Thậm chí, văn đạo Cửu Thiên Tiên Vực đều phải lấy hắn vi tôn.
Phạm Thánh Chu vui lòng phục tùng gật đầu, muốn khom mình hành lễ: "Văn đạo tu luyện, người thành đạt vi tôn, ngươi tạo nghệ hoàn toàn chính xác cao hơn ta, xin nhận ta một.
Hãn lời còn chưa dứt, Bạch Quân Khiêm vội vàng hô lớn một tiếng: "Lão sư, chờ một chút
Hô~
Tam thải tinh huy Phạm Thánh Chu ngưng tụ ra bỗng nhiên vỡ vụn ra, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ. hào quang càng thêm lộng lẫy.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều ngẩn đầu lên nhìn.
Tinh huy vốn dĩ chỉ có ba đạo sắc thái giờ phút này đã là thất thải lộng lẫy, hào quang mê ly. Một đạo thất thải thánh quang huyền diệu nối liền đạo tinh huy này với bia đá của thư viện, kéo dài không thôi.
“Thất thải thánh quang!”
Giờ khắc này, nụ cười trên mặt Ngụy Lăng Phong ngưng đọng: "Sao ngươi có thể đạt đến cảnh giới Văn Thánh?"
Hắn vội vàng thuận thất thải thánh quang nhìn lại. Sau đó nhìn thấy bên trên bia đá đó viết hai câu thơ siêu nhiên tại thế.
Phi Đạm Bạc Vô Dĩ Minh Chí!
Phi Ninh Tĩnh Vô Dĩ Trí Viễn!
"Đây là ngươi viết? Ngụy Lăng Phong chấn động vô cùng nhìn về phía Phạm Thánh Chu.
Chỉ với hai câu này cũng đã tài hoa có một không hai cổ kim. Hẳn dám khắng định, người có thể viết ra hai câu này chắc chắn là Văn Thánh hiếm thấy trên đời!!
Lúc này, mấy người Phạm Thánh Chu, Bạch Quân Khiêm cũng nhớ lại. Hóa ra thất thải thánh quang cũng không phải là Phạm Thánh Chu ngưng tụ ra mà là chữ Đế phu viết trên tấm bia đá bắn ra thánh nhân quang huy.
“Tại hạ nào có năng lực viết ra khoáng thế chỉ tác như thế?" Phạm Thánh Chu vội vàng lắc đầu, lập tức nhìn về phía Lâm Hiên: "Đế phu chính là Văn Thánh đương thời, đây đều là bút tích của hắn!"
"Văn Thánh đương thời?”
Ngụy Lăng Phong vội vàng nhìn về phía Lâm Hiên. Hóa ra Bắc Huyền Thiên Đế phu không chỉ thân phận hiển hách, còn là Văn Thánh tài hoa trùng thiên!
Cái này....
Minh lại múa rìu qua mắt thợ trước mặt Văn Thánh, cho dù có thẳng thì cũng có gì đáng kiêu ngạo đâu?
Nói đi cũng phải nói lại, Đế phu tuổi còn trẻ như thế mà đã trở thành Văn Thánh đương thời. Hẳn là một người sống mấy ngàn năm, ôm quyết tâm báo thù to lớn, chịu nhiều đau khổ cũng mới khó khăn lắm đạt tới Chuẩn Thánh. Có tư cách gì vui vẻ ra mặt, dương dương tự đắc trước mặt Đế phu?
Có Đế phu, văn đạo đỉnh phong thiên hạ này không có đất cho Ngụy Lăng Phong đặt chân!
Nghĩ đến đây, Ngụy Lăng Phong vội vàng thu hồi bút lông, sửa sang lại y quan, bước nhanh đi đến trước mặt Lâm Hiên, hành lễ nói: "Ngụy Lăng Phong có mắt không biết Thái Sơn, xin tiên sinh chớ trách!”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Tiên sinh", tỏ vẻ tôn kính.
...................
Nhìn thấy Ngụy Lăng Phong cử động như vậy, Phạm Thánh Chu và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đầu tiên là giật mình, sau đó lộ ra một tia hiểu rõ. Bọn họ biết, chắc chắn là Ngụy Lăng Phong cảm thấy tự tỉ mặc cảm trước mặt Đế phu. Nếu không, với tính cách kiệt ngạo của hẳn thì làm sao lại hèn mọn hành lễ với Đế phu như thế?
Nói đi cũng phải nói lại. Đế phụ chính là đường đường Văn Thánh, mà Ngụy Lăng Phong nhiều nhất cũng chính là một Chuẩn Thánh. Hẳn khổ tu năm sáu ngàn năm còn chưa kịp một phần ba Đế phu, đúng là không có tư cách đắc ý trước mặt Đế phu. Cho dù hẳn đánh bại Phạm Thánh Chu thì đã sao? Chỉ sợ ở trong mắt Đế phụ, vừa rồi hắn dương dương tự đắc một phen chỉ là khó coi giống như là một thằng hề mà thôi.
Ngụy Lăng Phong nói những câu tiếp theo cũng nghiệm chứng ý nghĩ của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
"Lão hủ vừa rồi cho là đánh bại Phạm Thánh Chu thì có thể chân chính thắng tắp cái eo, nhìn xuống toàn bộ đại lục”
"Nhưng vạn lần không ngờ được là Văn Thánh tiên sinh ngài đang đứng ở bên cạnh quan sát ta”
"Bây giờ lão hủ mới biết, cho dù ta đứng ở vị trí cao nhất thì vẫn bị ngài nhìn xuống!"
Chuẩn Văn Thánh và Văn Thánh chỉ kém nhau một chữ nhưng mà lại khác nhau như ngày và đêm. Phóng nhãn ức vạn năm lịch sử Thương Long đại lục, Chuẩn Thánh hàng trăm hàng ngàn. Mà Văn Thánh thì là phượng mao lân giác. Chớ nói chỉ là giống Lâm Hiên, tuổi còn trẻ thì đã trở thành Văn Thánh, là người đầu tiên từ trước tới này.
Giờ phút này Ngụy Lăng Phong chỉ còn lại vô hạn sùng bái và kính ngưỡng Lâm Hiên.
Lâm Hiên lạnh nhạt nói ra: "Tự mình biết mình, ngươi đã rõ ràng được vị trí của mình thì phải càng nên cố gắng hơn mới đúng”
"Mà không phải là có chút thành tích thì đắc chí, không ai bì nổi!"
Ngắm lại cũng thế.
Mặc dù Đế phu phê bình Ngụy Lăng Phong nhưng cũng mơ hồ nói hắn còn có chỗ tăng lên. Có thể được Văn Thánh đương thời đánh giá như vậy, Ngụy Lăng Phong sao có thể không cao hứng?
Về phần Phạm Thánh Chu, mặc dù thua nhưng hắn có thể được Đế phu chỉ điểm cũng là tuy bại nhưng vinh. Cho nên hắn hoàn toàn không để chuyện hôm nay ở trong lòng, mà là vẻ mặt nhiệt tình mời Lâm Hiên đi vào giảng bài.
Sau đó tất cả mọi người đang có mặt ở đây cũng không kịp chờ đợi đi theo Lâm Hiên vào học đường. Bọn họ vô cùng khẳng định, có thể nghe được Văn Thánh đương thời giảng bài, có thể lấy được lợi ích không thể bàn tính được cho quá trình tu hành sau này.