Chỉ là...
Huyền Vân Các tuy rất có thực lực ở Đông Hoang nhưng cũng không phải là tông môn đỉnh cấp danh chấn một phương gì đó. Bọn họ làm gì có tư cách tiếp xúc đến tồn tại cao cao tại thượng như là hoàng thất Bắc Huyền Thiên?
Bởi vì Thẩm Văn Sơn mày vừa mới dẫn theo Lâm Hiên trở về, cho nên lúc này Giang Nguyên Phàm còn chưa tới. Mấy người Chương Bác Xán, Giang Hồng Lãng nhất thời cũng không thể xác nhận được những lời mà Trịnh Hoành nói là thật hay là giả.
Trầm tư một lát, Chương Bác Xán quyết định tìm tòi thật giả. Thế là cưỡi yêu thú tiến lên, chắp tay nhìn vào bên trong viện tử trong Huyền Vân Các. Vận dụng một hơi chân khí, sau đó tiếng nói to như hồng chung đại lữ nói: "Tam Thanh Tông Chương Bác Xán, muốn mời đại năng Bắc Huyền Thiên ra gặp mặt!
Hắn nói như vậy, Triệu Thành Thiên, Hoắc Nhạc và Giang Hồng Lãng đều gật đầu đông ý. Một chiêu này dùng diệu a! Nếu như đúng là có đại nhân vật Bắc Huyền Thiên đang có mặt ở đây, chắc chắn sẽ lộ ra một điểm phong thanh. Nếu như không có, vậy thì có thể chứng thực được là Trịnh Hoành đang nói láo.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ được là ngay sau khi Chương Bác Xán vừa nói dứt câu, bỗng nhiên một cỗ thần niệm kinh khủng bao phủ phạm vi mười dặm. Dưới uy áp của cỗ thần niệm đó, bọn họ chỉ cảm thấy tìm đập loạn, trong lòng bắt đầu sợ hãi.
Bảnh!
Một đạo cự lực từ trên trời giáng xuống, đánh Chương Bác Xán bay khỏi người yêu thú ngàn trượng
Sau đó thì nghe được một giọng nói rất có từ tính đến từ một nam tử trẻ tuổi vang lên: "Yên tĩnh một chút!”
Trong phòng ngủ, Lâm Hiên khẽ nhíu mày, sau khi nói xong câu này thì quay đầu nhìn kim châm trong tay, Lúc này, theo một dòng máu màu xanh lục theo đầu của kim châm chảy ra ngoài. Lúc đầu, Thẩm Di đã thoi thóp bỗng nhiên oa một tiếng, khóc lên.
.........................
Nghe được tiếng khóc của Thẩm Di, hai vợ chồng Thẩm Văn Sơn và Tô Quỳnh lập tức lộ ra thần sắc mừng như điên.
“Hài tử có thể khóc, đại biểu nàng sắp khỏe lại!”
“Trời ạ, quá là thần kì rồi! Đế phu đúng là đại ân nhân của nhà chúng ta!"
Hai vợ chồng vội vàng quỳ xuống đất mãnh liệt dập đầu với Lâm Hiên.
Lâm Hiên diệu thủ hồi xuân, kéo Thẩm Di từ Quỷ Môn Quan trở về. Tái tạo chỉ ân như thế này có thể nói là còn lớn hơn cả trời.
Mà các tiểu nha đầu cũng vui vẻ đập tay.
"Oa cha thật là lợi hại!”
“Tiểu muội muội khóc thật là lớn, chắc chắn là nàng muốn nói cho chúng ta biết là bệnh của nàng đã khỏi rồi!"
"Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ như vậy!"
Bốn tiểu nha đầu lập tức đi đến trước cái nôi, mặt mũi tràn đầy yêu thích quan sát Thẩm Di trong tã lót.
Ôn Viễn Tùng thì đang đứng bên cạnh mặt mũi tràn đầy tán thưởng: "Hóa ra đan dược Đế phu ngài cho hài tử uống, bên ngoài ghim kim, dùng cái này để trùng tạo cốt tủy, đồng thời giết chết cổ trùng, bức đi độc tố."
“Ngài năng lực nghịch thiên, đúng là khiến cho tại hạ bội phục sát đất a!"
Hắn nói như vậy cũng không có khuếch đại một chút nào. Trị liệu cho Thẩm Di tổng cộng có ba cái vấn đề khó khăn nhất.
Thứ nhất chính là chẩn bệnh chính xác.
Thứ hai chính là luyện chế đan dược.
Mà thứ ba thì là triệt để thanh trừ cố độc.
Có thể nói, ba cửa ải khó này mỗi một cửa ải đều cần năng lực kinh thiên mới được. Không có thực lực cấp tông sư thì tuyệt đối không thể nào có thể làm được một cách hoàn mỹ như thế.
Lâm Hiên mỉm cười.
Có được y kỹ cấp Tông sư, còn có Thái Diễn Đan Quyển, tất cả những chuyện này chỉ là trò trẻ con mà thôi!
Mắt thấy Thấm Di bệnh nặng mới khỏi, thân thế vẫn rất là yếu ớt, Tô Quỳnh vội vàng ôm nàng đi qua phòng ngủ sát vách cho bú.
"Cha, chúng ta có thể đợi sau khi tiểu mụi mụi ăn xong thì chơi với nàng một hồi được không?"
Sau đó mấy người Tuyền Châu hỏi.
Lâm Hiên cưng chiều gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Các tiểu nha đầu đều lộ ra vẻ vui vẻ: “Cha thật tốt!"
Lúc này Ôn Viễn Tùng hỏi: "Văn Sơn, giày vò lâu như vậy, ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao hải tử lại trúng phải cổ độc?"
Hắn tụ luyện mấy ngàn năm, cũng chưa từng nghe nói tới loại cổ độc tên là Bích Tàm Phệ Tủy Cổ này. Bởi vậy có thể thấy được cố độc này thưa thớt hiếm thấy như thế nào.
Mà ở trên Đông Hoang đại địa cũng không có bộ tộc nào nuôi cổ độc. Chuyện này khiến cho Ôn Viễn Tùng cảm thấy rất là khó hiểu.
Thẩm Văn Sơn suy nghĩ một hồi sau đó nói ra: "Hắn là hai ngày trước, ta ở gần Hồng Thạch Thành, đụng phải mấy người của Thanh Miêu tộc đến từ hải ngoại, bị bọn họ len lén thả cổ trùng ở trên người, lây cho hài tử”
"Thanh Miêu tộc?"
Ôn Viễn Tùng nghe vậy ánh mắt run lên: "Trong cổ sử có ghi chép, bộ tộc này quần cư bên ngoài Đông Hải, cực kỳ thần bí, đặc biệt tỉnh thông nuôi cổ."
"Rất có thế là bọn họ muốn bắt thiếu nữ để nuôi cổ trùng, mà loại cổ trùng đó chính là đại cổ trùng thời thượng cổ"
Hắn nhớ kỹ, ở trong cổ sử có ghi lại rất rõ là Thanh Miêu tộc có một loại thượng cổ đại trùng, tên là Cửu Âm Kim Xà Cổ. Cổ trùng này cần thân thể của thiếu nữ còn sống để làm vật chứa, bồi dưỡng chín chín tám mươi mốt ngày thì có thể xuất thế.
Mà Cửu Âm Kim Xà Cổ Trùng lợi hại nhất, nếu như dựa theo đắng cách của yêu thú mà phân chia thì có thể đạt tới thực lực Cửu giai Yêu Tướng.