Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn - Chương 52




Đường núi gập ghềnh, nếu chờ Thu Nghiên tự mình đi, chắc chắc phải đợi đến trưa, vẫn là tự mình ôm cho nhanh.



Vì thế Mạc Thiên Hàm ôm phu lang không có mấy lạng thịt của hắn bò lên giữa sườn núi.



Một bức tường trúc cao gần bằng tường trúc trong nhà, cũng đã được cải trang, trên gai trúc sắc nhọn quấn đầy bụi gai, đẩy cửa trúc ra, liền thấy một ngôi lầu trúc nằm lặng trong khe núi giữa sườn núi, bên trong khe núi, có một ao suối nước nóng không ngừng bốc hơi nước, mấy hôm nay Mạc Thiên Hàm đào ra một cái ao nhỏ bên cạnh suối nước nóng, dùng cây trúc làm ống dẫn rót nước vào trong ao nhỏ, nước nóng chảy qua ống trúc không những nhiệt độ trở nên vừa phải còn được mùi trúc che đi mùi lưu huỳnh gay mũi.



"Đây, đây là?" Thu Nghiên nhìn tường trúc cùng nhà lầu trúc tinh xảo có chút bối rối không biết làm sao, chẳng lẽ tướng công thật sự nuôi tiểu thị ở đây sao?



"Vào thôi!" Nắm tay Thu Nghiên kéo vào trong: "Sau nhà có một suối nước nóng, ta đã xử lý xong, một lát có thể ngâm suối nước nóng."



Vào nhà, đè Thu Nghiên ngồi xuống bàn, sau đó mở ra lồng úp trên bàn, lộ ra đồ ăn bên trong, đều là những món Thu Nghiên thích ăn.



"Chúc phu lang sinh nhật vui vẻ!" Nhân cơ hội hun cái chụt lên mặt Thu Nghiên.




Thu Nghiên sửng sốt, sinh nhật? Y đều quên mất.



Từ năm mười bốn tuổi bị què chân, y đã không ăn sinh nhật, bởi vì mỗi lần ăn sinh nhật, thúc thúc cùng thúc phụ đều không vui, vì để không bị quở trách, y liền không ăn sinh nhật, dần dà, cũng không nhớ rõ sinh nhật của mình nữa.



"Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ." Mạc Thiên Hàm hát một lần bài hát mừng sinh nhật, nơi này không có bánh kem, hắn cũng không biết làm bánh kem, cho nên nấu một tô mì trường thọ, thả một quả trứng chần.truyen chu boy love




Nước mắt loạch xoạch chảy xuống, y cũng không biết, tướng công còn sẽ ca hát cho y, tuy rằng ca từ rất dễ hiểu, chỉ có mấy câu, còn là giống hệt nhau, nhưng y lại cảm thấy còn dễ nghe hơn nhạc tiên.



"Ngoan a, ăn tô mì trường thọ, không thể cắn đứt."



Thu Nghiên lau lau nước mắt, cười ăn mì trường thọ tướng công nấu, còn có bàn đồ ăn, y cũng ăn không ít, dư lại có Mạc Thiên hàm xử lý.




Sau khi ăn xong, Mạc Thiên Hàm dẫn Thu Nghiên đi xem suối nước nóng, hiện tại là giữa trưa, hắn không để Thu Nghiên ngâm tắm lúc này, mà để Thu Nghiên ngủ một lát, chính mình bắt đầu làm chuẩn bị.



Xung quanh hắn đã dọn sạch động vật, ngọn núi này địa thế hơi cao mà cây cối thưa thớt không có nhiều động vật cỡ lớn, nếu muốn săn sói gì đó đều phải chui vào trong rừng sâu, cho nên cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn, lúc rời nhà hắn cũng đã cài cửa lại, dân phong nơi này đơn giản, phạm pháp sẽ bị phạt nặng, cho nên trong nhà cũng có thể yên tâm.



Tới lúc mặt trời lặn xuống phía tây, Mạc Thiên hàm liền gọi Thu Nghiên dậy, kỳ thật bình thường Thu Nghiên không ham ngủ như vậy, chỉ là sáng này dậy rất sớm lại bị hành vi của Mạc Thiên Hàm dọa tới, hiện tại thả lỏng lại, nghĩ nghĩ, cảm thấy tướng công luôn làm ra chút việc khác với người bình thường, nhưng đều là hướng về y, cũng liền không rối rắm hành vi khác thường của Mạc Thiên Hàm.



Nằm trên giường lăn qua lộn lại một lát, mới mơ màng mà ngủ.



Bị đánh thức liền dậy rửa mặt sạch sẽ, ăn đồ ăn Mạc Thiên Hàm đã chuẩn bị sẵn, sau khi ăn xong liền bị Mạc Thiên Hàm đẩy vào phòng tắm, trang trí nơi này cũng giống như trong nhà nhưng kích thước hơi nhỏ lại, hơn nữa không có phòng khách cùng thang lầu, chỉ là lầu trúc một tầng.