"Sính lễ?" – Mạc Thiên Hàm đưa tay nhẹ vuốt mấy sợi tóc có chút mất trật tự của Thu Nghiên: "Thứ nhất: Ta cùng phu lang tình chắc như vàng! Đời này kiếp này tuyệt đối không có người khác! Thứ hai: Ngươi từ vật định tình trực tiếp nhảy thành sính lễ, đổi giọng cũng hơi nhanh quá rồi đi! Thứ ba: Ngươi nói sính lễ, vậy có hồng sao sao làm mối hay không? Có hôn thư hay không?"
Mọi người bị khí thế của Mạc Thiên Hàm làm cho sợ hãi, lại vì bốn chữ 'tình chắc như vàng' của hắn mà cảm động, cảm thấy hán tử kia thật sự rất tốt, là thật tâm thương yêu phu lang của hắn a!
Mà sau khi nghe hết lời của Mạc Thiên Hàm thì ai cũng bật cười, ý hắn ngầm nói chính là ca nhi này thực gấp gáp đóng gói bản thân gả đi mà, có hai câu từ tín vật định tình thành sính lễ luôn rồi.
Dương lão huyện lệnh cũng bị Mạc Thiên Hàm chọc cười: "Vu Nguyên Nguyên, ngươi có chứng cứ hay người làm chứng không? Bằng không thành thật khai cho rõ ràng, mấy thứ này các ngươi từ nơi nào lấy được?"
Vu Nguyên Nguyên không trả lời, chỉ ngây ngốc nhìn Mạc Thiên Hàm vuốt ve mấy sợi tóc mai tán loạn của Thu Nghiên, lại cúi người chỉnh trang vạt áo bị lệch của y, đây là do lúc xuống xe y luống cuống nên mới bất cẩn tạo thành, làm một tiểu dân bình thường, Thu Nghiên ngay cả gặp trưởng thôn cũng khó tránh căng thẳng một phen, huống chi hôm nay còn là công đường của huyện nha, tiểu phu lang đã hoàn toàn biến thành chú chim cút nhỏ rồi.
"Đại nhân, ở đuôi những thứ này đều có khắc họ của người được ban thưởng, người xem những thứ kia ở đuôi có hay không một chữ 'Mạc'? Cạnh đó còn có hai chữ 'Tiên phong' nữa?"
"Đại nhân, thật sự là có ba chữ kia!" – Ánh mắt của sư gia tinh tường, hắn cầm bốn thanh kim trâm lên nhìn kĩ, thực sự ở một góc nhỏ phát hiện được ba chữ 'Mạc tiên phong' giống như lời Mạc Thiên Hàm nói, chữ 'Mạc' có phần lớn hơn hai chữ 'tiên phong' kia, cả ba chữ đều được khắc thập phần ẩn mật, nếu không có Mạc Thiên Hàm chỉ rõ, bọn họ vẫn luôn cho rằng đấy chỉ đơn thuần là hoa văn mà thôi.
"Vật này là của thảo dân, bởi vì thời gian còn tại ngũ, thảo dân là người của quân đoàn tiên phong." – Mạc Thiên Hàm nhàn nhạt lên tiếng.
"Báo!" – Một người nha dịch chạy vào công đường: "Đại nhân! Đây là vật chứng chúng ta tìm thấy ở Vu gia, thỉnh đại nhân xem qua!" – Trên tay nha dịch trình lên rõ ràng chính là thanh chủy thủ còn lại trong hộp, còn có hộp trang sức tinh xảo cùng chiếc khóa bị vặn đến méo mó nọ.
truyen chu boy love "Vu Đại Tráng!" – Dương lão huyện lệnh gõ mạnh phiến gỗ, không chỉ mình kẻ bị gọi tên hoảng sợ, ngay cả Mạc Thiên Hàm đang xem cũng giật nảy mình, Thu Nghiên càng không cần nói, hai chân y mềm nhũn ngã vào lòng Mạc Thiên Hàm.
"Dạ, đại nhân." – Vu Đại Tráng nơm nớp lo sợ, dè dặt lên tiếng.
"Ngươi còn gì để nói?" – Đem tất cả mọi thứ để chung vào một chỗ, chứng cứ rõ ràng trước mặt, lớn giọng tra khảo Vu Đại Tráng.
"Đại nhân! Đại nhân, những thứ này đúng là lấy từ Mạc gia, nhưng tiểu dân thực sự không biết đây là thánh thượng ngự ban a! Đại nhân minh xét!" – Vu Đại Tráng chỉ còn biết kêu rên.
"Lấy? Ta thấy là trộm thì đúng hơn?" – Mạc Thiên Hàm cười lạnh: "Không nói liền lấy chính là trộm!"
"Nói rất hay!" – Dương lão huyện lệnh đối với câu nói xuất khẩu thành thơ vừa rồi của Mạc Thiên Hàm phi thường thưởng thức, lão vốn nghĩ một người xuất thân từ quân ngũ, cho dù có là tướng tiên phong đi chăng nữa thì cũng chỉ là một thô nhân không biết nhiều chữ, đó cũng là lý do từ xưa văn võ luôn bất hòa, văn nhân ghét bỏ võ tướng thô lỗ, mà võ tướng lại xem không vừa mắt sự cẩn trọng của văn nhân, bất quá một câu của Mạc Thiên Hàm đã thay đổi được cách nhìn của lão huyện lệnh đối với quân nhân nói chung.
"Thu Nghiên! Thu Nghiên!" – Thu Thủy tỉnh lại, rốt cuộc cũng nhận ra rằng từ cái việc mà y cho là chuyện vô cùng bình thường bây giờ càng nháo càng lớn, nếu tiếp nữa thì một nhà bọn họ sẽ gặp họa sát thân a! Y không có vô tri, đương nhiên biết hậu quả của tội khi quân!
Mắt sắc nhìn thấy thân ảnh đang núp sau Mạc Thiên Hàm, lập tức lớn tiếng quát gọi y: "Thu Nghiên, mau nói cho tướng công ngươi biết, đệ đệ của ngươi bọn họ không phải là cố tình!"