Thiên Ma Giới.
Trên đỉnh một ngọn núi đẹp đen nhánh.
Bạo Húc Vân chắp hai tay sau lưng, ngóng về nơi xa xăm phương bắc. Ở nơi đó, chính là Bắc Huyền "Thiên. Một bóng người u ám bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau hẳn: "Ma Chủ, vừa tìm được một cái Tiên “Thiên Ma Hỏa Linh!"
Nói xong, hẳn bưng ra một đoàn ánh lửa lóe ra màu đỏ tím yêu diễm. Chính giữa ánh lửa có cái bóng giống như một đứa bé không ngừng nhảy lên.
"Ừm!"
Bạo Húc Vân cách không cầm Tiên Thiên Ma Hỏa Linh vào trong tay nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói: "Đã là cái thứ ba, lại tìm được một cái, bản tọa có thể tập hợp đủ Tứ Đại Tiên Thiên Ma Hỏa Linh, sáng tạo ra bốn đóa Diệt Thế Hỏa Liên Hoa!”
"Đến lúc đó, Đông Hoàng Tử U, vạn quốc đại hội của ngươi sẽ thành một cái biển lửa!"
“Cho dù là ngươi hay là nam nhân của ngươi, nữ nhi, tất cả người tham gia đại hội đều sẽ táng thân ở nơi đó, trở thành một mảnh tro tàn!”
Nói nói, Bạo Húc Vân khóe miệng hiện lên ý cười cực kỳ tàn khốc. Làm thành viên cốt cán của Ma Đạo Liên Minh Thiên Ma Giới, hẳn chủ quản khu vực phía nam giáp giới giữa Thiên Ma Giới và Bắc Huyền Thiên.
Danh xưng Nam Vực Ma Chủ!
Dưới tay hẳn chưởng quản Vạn Ma Quốc, Vô Sinh Quốc và gần vạn ma quốc. Cho nên, Đông Hoàng Tử U đánh hạ Vạn Ma Quốc và Vô Sinh Quốc, không khác đoạt thức ăn trước miệng cọp, đoạt địa bàn của Bạo. Húc Vân. Càng cực kỳ trọng hơn là Vô Sinh Ma Quân chính là bạn thân của Bạo Húc Vân.
Từ sau khi Vô Sinh Ma Quân chết, Bạo Húc Vân vẫn đang lập kế hoạch báo thù Đông Hoàng Tử U.
Rốt cục!
Hắn đạt được tình báo Bắc Huyền Thiên sắp tổ chức vạn quốc đại hội. Hơn nữa thủ hạ của hân trong lúc vô tình thu tập được Tiên Thiên Ma Hỏa Linh danh xưng không gì không thiêu cháy.
Như thế, Bạo Húc Vân quyết định luyện chế ra bốn đóa Diệt Thế Hỏa Liên Hoa, sắp xếp chúng nó ở bốn phương tám hướng Đông Nam Tây Bắc vạn quốc đại hội. Hắn có lòng tin tuyệt đối, có được Diệt Thế Hỏa Liên Hoa có thể thiêu tẫn vạn vật, chắc chắn có thể khiến cho bên trong vạn quốc đại hội vạn vật câu phần!
...
Thương Long đại lục, Trung Thổ Thần Châu.
Mênh mông rộng lớn, vạn ức sinh linh, hùng quan nhiều vô số kể! Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhỉ đến biên giới Trung Thổ Thần Châu.
“Cha, đây là nơi nào nha?" Mấy người Tuyền Châu tò mò hỏi.
"Đây là khu vực trung ương Thương Long đại lục, gọi là Trung Thổ Thần Châu." Lâm Hiên ôn nhu nói
"Oa ~ cảm thấy thật là lợi hại!" Các tiểu nha đầu đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
...................................................
Cân nhắc đến các tiểu nha đầu đi đường mỏi mệt, lại hứng thú dạt dào với Trung Thổ Thần Châu. Lâm Hiên dẫn các nàng rời khỏi Ngọc Liễn, đi tới hoàng đô Thiên Tinh Quốc gần nhất.
“Nơi này quả nhiên rất phồn hoa, khác biệt rất lớn với quốc gia Đông Hoang!"
Các tiểu nha đầu đều mở to hai mắt nhìn nhân văn phong tình Thiên Tính Quốc, rất có cảm ngộ.
“Trung Thổ Thần Châu từ xưa phồn hoa, địa linh nhân kiệt, không phải những quốc gia Đông Hoang có thể so sánh.” Lâm Hiên cười nói
Tuyền Châu ngạc nhiên nhìn Lâm Hiên: "Vậy chắc. chắn cha biết Trung Thổ Thần Châu có bao nhiêu quốc gia a?”
"Ừm." Lâm Hiên gật gật đầu: "Trung Thổ Thần Châu, trước mắt tổng cộng có hơn tám ngàn sáu trăm chín mười mốt vạn quốc gia lớn nhỏ.”
"Oa, thật nhiều a!"
“Cha lại biết được rõ ràng như thế, thật đúng là lợi hại!”
"Vậy chắc chẳn cha có thể nói ra tên của những quốc gia này chứ?"
“Ta muốn nghe! Ta muốn nghe!"
Các tiểu nha đầu sau khi thán phục, lại quấn lấy Lâm Hiên, khiến cho hẳn kể tên một ít quốc gia cho các nàng nghe.
Lâm Hiên đành phải dẫn theo các nàng vừa đi vừa nói.
Kể lại tên một chút quốc gia, các tiểu nha đầu nghe được rất thỏa mãn.
“Công tử nghe nhiều biết rộng, kiến thức phi phàm, chắc chắn là không giống người bình thường!”
Trên đường, đột nhiên truyền đến một tiếng nói già nua.
Lâm Hiên và mấy người Tuyền Châu xoay người nhìn lại thì thấy một lão giả quần áo cũ nát, dẫn theo một tiểu nữ hài ước chừng bốn năm tuổi ngồi xổm ở nơi đó.
Trên mặt đất trước mặt của bọn họ, trưng bày một con chén bể, bên cạnh còn đặt mấy tờ giấy trằng và bút lông nghiên mực.
Lâm Hiên thấy lão giả chính là một người mù lòa, bên cạnh hẳn, tiểu nữ hài mặt mũi tràn đầy bẩn thỉu, có chút đáng thương. Không nói thêm g, lấy ra một thỏi bạc bỏ vào trong chén, muốn quay người rời khỏi.
Lão giả mù lòa nói ra: "Công tử là người thiện tâm nhất ta từng gặp, lão hủ ta vẽ một bức họa cho công tử và bọn nhỏ, xem như báo đáp!"
Tuyền Châu tò mò hỏi: "Lão gia gia, ngươi còn có thể vẽ tranh?”
Tiểu nha đầu nghĩ thầm lão giả chính là mù lòa, sao hắn có thể vẽ ra dáng vẻ của cha và bọn tỷ muội mình?
Lão giả tên là Tạ Chí Văn, bên cạnh hẳn, tôn nữ Tạ Di nói ra: "Gia gia của ta, hẳn có ngoại hiệu gọi 'Hạt Tử Họa Thánh, không căn nhìn cũng có thể vẽ tranh cho người ta!"
Tạ Chí Văn gật đầu cười nói: "Công tử cao kiến, đúng là một câu nói trúng, nói ra chân lý hội họa của lão hủ a!"
Lâm Hiên mim cười, bế bốn tiếu nha đầu lên. Mấy người Tuyền Châu đều áp sát vào ngực Lâm Hiên, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ. Các tiểu nha đầu lần đầu tiên được người ta vẽ tranh chung với Lâm Hiên.
Chuyện này giống như những hài tử lần đầu chụp ảnh gia đình ở kiếp trước của Lâm, vừa vui vẻ vừa kích động.
Sau đó Tạ Chí Văn cầm bút và giấy lên, dựa theo cảm ngô của mình vẽ tranh.