thay Đoàn Nghi Mỹ viết một phong thư bỏ chồng, hung hăng đập vào mặt Hoắc Hồng Kỹ.
Hét lớn: "Cút đi!"
Trên mặt Hoắc Hồng Kỳ nóng bỏng, bị Đoàn Chính Diệu nhục nhã đến kém chút thổ huyết.
Hắn dám khẳng định, hôm nay sau khi hắn từ Đoàn gia ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho Thanh Châu, Vân Châu thậm chí toàn bộ đại lục.
Mắt thấy chuyện đã giải quyết, Lâm Hiên chuẩn bị dẫn chúng nữ nhỉ rời đi.
Đoàn Chính Diệu, Đoàn Nghỉ Mỹ và đám người Đoàn gia vội vàng hành lễ cảm ơn hắn:
"Đa tạ Đế phu xuất thủ tương trợ, nếu không hôm nay Đoàn gia chúng ta sẽ không bước qua được một này!"