Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 206: Chương 206. Ngươi giúp tỷ tỷ nếm thử xem có mùi vị gì!




 

 Hòa thượng mở mắt ra, lễ phép chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, bẩm tiểu công chúa, pháp khí này tên là mõ." 

 Mõ? 

 Cá? 

 Hai mắt các tiểu nha đầu sáng lên. Nói cách khác, thứ này chẳng những có thể gõ, còn có thể ăn? 

 Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm vội vàng ngồi xổm xuống đất, cúi đầu sát cái mỏ ngửi ngửi. 

 Sau đó kinh ngạc nói ra: "Kỳ quái, tại sao nó không có chút hương nào?" 

 Các tiểu nha đầu nhớ rất rõ, bất cứ loại cá nào mà cha nấu đều rất thơm rất hấp dẫn! 

 Mà cái mõ này lại không có một chút hương vị nào. Hiển nhiên người nơi này không có làm cơm ngon như cha! Mà Tuyền Ấu nhìn thấy bên cạnh còn có một cái mõ, cầm nó trong tay, xoay người sang chỗ khác len lén cắn một cái. 

 "Ai nha!" 

 Tiểu nha đầu lập tức cảm thấy răng ê ẩm, con cá này sao khó ăn như vậy? Hoàn toàn không cắn nổi nha! 

 Thế là nàng gọi Cửu Đầu Thiên Mãng ra: "Tiểu Cửu, ngươi đến cắn một cái!" 

 Cửu Đầu Thiên Mãng trời sinh khứu giác nhạy cảm, phát hiện thứ này hoàn toàn không phải là đồ ăn, vội vàng lắc đầu. 

 Tuyền Ấu uy hiếp: "Ngươi giúp tỷ tỷ nếm thử là mùi vị gì, nếu không tỷ tỷ không dẫn ngươi theo!" 

 Cửu Đầu Thiên Mãng nghe vậy trong ánh mắt lộ ra một chút bất đắc dĩ. Nếu như Tuyền Ấu tỷ tỷ không vui, chắc chắn Đế phu sẽ trách tội nó. Trách nhiệm này nó không đảm đương nổi! 

 Thế là Cửu Đầu Thiên Mãng ngậm nước mắt cắn mõ một cái, sau đó lắc đầu, hình như muốn nói: "Thứ này hoàn toàn không có ngon!" 

 "Nha! Xem ra đúng là không thể ăn thật!" Lúc này Tuyền Ấu mới để mõ trở về. 

 Sau đó, bốn tiểu nha đầu cùng nhau chạy ra cửa, ôm lấy đùi Lâm Hiên lắc lắc. 

 "Cha cha! Tại sao cái mõ đó không ăn được?" 

 Lâm Hiên vẻ mặt buồn cười vuốt vuốt cái đầu nhỏ của các nàng lên tiếng nói ra: "Mõ chỉ là một loại pháp khí mà Phật Môn dùng để giảng kinh thiết trai, nó cũng không phải là cá có thể ăn được mà là được chế tạo từ gỗ hoặc là kim loại." 

 "Nếu như đã không phải là cá, tại sao trong tên lại có cá?" Tuyền Châu chớp đôi mắt to hiếu kì. 

 "Đó là bởi vì cá ngày đêm không chợp mắt, Phật Môn dùng gỗ dựa theo hình dáng của cá mà khắc thành mõ chính là muốn nhắc nhở tất cả mọi người phải ngày đêm nghĩ đến đạo, không thể lười biếng." Lâm Hiên cười nói. 

 "A ~ thì ra là thế!" 

 Các tiểu nha đầu trải qua hắn giảng giải như thế, lập tức hiểu. 

 Thanh Nguyên và các cao tăng khác đang đứng bên cạnh đều nhịn không được chắp tay trước ngực lên tiếng nói ra: "Thiện tai thiện tai, Đế phu kiến thức rộng rãi, đúng là khiến cho người ta kính nể!" 

 Mỗi một người trong số bọn họ đều tu hành ít nhất hơn ba ngàn năm, còn chưa bao giờ nhìn thấy người không phải là người trong Phật Môn có thể nói ra được ý nghĩa chân chính của mõ. Trong lòng nhịn không được tán thưởng, không hổ là Đế phu, đúng là rất có duyên với Phật Môn ta! 

 Nhìn thấy chúng cao tăng tôn sùng Lâm Hiên như thế, Thiên Thiện hòa thượng và Kim Bằng Pháp Vương đều yên lặng gật đầu. Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu như Lâm Hiên sinh trong Phật Môn, chắc chắn có thể nghiền ép tất cả thiên kiêu đương đại, một người độc tôn! 

 Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Thanh Nguyên. 

 Lâm Hiên dẫn theo các con gái tiếp tục tiến lên, nhanh chóng đi tới quảng trường nơi diễn ra thịnh hội lần này. 

 Đưa mắt nhìn lại, quảng trường này có phạm vi ít nhất là ngàn dặm. Chỗ ngồi xung quanh được chia làm ba tầng dựa theo tu vi Phật Đạo, người ngồi càng cao thì tu vi của người đó càng cao. 

 Chính giữa nhất thì là một khu vực đất trống hình tròn to lớn, chính là nơi mà chư vị cao thủ Phật Môn luận đạo. 

 Lúc này, hơn trăm vạn nhân sĩ Phật Môn đã ngồi kín chỗ. 

 Mà ở chỗ ngồi cao nhất có mười chín đài sen kim sắc được xếp ngang hàng với nhau. Thanh Nguyên dẫn Lâm Hiên đi tới trước một cái đài sen ở chính giữa, cung kính nói ra: "Đế phu, xin mời ngồi!" 

 Nhìn thấy Lâm Hiên ngồi xuống. 

 Sau đó tất cả nhân sĩ Phật Đạo đang có mặt ở đây đều chắp tay trước ngực, miệng niệm một câu: "A Di Đà Phật! Thiện tai thiện tai!" 

 Vốn dĩ đài sen ở trên này chỉ có tổng cộng mười tám cái mà thôi. 

 Mười tám đài sen đó tương ứng với mười tám vị cao tăng có tu vi sâu nhất, tinh thông Phật pháp nhất, tương lai chắc chắn có hi vọng chứng được chính quả Phật Đà trong Cửu Thiên Tiên Vực. 

 Nhưng bởi vì Thanh Nguyên biết Lâm Hiên chính là người có đại tạo hóa cho nên mới làm thêm một cái chỗ ngồi nữa Lại là vị trí tốt nhất trong số đài sen của tất cả mọi người. 

 Giống như Thanh Nguyên, mười bảy vị Vị Lai Phật còn lại và tất cả nhân sĩ Phật Đạo đang có mặt ở đây đều không có cảm thấy không ổn. Theo như bọn họ nghĩ thì Bắc Huyền Thiên Đế phu có thể được mời tham gia thịnh hội lần này chứng tỏ là thân phận của hắn rất tôn quý. Hắn ngồi ở vị trí tốt nhất cũng là chuyện hợp tình hợp lý. 

 Sau đó, chờ đến khi Thanh Nguyên và mười tám vị Vị Lai Phật nhập tọa, thịnh hội lần này chính thức bắt đầu. 


 Bọn họ luận đạo với nhau, kết quả quyết định xu thế mười vạn năm sau của Nam Bắc Phật Đạo trong Cửu Thiên Tiên Vực, bởi vậy nên rất khiến cho người khác chú ý tới. 

 ………………………. 

 Thanh Nguyên nhìn thoáng qua Thiên Thiện hòa thượng và Kim Bằng Pháp Vương, lên tiếng nói ra: "A Di Đà Phật, luận đạo chia làm luận văn và luận võ." 

 "Ván đầu tiên, luận văn!"