Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 17: Chương 17. Chúng nữ nhi tâm tư!




 Suy nghĩ một chút, đúng là rất nhàm chán. 

 Tuy nói với năng lực của Đông Hoàng Tử U, cho dù chỉ là mấy chiêu đơn giản nhưng các tiểu nha đầu học xong cũng sẽ được lợi ích vô cùng. 

 Nhưng đối với trẻ con thì cứ liên tục lặp đi lặp lại thứ gì đó là một chuyện cực kỳ buồn tẻ vô vị. 

 Dù sao tâm tính của các nàng còn kém xa tít người trưởng thành. 

 Ngược lại là Tuyền Ấu thiên tính hoạt bát hiếu động, đối với tiểu ma đầu nàng chỉ cần có chuyện để chơi thì đó là chuyện thú vị. 

 Lâm Hiên thấy thế thì cười nói: "Kiếm là chắc chắn phải luyện, nhưng bắt đầu từ hôm nay cha sẽ luyện với các ngươi." 

 Tuyền Châu các nàng suy nghĩ nếu như có cha luyện kiếm với mình thì sẽ không thành vấn đề! 

 "Được rồi cha, vậy chúng ta tiếp tục luyện!" 

 Các tiểu nha đầu lộ ra vẻ vui sướng một lần nữa. 

 Bành! 

 Ngay lúc Lâm Hiên và các tiểu nha đầu nói chuyện với nhau, ở chỗ Phong Cấm Phàm bỗng phát ra một tiếng nổ vang. 

 Sau đó nhìn thấy tất cả kiếm quanh bỗng nhiên ngưng tụ lại thành một chùm giống như tia chớp từ bên trong trung ương của Tụ Linh Trận bắn ra. 

 Phong Cấm Phàm né tránh không kịp, bị đạo kim quang này đánh mạnh vào một cái. 

 Kêu lên một tiếng đau đớn, lui về sau trọn vẹn mười bước. 

 "Đáng chết, thất bại!" Phong Cấm Phàm mặt mũi tràn đầy ảo não. 

 Với tu vi Thần Phách Cảnh của hắn thì hoàn toàn không thể nào chữa trị được Tụ Linh Trận này. 

 Hơn nữa bây giờ nhìn lại mới biết cũng không phải là do tu vi không đủ thôi đâu. 

 Hắn mơ hồ cảm nhận được cái Tụ Linh Trận này còn phức tạp hơn tưởng tượng của mình nhiều. 

 "Xem ra chỉ đành phải mời người sáng tạo ra nó ra tay." 

 Ngay lúc Phong Cấm Phàm chuẩn bị nói rõ với Lâm Hiên tình huống thì một đạo tật phong thổi qua. 

 Quang ảnh lóe lên. 

 Một lão giả tóc trắng người mặc đạo bào màu xám đứng ở bên cạnh Phong Cấm Phàm. 

 "Vinh tiền bối, ngươi đã đến!" 

 Phong Cấm Phàm lập tức cười rạng rỡ hành lễ. 

 Lão giả tóc trắng chính là người sáng tạo ra cái Tụ Linh Trận này. 

 Khí Trận Tông Sư, ngự dụng trận pháp đại sư của Huyền Băng Cung, Vinh Huy. 

 Vinh Huy thọ nguyên hơn một ngàn ba trăm năm, mặc dù tu vi chỉ có Thần Phách Cảnh nhưng hắn cả đời nghiên cứu trận pháp, chính là đệ nhất cao thủ trận pháp ở Bắc Huyền Thiên bây giờ. 

 Bởi vậy, ở phương diện sáng tạo trận pháp hắn có phần được tiên đế trọng dụng. 

 Nữ Đế Đông Hoàng Tử U kế vị, sau đó cũng mười phần coi trọng Vinh Huy. 

 Cái Tụ Linh Trận này chính là Vinh Huy được Nữ Đế nhờ vả nên mới đặc biệt sáng tạo ra cho bọn nhỏ. 

 Vinh Huy khẽ gật đầu một cái với Phong Cấm Phàm, sau đó đưa mắt nhìn vào Tụ Linh Trận. 

 "Vừa rồi ta đi ngang qua Thủy Tinh Cung, cảm nhận được linh khí nơi đây đại loạn không ngờ được đúng là do Tụ Linh Trận xảy ra vấn đề." 

 Vinh Huy nhíu mày tự lẩm bẩm. 

 Phong Cấm Phàm hỏi: "Vinh tiền bối, người có biết tại sao trận pháp này lại đột nhiên hỗn loạn hay không?" 

 Vinh Huy nhìn kỹ một lúc, nói: "Xây trận như xây nhà, một khi căn cơ buông lỏng thì dễ dàng xảy ra vấn đề." 

 "Cái Tụ Linh Trận này chính là ta phù hợp số lượng Ngũ Hành Thất Tinh mà sáng tạo, dẫn nạp thiên địa linh khí." 

 "Đột nhiên xảy ra vấn đề, thật ra thì chính là do số lượng Ngũ Hành Thất Tinh thay đổi." 

 Phong Cấm Phàm kinh ngạc nói: "Số lượng Ngũ Hành Thất Tinh cũng sẽ thay đổi hay sao?" 

 "Đương nhiên." Vinh Huy gật gật đầu. 

 "Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, tất cả mọi thứ đều đang không ngừng thay đổi và phát triển." 

 "Thiên địa Ngũ Hành, Bắc Đẩu Thất Tinh, bọn chúng cũng theo thời gian mà dần dần thay đổi." 

 Sau khi Phong Cấm Phàm nghe xong thì trầm tư một lát sau đó lại nói: "Vậy theo lời của tiền bối thì trận pháp này không thể nào vĩnh viễn không hỏng đúng không?" 

 "Đó cũng không phải." Vinh Huy lấy ra bốn khối kim sắc phương ấn. 

 "Cái Tứ Tượng Thánh Ấn này chính là Linh Bảo." 

 "Lúc đầu ta cứ nghĩ là sẽ không dùng tới, nhưng bây giờ vì mấy vị công chúa ta sẽ dùng tới nó!" 

 Nói xong, hắn mặc niệm pháp quyết, ném Tứ Tượng Thánh Ấn về phía Tụ Linh Trận. 

 Trong chốc lát, kim quang nổ bắn ra. 

 Bốn khối kim ấn chia nhau phân tán ra bốn phương tám hướng trong Tụ Linh Trận. 

 Tựa như xây nhà đánh bốn cái móng, vững vàng ổn định Tụ Linh Trận ở giữa. 

 Đợi đến kim quang bắt đầu ảm đạm, linh khí điên cuồng khuếch tán ra bốn phía nhanh chóng bị một luồng lực lượng lớn ép ngược trở về. 

 Thấy thế, Phong Cấm Phàm không khỏi cảm thán: "Không hổ là Tiên Thiên Linh Bảo, Tứ Tượng Thánh Ấn đúng là rất lợi hại." 

 Bành! 

 Hắn vừa mới dứt lời, dị tượng nảy sinh. 

 Linh khí vốn đã bị áp trở về lấy thế càng thêm mãnh liệt hơn bộc phát ra một lần nữa. 

 Vinh Huy và Phong Cấm Phàm bị lực trùng kích mạnh mẽ đánh vào không thể không đồng thời lui ra phía sau mấy chục bước. 

 "Tại sao có thể như vậy được?" Vinh Huy nhướng mày. 

 "Lấp không bằng khai thông, Tụ Linh Trận đã hỏng, nếu như cưỡng chế ngăn chặn thì hậu quả sẽ càng tệ hơn nữa." 

 Lúc này một giọng nói vang lên sau lưng khiến cho ánh mắt Vinh Huy sáng lên. 

 Lâm Hiên đã dẫn theo bốn cô con gái đứng ở phía sau mấy người Vinh Huy. 

 Hắn vốn cho rằng Phong Cấm Phàm và Vinh Huy liên tiếp xuất thủ thì có thể giải quyết được vấn đề. 

 Nhưng hiện tại xem ra vấn đề đơn giản đối với mình lại không phải là vấn đề đơn giản đối với bọn họ. 

 Vinh Huy vội vàng xoay người: "Ngươi là?" 


 "Ngươi mới vừa nói, xây trận như xây nhà, lời này đúng là có chút đạo lý." 

 "Nhưng trận pháp linh hoạt đa dạng, có khác biệt rất lớn với chuyện xây nhà." 

 Hắn vừa mới nói ra hai câu này Vinh Huy lập tức biến sắc. 

 Đây là cách nói có tính đột phá nhất mà hắn từng nghe qua!