"Lão nạp ta được thế nhân gọi là Phật Môn Kỳ Thánh, nhưng mà hơn ba vạn năm qua đi, ngay cả Thiên Long Kỳ Cục này cũng không thể nào phá gi đúng là hổ thẹn a!"
Chúng cao tăng nghe vậy đều yên lặng gật đầu Thanh Đăng đại sư đúng là nhất đại Kỳ Thánh uy danh hiển hách trong Phật môn. Hắn trước khi ở ẩn Phật Môn, đã quét ngang giới cờ vây Cửu Thiên Tiên Vực. Mà sau khi xuất gia ở Đại Lôi Âm Tự, đến nay đã hơn ba vạn năm, có thể nghĩ tài đánh cờ của hẳn tỉnh tiến đến mức nào.
Nhưng mà vẫn không thể nào phá giải Thiên Long Kỳ Cục!
Nhìn thấy Thanh Đăng cũng bó tay hết cách với Thiên Long Kỳ Cục, chúng cao tăng đều yên lặng gật đầu. Không hổ là thế cục nhất đại thần phật lưu lại, Thiên Long Kỳ Cục cao thâm mạt trắc, khiến cho người ta sợ hãi thán phục.
Trong lúc mọi người đang có mặt ở đây cảm khái, Thanh Nguyên mim cười, nói: "Sư thúc tổ, Bắc Huyền Thiên Đế phu thân có La Sát Thần Niệm”
"Hắn chính là người hữu duyên với ngã Phật, lại được Phật Đạo Cửu Thiên Tiên Vực cộng tôn là Cửu Thiên Tôn Giả."
"Đệ tử dẫn hắn tới là muốn cho hắn xem thử thế cục này"
"Nói không chừng Cửu Thiên Tôn Giả Hỏa Nhãn Kim Tinh có thể khám phá thế cục!”
Thanh Đăng nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên, hơi lộ ra một tia kính trọng: "Không ngờ được là bên trong Cửu Thiên Tiên Vực lại có người thừa kế của La Sát Thần, Cửu Thiên Tôn Giả đúng là có duyên phận lớn với ngã Phật!"
"Đã như vậy, mời Tôn Giả xem thử bàn cờ này, chỉ điểm sai lầm cho chúng tai"
Trong lòng hẳn nghĩ, Lâm Hiên trẻ tuổi như vậy mà có thể có được truyền thừa của La Sát Thần. Nói không chừng thân phận thật sự của Lâm Hiên còn kinh khủng hơn mình tưởng tượng.
Dù sao La Sát Thần là tồn tại mạnh mẽ còn cổ. xưa hơn Thiên Long La Hán. Lâm Hiên có thần lực của La Sát Thần gia trì, ai dám nói hẳn không thể phá giải Thiên Long Kỳ Cục?
"Được." Dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, Lâm Hiên đi tới trước bàn cơ.
Hắn mỉm cười, ngắm nhìn bốn phía nói: 'Bàn cờ này, hắc tử đã hoàn toàn không có sinh lộ, cho nên hoàn toàn không tồn tại khả năng lật bàn!”
"Cái này...."
Nghe được Lâm Hiên nói như vậy, Thanh Đăng và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều âm thầm giật mình
Bọn họ không cảm thấy Lâm Hiên là đang nói linh tinh. Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được, Lâm Hiên rõ thế cục này như trong lòng bàn tay.
“Như vậy, Cửu Thiên Tôn Giả, bàn cờ này có phải hoàn toàn không có cách phá giải hay không?" Thanh Đăng vẻ mặt vội vàng hỏi.
Lâm Hiên khẽ lắc đầu: "Vẫn có phương pháp phá giải”
"Xin Tôn Giả chỉ rõ!" Thanh Đăng ánh mắt sáng lên, đôi mắt già nua vẩn đục trong nháy mắt trở nên thấu triệt.
Nếu như có thể giải khai thế cục, nói không
chừng hắn có thể trong nháy mắt mở ra khúc mắc, lập địa thành Phật.
"Đơn giản” Lâm Hiên tự tin cười một tiếng.
Sau đó giơ tay lên vỗ xuống bàn cờ.
Bành!!!
Cả bàn cờ, tính cả bàn đá đều hóa thành bột mịn trong khoảnh khắc, bụi đất bay mù mịt.
Thấy cảnh này, Thanh Đăng và mấy người Thanh Nguyên đều sợ ngây người.
....................
"Oa ~ cha lại đánh nát bàn cờ, phương pháp này đúng là rất trực tiếp!"
'Ừm, hóa ra còn có thể phá giải thế cục như thế này!
Mấy người Tuyền Châu cũng kinh ngạc che kín miệng nhỏ. Các tiểu nha đầu không cảm thấy cha đang làm bậy. Cha đã đánh nát bàn cờ, vậy chứng tỏ là bàn cờ này chỉ có thể làm như vậy mới có thể phá cục!
"A Di Đà Phật, Tôn Giả làm như vậy là ý gì?"
Thanh Đăng chấp tay trước ngực thi lễ một cái, trên mặt tràn đầy vẻ nghỉ ngờ.
Bao gồm Thanh Nguyên, mười tám vị Vị Lai Phật cũng vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ cũng giống như mấy người Tuyền Châu, cảm thấy Lâm Hiên không phải là đang làm ẩu.
Như vậy, tại sao hẳn đánh nát bàn cờ?
Lâm Hiên đối mặt mọi người nghĩ hoặc, vẻ mặt bình tĩnh nở một nụ cười, sau đó lên tiếng nói ra: “Ta đã nói rồi, thế cục này đã là một tử cục, cho nên bất kỳ hi vọng lật bàn nào cũng sẽ không tồn tại”
"Đúng, Tôn Giả nói rất đúng!" Thanh Đăng tiếp tục. thỉnh giáo: "Vậy Tôn Giả đánh nát bàn cờ là phương pháp phá giải chân chính sao?"
"Không sai." Lâm Hiên vẻ mặt thong dong tự tin.
“Nhớ ngày đó, Thiên Long La Hán trước khi Niết Bàn, để lại cái thế cục này chính là vì dẫn dắt hậu bối, dẫn đạo hậu bối xem cờ ngộ đạo, nghiên tập Phật pháp."
"Mà sở dĩ hắn để lại một nước cờ thua chính là muốn dùng bàn cờ này nói cho tất cả mọi người trong Phật Môn một đạo lý chí cao."
"Đạo lý gì?"
Thanh Đăng, mười tám vị Vị Lai Phật đều lộ ra dáng vẻ cầu học như khát. Bọn họ mơ hồ cảm thấy, tiếp theo những lời Lâm Hiên nói ra sẽ đột nhiên gõ động linh trí của bọn họ, trợ bọn họ tiến thêm một bước trong quá trình tu hành Phật Đạo.
Mấy người Tuyền Châu cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên. Các nàng biết cha đánh nát bàn cờ chắc chẩn là vì phá giải thế cục. Thế nhưng tại sao cha làm như thế, muốn nói rõ đạo lý gì, các nàng lại không biết chút nào.
Lâm Hiên nhìn quanh mọi người, cười nói: "Bồ Đề Bản Vô Thụ, Minh Kính Diệc Phi Đài, Bản Lai Vô Nhất 'Vật, Hà Xử Nhạ Trần Ai."
"Nếu là nước cờ thua, sao còn phải lật bàn làm gì?"
Khiến cho người ta như mộc xuân phong, như tắm mưa xuân.
Thấy thế, trên Lôi Âm Sơn và dưới Lôi Âm Sơn, mấy trăm vạn người đều khiếp sợ không thôi.
“Phật quang phổ chiếu, đây là vị thần phật nào giáng lâm Lôi Âm Sơn?"
"Vừa rồi ta nghe nói, Bắc Huyền Thiên Đế phu được Phật Đạo tôn làm Cửu Thiên Tôn Giả, không phải là quang huy của hắn sao?"