Nàng đã sớm biết mình không lọt nối mắt xanh của Lâm Hiên, nhưng có thể thành công hiến khúc, đã khiến nàng rất vui vẻ
Sau đó, nàng ở trước mặt mọi người gẩy lên một bài « Xuân Giang Thu Nguyệt »
Ngón tay ngọc gảy nhẹ, âm thanh du dương, dư âm lượn lờ, mười phần dễ nghe.
Vì để cho bầu không khí càng thêm nhiệt liệt, Diệp Dương chờ khi Nạp Lan Yên đàn xong một khúc, mệnh lệnh cho người hầu trên Vân Mãn Lâu đưa đến đây một nhạc sĩ cao cấp đến trợ hứng.
Nạp Lan Yên thấy thế lại chủ động hiến một khúc, đám người ăn no lại được nghe thỏa mãn.
Mà bọn hẳn đương nhiên sẽ không quên, hôm nay có thể một bụng no nê, cũng nghe sướng tai, thuần túy là dính ánh sáng của Lâm Hiên.
Nếu không coi như phí hết tâm huyết, cũng không thể mời được Tuyệt Tình Cốc chủ Nạp Lan Yên đàn hai khúc.
Đợi khi khúc nhạc hoàn tất.
Mấy bé Tuyền Châu vội vàng từ trong ngực Lâm Hiên nhảy xuống đất, sau đó chạy tới cạnh những nhạc khí bên cạnh đại điện.
Các bé con tò mò đánh giá những nhạc cụ này.
Nhất là ba hàng chuông to lớn treo ở trên kệ, từ nhỏ đến lớn thú vị mười phần.
Vừa rồi các bé con đều chú ý tới những nhạc chuông, mỗi lần gõ một chút, đều có thể phát ra âm thanh đặc biệt du dương.
"Cha, đây là nhạc khí gì?” Tuyền Châu tò mò hỏi Tuyền Hi, Tuyên Hàm cùng Tuyền Ấu cũng mở to ánh mắt hiếu kì.
Các nàng ở Bắc Huyền Thiên, nhưng từ chưa thấy qua loại nhạc khí này.
Lâm Hiên cười nói: 'Nhạc khí này tên là chuông nhạc, chính là một loại nhạc cụ gõ cỡ lớn”
Tuyền Hi giơ tay lên nói nhỏ: "Vậy những chuông nhạc to to nhỏ nhỏ này, khác nhau ở chỗ nào ạ?"
Lâm Hiên gật đầu: "Đương nhiên là có khác nhau, chuông lớn cùng chuông nhỏ không những phát ra âm thanh lớn nhỏ khác biệt, ngay cả âm điệu cũng cao thấp khác biệt”
"Như thế tổ hợp lại với nhau, mới có thể diễn tấu. ra âm thanh trầm bồng du dương dễ nghe."
"A ~ hóa ra là như vậy!"
Các bé con mau chóng khơi thông đầu óc, ghi nhớ lời của Lâm Hiên.
Mà đám người Nạp Lan Yên, Diệp Dương ở bên cạnh, đều âm thầm tán thưởng không thôi.
Hóa ra đế phu đối nhạc khí cũng tính thông như thế, thật sự là kiến thức rộng rãi, nghe nhiều biết rộng!
"Vậy chúng ta gõ một chút có thể chứ?” Tuyền Hàm lễ phép hỏi
Diệp Dương giơ tay lên cười nói: “Các công chúa nếu thích có thể gõ thỏa thích!”
"Tạ ơn thúc thúc!
Sau đó, các bé con nhao nhao cầm lấy chủy gỗ, lần lượt gõ gõ lên thân chuông,
Lâm Hiên ngạc nhiên phát hiện, các bé con vậy mà đều tất có thiên phú âm nhạc.
Mặc dù đập loạn nhưng nghe vào cũng không khiến cho người ta phản cảm.
Nhưng câu hỏi rất mau lại xuất hiện.
Bởi vì chuông nhạc quá cao, các bé con chỉ có thể gõ một loạt chuông phía dưới.
Hai hàng phía trên, các nàng căn bản với không tới!
"Tuyền Hàm, chúng ta ôm ngươi, ngươi thử gõ lên một chút!"
Tuyền Châu cùng Tuyền Hi đồng thời chạy đến sau lưng Tuyền Hàm ôm lấy eo của nàng nhấc lên.
Nhìn thấy cử động của các nàng như vậy, mọi người ở đây đều cảm giác các nàng quá đáng yêu.
Lâm Hiên lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Hắn cố ý không ra tay, chính là muốn cho tiểu bảo bối gặp được khó khăn, bồi dưỡng được tỉnh thần đoàn kết và tình thân.
Đợi khi các nàng trưởng thành, bốn tỷ muội có thể thương yêu nhau hơn.
Nhưng mà sau khi Tuyền Châu cùng Tuyền Hi ôm Tuyền Hàm hai lần rồi đứng bất động .
"Aizz, cánh tay thật mỏi!"
"Ừm ừm, Tuyền Hàm hình như nặng hơn!"
"A? Chẳng lẽ ta mập sao?”
Nghe được đối thoại đáng yêu của các bé con, Lâm Hiên cười đi lên phía trước.
Vận dụng y kỹ cấp Tông Sư xoa bóp cánh tay Tuyền Châu và Tuyền Hi, rất nhanh các nàng đã thoải mái vô cùng.
Tuyền Hàm chu miệng nhỏ nói: "Chuông nhạc này chơi vui, thế nhưng gõ nó thật sự là quá mệt mỏi."
Tuyền Châu gật gật đầu: "Đúng vậy, nó lớn như thế, mà chúng ta nhỏ như vậy, thật sự là rất khó gõ!”
Đôi mắt đen nhánh của Tuyền Hi đảo vài vòng: "Nếu là có chuông nhạc nhỏ thì tốt rồi!"
Tuyền Ấu nói: "Muốn nhỏ thì để cha làm nha!"
Lâm Hiên vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tuyền Ấu, một mặt cưng chiều: "Các con muốn chơi, cha có thể cùng chơi với các con”
"Oa ~ vậy nhất định rất thú vị!"
"Cha quả nhiên rất lợi hại!"
Các bé con nghe xong đều cảm thấy hứng thú.
Mà bọn người Nạp Lan Yên, Diệp Dương lúc này đều lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
Đế phu lại muốn làm chuông nhạc nhỏ cho đám công chúa bọn họ, thế nhưng cho tới nay, tất cả chuông nhạc đều vẫn lớn như thế.
Nhưng bọn hẳn đều cảm thấy Lâm Hiên đã đồng ý với bọn nhỏ, nhất định có thể làm ra đồ vật các nàng muốn.
Sau đó, Lâm Hiên để Vân Mãn Lâu chuẩn bị cho mình chín cái bát ngọc.
Sau đó hẳn dựa theo trình tự từ nhỏ đến lớn, ở bên trong mỗi một bát ngọc đổ một chút nước.
Trước tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cầm lấy một cái đũa đưa cho Tuyền Hàm:
"Bảo bối, con gõ thử những cái bát này một chút”
Tuyền Hàm gật đầu, ở cái bát ngọc thứ nhất gõ một cái.
Đinh!
Thanh âm giòn nhẹ, dư âm còn văng vẳng bên tai.
"A? Hình như rất thú vị!"
Đều có cảm giác cấp độ cao thấp biến hóa.
Tuyền Châu kích động lôi kéo Lâm Hiên hỏi: "Cha, đây là có chuyện gì? Vì sao trong chén có thể gõ ra âm thanh giống với chuông nhạc?"
Nàng hỏi như vậy, Tuyền Hi, Tuyền Hàm, Tuyên Ấu, còn có tất cả mọi người ở đây đều trông mong, chờ. Lâm Hiên trả lời.
Lâm Hiên nói ra: "Kỳ thật, âm thanh trong chén cùng chuông nhạc phát ra có nguyên lý giống nhau, bọn chúng đều thông qua không khí rung chuyển phát ra tiếng vang"