Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 149




"Lão thiên, chẳng lẽ hôm nay ta và Văn Sơn phải táng thân ở chỗ này thật hay sao?"

Ôn Viễn Tùng ngẩng đầu nhìn về phía thương thiên.

Bỗng nhiên, hẳn xuyên thấu qua tầng mây mờ mịt.

Mơ hồ nhìn thấy một cái Ngọc Liễn xa hoa phú quý được bốn con Thanh Dực Phi Điểu to lớn kéo động, sừng sững tiến lên.

"Đây chẳng lẽ là Ngọc Liễn của Đế phu sao?"

Ôn Viễn Tùng ánh mắt không khỏi run lên, cảm giác vui sướng đột nhiên tràn ngập trong lòng. Ngọc Liễn đó cực kỳ xa hoa, bên trong tầng mây mơ hồ, giống như là thứ chỉ có ở tiên giới.

Dù chỉ là vừa mới nhìn thấy một chút thì đã khiến cho Ôn Viễn Tùng cảm thấy vô cùng phấn chấn. Kết hợp với hôm nay là ngày sinh nhật của công chúa Đường Dĩnh. Ôn Viễn Tùng to gan lớn mật suy đoán rong tăng mây chính là Ngọc Liễn Xa của Lâm Hiên.

"Văn Sơn, có lẽ chúng ta không cần phải chết!” 

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. 

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé 

Ôn Viễn Tùng hưng phấn vỗ bả vai Thẩm Văn Sơn một cái.

Thẩm Văn Sơn vẻ mặt không hiểu ra sao hỏi: "Ngươi đang nói mê sảng cái gi đó?”

Bây giờ bọn ta đã cùng đường mạt lộ, truy binh phía sau lập tức tới ngay, hơn nữa còn cực kỳ cường đại

Không cần phải chết?

Không phải là ngươi đang kể chuyện cười đó chứ?

Ôn Viễn Tùng chỉ chỉ Ngọc Liễn bên trong tầng mây xa xa, nói ra: "Người bên trong cái Ngọc Liễn đó rất có thể chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu, chúng ta cầu cứu hẳn, hẳn là có hy vọng giữ lại được một mạn.

Thẩm Văn Sơn trong mắt lộ ra vẻ kính sợ: "Nếu đúng là đại nhân vật như thế, hắn sẽ vì mấy người như chúng ta mà đi xuống hay sao?"

Ôn Viễn Tùng không khỏi lặng lẽ một hồi.

Đúng vậy a, Đế phụ là tồn tại như thế nào. Trong mất hắn, sợ là toàn bộ đại lục cũng chỉ là tảng đá ven đường mà thôi. Mà bản thân mình cũng chỉ là từng gặp mặt Đế phu một lần, sợ là không có tư cách mời Đế phu xuất thủ cứu giúp a.

Nghĩ lại, Ôn Viễn Tùng lắc đầu nói ra: "Người như Đế phu, tâm tư hẳn cũng không phải là ngươi ta có thể đoán được”

"Cho dù như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải thử một lần mới biết được!"

Nghĩ đến đây, hắn cũng không chăn chờ nữa, vội vàng nổi lên toàn bộ khí lực, hướng phía Ngọc Liễn Xa xa xa hô to một tiếng.

Mà lúc này, bên trong Ngọc Liễn Xa, Lâm Hiên đang chơi đùa với bốn tiểu nha đầu. Các tiểu nha đầu đều chen trong ngực Lâm Hiên, từng người đều giống như con mèo nhỏ uốn qua uốn lại trong ngực hãn.

"A? Có người đang gọi!"

Bỗng nhiên Tuyền Hi ngừng lại, dựng thẳng lỗ tai nhỏ lên cẩn thận nghe.

Tuyền Châu nhìn nàng một cái: "Ngươi cũng nghe được rồi?"

"Đúng thế, chúng ta cũng nghe được!" Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng gật gật đầu.

"Vậy các ngươi nghe được là đậu hũ cứu mạng đúng không?” Tuyền Châu hỏi.

"Đúng đúng đúng, chính là cái này!” Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cẩn thận nghĩ nghĩ, đồng thời gật gật đầu.

Lâm Hiên nghe được các nàng nói chuyện với nhau, kém chút cười đến đau sốc hông.

Có được La Sát Thần Niệm, hắn có thể nghe được tiếng cầu cứu của Ôn Viễn Tùng: "Đế phu, cứu mạng!"

Các tiểu nha đầu lại nghe Đế phu thành đậu hũ, khiến cho Lâm Hiên cảm thấy rất là tức cười. Đương nhiên, bởi vì Ngọc Liễn cách Ôn Viễn Tùng ít nhất hai ngàn trượng. Với thính lực của các tiểu nha đầu, có thể nghe được giọng nói của hắn đã là cực kỳ lợi hại.

"Cha, chúng ta mau đi xem một chút, rốt cuộc là ai đang kêu đậu hũ cứu mạng!"

Các tiểu nha đầu chợt kéo Lâm Hiên. Các nàng rất hiếu kì, đậu hũ rõ ràng là đồ ăn, tại sao lại cứu. mạng được chứ? Chẳng lẽ người lên tiếng nói chuyện đó rất đói bụng hay sao?

Lâm Hiên thông qua thần niệm nhìn thấy mấy người Ôn Viễn Tùng đều đang đứng bên bờ vực, lập tức hiểu được bọn họ gặp được nguy hiểm cực lớn 

Mà hắn cũng biết, thật ra thì chúng nữ nhỉ cũng chưa có muốn trở về Bắc Huyền Thiên sớm như vậy. Cho nên hắn cũng không có nhiều lời, sau đó lệnh cho. Thanh Dực Phi Điểu giảm dần tốc độ, đáp xuống phía dưới

Mà lúc này.

Nhìn thấy Ngọc Liễn Xa bỗng nhiên bay về nơi này.

Ôn Viễn Tùng lập tức mừng rỡ: "Đúng là tâm thành thì linh a! Đế phu hẳn nghe được ta cầu cứu rồi!"

Nhìn thấy Ngọc Liễn Xa xa hoa phú quý, hắn đã trăm phần trăm xác định người đang ở bên trong xe chính là Lâm Hiên.

Thẩm Văn Sơn kích động lên.

Đại nhân vật bên trong Ngọc Liễn Xa cho dù là ai thì đều chắc chẵn có thể cứu được bọn họ trong nước lửa. Dù sao, tồn tại như thế, đừng nói là Đông Hoang đại địa, cho dù là toàn bộ đại lục cũng phải cực kì kính sợ.

Lúc này Giang Nguyên Phàm đã dẫn theo thủ hạ đệ tử đi đến khoảng cách cách mấy người Ôn Viễn Tùng không đủ ngàn mét. Bọn họ đều ngừng ngay tại chỗ, ngước đầu nhìn lên Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn chậm rãi rơi xuống.

Giờ phút này trong mắt Giang Nguyên Phàm đều là vẻ kinh hoảng: "Vừa rồi các ngươi đều nghe được?"

"Nghe được!" Đệ tử phía sau hẳn lập tức gật đầu.

"Bọn họ đang kêu Đế phu cứu mạng!"

Đế phu..

Giang Nguyên Phàm nhíu mày trầm tư một lát, sau đó nằm chặt nằm đấm nói: "Rút lui! Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!"

Hắn biết, không cần biết người đang ở bên trong Ngọc Liễn Xa là ai thì đều không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc được. Hơn nữa, đối phương nghe được giọng nói của Ôn Viễn Tùng mà hạ xuống, chuyện này khiến cho Giang Nguyên Phàm cảm thấy rất bất an.

Đệ tử sau lưng nghỉ ngờ nói: "Chúng ta có cần phải cẩn thận như vậy hay không?”

Giang Nguyên Phàm xoay người, hung hăng đánh người đệ tử đó một bàn tay, quát lớn: "Ngươi cũng, không nhìn một chút đối tượng là ai, chúng ta có thể không cẩn thân hay sao!"