Mưa nhỏ tí tách rơi, từ xa nhìn lại ngọn núi như được bao bởi một tầng lụa mỏng, mà rừng trúc nơi chân núi cũng chỉ còn là một mảng xanh mông lung.
Thị vệ trưởng dắt ngựa yên lặng đứng một bên đợi, mà Thái tử điện hạ còn đang đứng nơi này nhìn mảnh rừng trúc đằng xa thất thần.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, thị vệ trưởng không thể không lên tiếng nhắc nhở Thái tử: "Điện hạ, nên khởi hành."
"Ừ." Tuy rằng lên tiếng nhưng thân thể vẫn như trước bất động, vẫn giữ nguyên ánh mắt ấm áp nhìn rừng trúc: "Ngươi nói, bổn cung là một Thái tử thất bại đúng không? Ngay cả người huynh đệ mình yêu mến cũng không thể thay hắn rửa sạch oan khuất, trả lại cho hắn sự trong sạch."
"Điện hạ, chắc chắn Mạc tiên phong hiểu được nỗi khổ tâm của điện hạ, ngài xem, lần này ngài tới, Mạc tiên phong là thực tâm cao hứng, còn cả Thu ca tử, lúc ngài đi y đóng gói cho ngài cả nửa kho đồ của bọn họ mà."
"Đúng rồi, Thu ca tử, tẩu ca của bổn cung." Nói đến Thu Nghiên, Thái tử không còn giữ vẻ sầu khổ như vừa rồi, hắn nhớ rõ lúc phu phu đại ca tiễn hắn trở về kinh đã đem mấy con ngựa chất đầy đồ đạc, mà tẩu ca của hắn vẫn ở một bên lẩm bẩm nhẩm tính xem có đưa thiếu vật gì hay không.
Trong khoảnh khắc đó trái tim quanh năm băng lãnh của hắn dường như có một dòng nước ấm chảy qua, khiến hắn không tự giác được muốn khóc, may là khả năng khống chế của hắn tốt mới không bị mất mặt trước vị tẩu ca vừa nhận thức này.
"Điện hạ, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, vì sao ngài không hỏi Mạc tiên phong về ý nghĩa mấy câu hắn viết?" Đây là vấn đề hắn vẫn không sao lý giải được. Chỉ vẻn vẹn mấy chữ tùy tiện viết trên tờ giấy bị hắn nhìn thấy ở nhà xí đã bao quát được sách lược cầm binh chiến trận vô cùng hoàn mỹ, Mạc tiên phong có thể viết ra những lời như vậy tuyệt đối là thiên tài quân sự, thế nhưng Thái tử điện hạ ngày đó lại không nói một lời, mà tờ giấy hắn cầm về kia cũng bị đốt sạch sẽ.
"Khi bổn cung mới nhìn thấy tờ giấy kia cũng có suy nghĩ giống như ngươi, một thiên tài quân sự như vậy quy ẩn núi rừng chính là vô cùng lãng phí. Nhưng nhìn đến cuộc sống của hắn, nhất là lúc hắn gọi bổn cung hai chữ đệ đệ, bổn cung liền nhớ đến đoạn thời gian mới đến quân doanh, không một ai biết bổn cung là Thái tử, những người kia tuy rằng cũng rất tốt nhưng chỉ có Mạc tiên phong là thật tâm chăm sóc bổn cung. Vô luận là ăn uống hay huấn luyện hắn đều lấy mình làm gương cho binh sĩ, hơn nữa vì bổn cung là tân binh, hắn tự mình dạy võ cho bổn cung, còn chỉ dạy kĩ càng trên chiến trường nên làm thế nào để vừa bảo mệnh lại có thể tăng khả năng sát thương quân địch."
Nhớ đến những ngày tháng cũ, Thái tử vô thức nở nụ cười: "Sau này thân phận bổn cung được công khai, người khác đều chen lấn đến nịnh bợ lấy lòng bổn cung, chỉ có mình đại ca là không thay đổi, hắn vẫn như trước ngày ngày huấn luyện quân tiên phong của hắn, vẫn cùng quân bếp núc thảo luận vấn đề cơm canh hằng ngày của binh sĩ. Vì vậy nên khi phụ hoàng cho bổn cung lĩnh quân, bổn cung mới lựa chọn quân tiên phong."
truyen chu boy love Bởi vì nơi đó có đại ca.
"Hôm nay bổn cung tự thân còn khó bảo toàn, làm gì có mặt mũi đem đại ca cũng kéo xuống nước?" Nét ôn nhu trên mặt rất nhanh tiêu thất, Thái tử hừ lạnh một tiếng: "Huống chi, bổn cung càng coi trọng đại ca thì khả năng hắn bị đám người thừa cơ hội lợi dụng càng lớn, nếu đã không thể cấp đại ca cùng tẩu ca một cuộc sống an ổn thì chi bằng cứ để bọn họ ở nơi này sống cuộc sống tiêu dao của họ."
"Bảo ngươi để người lại, ngươi làm thế nào rồi?"
"Hồi bẩm điện hạ, đã để người lại, đều là ảnh vệ thuộc hạ tự tay dạy dỗ, tổng cộng tất cả là mười người, đều ngụy trang thành bình dân, trong thành cũng đã mua sản nghiệp để trụ lại, sẽ thường xuyên báo cáo tình hình của Mạc tiên phong."
"Ừ, tốt, phái người dặn bọn họ, lúc thiết yếu lấy việc bảo trụ tính mạng phu phu hai người làm đầu, mọi việc còn lại đã có bổn cung làm chủ."
"Tuân lệnh." Thị vệ trưởng lên tiếng trả lời, trong tâm cũng hiểu rõ, Thái tử điện hạ đối với phu phu Mạc tiên phong chính là vô cùng để tâm.
Đưa mắt nhìn mảnh rừng trúc đã ẩn vào màn mưa thêm một lần, Thái tử quay đầu trầm giọng ra lệnh: "Lên ngựa, khởi hành về kinh!"
Hàng ngựa dưới trời mưa bước lên con đường quay về kinh.