Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 290: Cây đao này đúng là rất không tệ, cho nên ngươi không xứng dùng! (2)




Lập tức, một đạo uy áp kinh khủng không cách nào nói rõ mang theo đao khí nồng đậm từ trên trời giáng xuống.

“Đúng là khí tức Chuẩn Đế Cảnh!"

“Hoàn toàn chính xác rất khủng bố a!"

Giờ phút này, ngay cả bọn người Đoàn Chính Diệu cũng nhịn không được kinh hô một tiếng. Tê Hoành Chí thoạt nhìn đã nhân đao hợp nhất với bảo đao, thực lực bạo tăng!

Tề Hoành Chí quan sát vẻ mặt hoảng sợ của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, phách lối nhìn bọn người Đoàn Chính Diệu: "Bốn vị, các ngươi cảm thấy cây đao này của ta như thế nào?”

Câu nói trước đây ý uy hiếp này khiến bốn người Đoàn Chính Diệu đều cúi đầu. Trước kia Tê gia cho dù có Thái Cổ Thần Sơn Cố gia làm chỗ dựa, muốn xuống tay với tứ đại gia tộc cũng không có dễ dàng như vậy.

Dù sao, khi đó Tề gia và bất kỳ một gia tộc nào trong tứ đại gia tộc đều thực lực đều ngang nhau. 

Tề Hoành Chí muốn ra tay, phải được Cổ gia trợ giúp mới được.

Nhưng bây giờ thì khác!

Tề Hoành Chí có thần đao nơi tay, một chân bước vào Chuẩn Đế Cảnh. Hán đã không căn thỉnh cầu Cố gia trợ giúp cũng có thể trực tiếp ra tay với tứ đại gia tộc.

Có thể nói, yến hội đêm nay chính là Hồng Môn 'Yến, hơn nữa bọn người Đoàn Chính Diệu còn tự mình đến dự. Nếu như không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn khiến cho Tê Hoành Chí hài lòng, sợ là bốn người cũng không thể toàn thân trở ra.

Trao đổi với nhau một ánh mắt.

Đoàn Chính Diệu nói ra: "Cây đao này của gia chủ Tề gia đúng là tuyệt thế hảo đao, chúng ta bội phục!"

Hô Diên Vũ, Doãn Lăng Phong và Bành Hạo Long cũng gật đầu.

Tề Hoành Chí nhìn thấy bọn họ đều lộ ra vẻ mặt khuất phục, gật đầu cười nói: "Nếu Đoàn gia chủ với chư vị đều cảm thấy cây đao này tốt, vậy ta sẽ để nó ở chỗ này, chờ cơm nước xong xuôi chúng ta lại đến nghiên cứu một phen." 

Nói xong, hắn ngồi ở trên bàn, đặt đao ở bên cạnh tay.

Bảo đao này mặc dù chưa luyện chế đến viên mãn nhưng chỉ bằng đao khí và uy lực bây giờ đã đủ chấn nhiếp tứ đại gia tộc.

Vì vậy, thần thái Tế Hoành Chí muốn có bao nhiêu phách lối thì có bấy nhiêu phách lối.

Sắc mặt mấy người Đoàn Chính Diệu cứng lại. Bọn họ biết rõ, đây là Tê Hoành Chí chỉ cho bọn họ thời gian một bữa cơm. Bức bọn họ sau một bữa cơm phải cho ra câu trả lời chắc chẩn.

Nghĩ đến đây, bốn người đều than thở một tiếng, hôm nay phải đại xuất huyết mới được!

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền vào.

“Cây đao này đúng là rất không tệ, cho nên ngươi không xứng dùng."

Hô ~

Tề Hoành Chí chỉ cảm thấy một cỗ cự lực không cách nào hình dung cưỡng chế cắt đứt liên hệ giữa hắn và bảo đao.

Chờ hẳn lấy lại tinh thần, bảo đao như bạch quang lướt qua, bay thẳng hướng về phía cổng. 

Chỉ trong chớp mắt.

Có một cái mỹ công tử áo trắng từ ngoài cửa đi tới, vững vàng nắm bảo đao ở trong tay.

Lâm Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua đao trong tay, khẽ vuốt cằm.

Đây đúng là bảo vật Cố gia lấy đi từ Đông Hoàng nhất tộc lúc trước.

Truyền kỳ chiến đao của Đông Hoàng Tiên Tổ Đông Hoàng Đao!

....................................

Mà theo Lâm Hiên vào sân, toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt lâm vào hoàn toàn tĩnh mịch. Ánh mắt mọi người đều nhìn hắn, lấy làm kinh hãi với vẻ bề ngoài anh tuấn của hắn.

Một vị công tử rất tuấn mỹ!

Phong độ khí chất như thế, tuyệt đối không phải là một người bình thường!

Trong lòng của mọi người đồng thời sinh ra ý nghĩ như thế này.

Tẽ Hoành Chí vội vàng đứng lên, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười nói ra: "Vị công tử này, hẳn là cũng coi trọng bảo đao này?" 

Hắn không khỏi nhìn thoáng qua bốn tiểu bảo bối như búp bê bên cạnh Lâm Hiên. Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cái suy đoán to gan.

Cho nên mặc dủ cực độ phần nộ nhưng mà vẫn dẫn cơn giận, miễn cưỡng vui cười.

"Ta coi trong hay không coi trong cây đao này cũng không quan trọng, quan trọng là nó vốn không. thuộc về Tê gia các ngươi” Lâm Hiên lạnh nhạt nói.

Nghe đến đây, Tê Hoành Chí bỗng nhiên nuốt một chút nước bọt.

Đương nhiên hẳn biết cây đao này thuộc về ai! Mà nghe Lâm Hiên nói như vậy, hẳn đã có tám chín thành chắc chẳn thân phận của Lâm Hiên!

Đúng lúc này, mấy người Độ Ác, Chu Huy đi theo mà đến cũng tiến vào đại sảnh.

Độ Ác sờ soạng đầu trọc của mình một chút, căm hận nhìn về phía Tế Hoành Chí: "Gia chủ Te gia, không ngờ được là ngươi phát rồ như thế, vì luyện chế một thanh bảo đao, mạnh mẽ luyện hóa sáu mươi sáu đôi đồng nam đồng nữ!"

“May mắn Bắc Huyền Thiên Đế phu thiên nhân giáng lâm, kịp thời diệt chó săn của ngươi, phá hủy mưu kế âm độc của ngươi!"  

Chu Huy cũng cần răng nói: "Hôm nay Đế phu giá lâm, chính là ngày Tẽ gia các ngươi hủy diệt!"

Xoạt!

Lời của hai người khiến cho cả đại sảnh ầm vang nổ tung.

Bắc Huyền Thiên Đế phu!

Hóa ra vị mỹ công tử áo trắng này chính là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế.

Quả nhiên là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh!

Nghĩ lại, mọi người sinh ra mấy phần kính úy.


Sau đó Đoàn Chính Diệu đứng dậy quát lớn: "Gia chủ Tề gia, ngươi thân là người căm lái nhất đại thế gia, lại vì luyện khí mà tổn thương vô tội như thế, ngươi chính là sỉ nhục lớn lao của Thanh Châu chúng ta!”

Hô Diên Vũ vỗ bàn đứng dậy: "Tề Hoành Chí, sáu mươi sáu đôi đồng nam đồng nữ, ngươi đúng là hạ thủ được sao!"

Doãn Lăng Phong đứng dậy ôm quyền nói với Lâm Hiên: "Có câu nói, ác giả ác báo, hành vi của ngươi ngay cả Đế phu cũng nhìn không được, ngươi xong đời!"