Mười năm (thượng)
*giãy đành đạch* Ta bị lừa ta bị lừa, chương này có phải về cp của nòng ta đâu cơ chứ ಥ_ಥ
Thành ngữ có câu rất hay, cận hương tình khiếp*.
<*Câu thành ngữ để hình dung tâm trạng phức tạp của người đi xa quê hương khi trở về, vừa bồn chồn vừa hồi hộp cũng vừa lo lắng vì đi đã lâu không biết ở nhà có xảy ra chuyện gì hay không.>
Dù Xuyên Thục không phải quê quán của nàng, nhưng vì là người ấy, nên khiến nàng cảm thấy thấp thỏm không yên.
Tỉ mỉ tính ra, thì cả hai đã không gặp mặt nhau được bao nhiêu năm? Mười năm, suốt mười năm trời, các nàng từ thời thanh xuân vui vẻ biết bao, đến khi trung niên lại tràn đầy tang thương, thời gian trôi đi như bóng câu qua khe cửa, nhưng những gì thuộc về tình cảm thì chỉ càng sâu đậm, càng lắng đọng hơn trong đáy lòng. Nàng vốn tưởng đời này sẽ không còn bao giờ có thể gặp lại, thế nhưng khi nghe được tin tức về nàng ấy, nàng lại không kềm được nỗi vui sướng trong lòng. Bất kể phải trả bằng giá gì, chỉ cần có thể biết được hướng đi của người nọ, nàng dù có chết cũng cam lòng.
May mà ông trời thương xót, thái nữ điện hạ thành công lên ngôi đế vị, nàng cũng có thể thoái lui, còn nhận được một khoản ban thưởng không ít.
Trước kia nàng đối với tiền tài là xem thường, nhưng nghĩ lại lúc đối mặt với người mình yêu, để lôi thôi lếch thếch vậy không được đi, tổng phải mua sắm lại từ đầu đến chân cho bản thân mới ổn, nếu nàng ấy không tha thứ cho nàng, cũng phải cần đến tiền, để nương nhờ bên cạnh nàng ấy.
Mặc Vô Nhai ngó xuống dòng suối soi lại hình ảnh sửa soạn của mình, tốt lắm, dù không còn trẻ trung gì, nhưng được cái thành thục chững chạc, thử thách của những năm tháng đã để lại trên đôi gò má nàng cảm giác của phiêu bạc bể dâu.
Không biết phu nhân nàng có không thích hay không?!
Mặc Vô Nhai cũng không dám bảo đảm trăm phần trăm, dù sao cũng mười năm rồi thay đổi cũng sẽ rất lớn, dù đến giờ nàng ấy vẫn chưa thành thân, nhưng chưa chắc là bởi vì nàng, dĩ nhiên trong lòng nàng vẫn có chút kỳ vọng.
“Chậc chậc, đại thẩm, thẩm thích cái đẹp như vậy, phu nhân thẩm có biết không?”
Người nói chính là một tiểu nha đầu chừng bảy tám tuổi, dáng dấp ngược lại rất thanh tú, giữa chân mày có một viên “dục sinh hồng” bé xíu xinh xinh, đáng tiếc nói chuyện lại nghe không lọt tai, gương mặt chỉ một bộ đầy khinh bỉ nhìn Mặc Vô Nhai, giễu cợt nói.
Ngất, tiểu mao hài này tỉnh rồi à?!
Trước khi Mặc Vô Nhai tới đây, tiểu hài tử đã nằm ngủ dưới tàng cây trước đó rồi, cũng không biết người lớn của nhà nào mà không có trách nhiệm như vậy, không sợ hài tử bị người ta bắt cóc đi sao?!
“Phu nhân ta biết hay không, thì liên quan gì đến ngươi?”
Mặc Vô Nhai dù không muốn so đo với tiểu hài này, nhưng biết phải làm sao lúc nó nhắc tới ‘phu nhân’ thật sự đã đụng vào chỗ đau của nàng. Phu nhân ta vẫn còn đang bay trên trời a!
“Hừm, hỏa khí ngược lại cũng cao ah. Ta thấy thẩm can hỏa thịnh vượng, không bằng để cho nương thân của ta xem một chút cho thẩm, có bệnh thì phải chữa trị.”
“Nương thân ngươi?”
“Chẹp, nhìn thẩm chính là người bên ngoài tới rồi, bằng không làm sao không biết ‘Độc Y’ đại danh đỉnh đỉnh! Toàn bộ Xuyên Thục này khi nhắc đến hai chữ ‘Độc Y’, ai cũng vừa yêu vừa sợ?!”
Tiểu thí hài đứng lên đi tới trước mặt Mặc Vô Nhai, ngón út ngoáy ngoáy lỗ mũi, ngông cuồng nói.
“Nếu tâm tình nương thân ta tốt, người chết cũng có thể cứu sống; nếu tâm tình nương thân ta xấu, người sống cũng có thể chữa thành chết. Dù sao, tìm nương thân ta khám bệnh, muốn sống hay chết thì phải xem tâm tình của nương thân ta.”
Mặc Vô Nhai trợn mắt há hốc nghe tiểu thí hài nói, Độc Y Độc Y, ta sao đến bây giờ mới phát hiện, đúng là ngu hơn cả con heo. Chỉ biết ngươi dụng độc thiên hạ vô song, lại không biết dụng độc để cứu chữa cũng đâu khác gì, làm lỡ ngần ấy năm qua của ta!
Trước đồ tức liền nói với nàng, chỉ cần đến đây tự khắc sẽ gặp được người ngày đêm nàng nghĩ tới, những thứ còn lại cũng không nói gì thêm.
Vốn tưởng có thể dễ dàng tìm được, mà không biết, nàng ấy sớm đã tiếng tăm vang lừng ở Xuyên Thục.
“Dĩ nhiên, nếu có ta ở đây, tâm tình của mẹ ta tất nhiên là cực tốt.”
Nói xong, duỗi bàn tay nhỏ bé đến trước mặt Mặc Vô Nhai, ám thị một chút cho nàng, thấy nàng không có chút phản ứng, liền nóng nảy.
“Thẩm có hiểu quy củ không vậy?”
“Quy củ?”
Khóe mắt Mặc Vô Nhai tràn ra nước mắt, tiểu thí hài trước mắt này là nữ nhi của nàng ấy, vậy nàng chính là mẫu thân của nó rồi.
Không biết có phải do lòng nàng nghĩ vậy hay không, nhưng nàng luôn cảm thấy tiểu nha đầu này càng xem càng thấy khả ái thẳng thắng, rất có phong độ thời còn bé của nàng.
“Thẩm sao mà ngốc quá vậy, muốn bổn tiểu thư giúp đỡ, dù sao cũng phải cho bạc chứ!”
“Ta có bệnh hồi nào?”
“Chuyện này —— có bệnh thì xem bệnh, không bệnh thì phòng tránh đó!”
Tiểu thí hài sững sốt một chút, sau đó lý lẽ hùng hồn nói tiếp.
“Thẩm xem bệnh hay là không, không xem thì ta trở về, say này đừng hòng tới nhà ta nửa bước.”
Tiểu thí hài nào đó bày tỏ nàng rất thù dai, không trả tiền, ngươi lần sau có bệnh ta cũng sẽ không để nương thân ta chữa cho ngươi.
“Haha, thú vị. Nếu ta đoán không lầm, năm nay ngươi được chín tuổi.”
Mặc Vô Nhai đưa tay ra sờ đầu nàng, trong lòng vừa cảm động vừa áy náy.
“Đã lớn như vậy rồi.”
Tiểu thí hài không ngờ sẽ đột nhiên bị tập kích, sợ hết hồn, lui về sau ba bước, sau đó đề phòng nhìn nàng.
“Thẩm làm sao biết được, thẩm quen biết mẹ ta?”
Nương thân luôn sống một mình, cũng chưa từng thấy có bằng hữu tới thăm a? Tò mò nhìn bộ dạng của nàng một chút, nhe răng toét miệng nói.
“Nương thân làm sao sẽ quen biết một người như thẩm được?”
Chậc, tự luyến đến độ lấy dòng suối làm gương để soi, đúng là ghê tởm!
“…”
Ngươi giọng điệu một bộ chê bai này là sao, ta là mẫu thân ngươi a, tiểu hỗn đản!
Mặc Vô Nhai chủ ý quyết định sau khi tái hợp lại với phu nhân, nhất định phải thật tốt giáo dục hài tử này, không biết lớn nhỏ, quá ghê tởm!
(mẹ con y nhau =)))
“Hừm, thôi vậy, nếu thẩm đã là chỗ quen biết của nương thân ——”
Cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó nàng đau lòng nói.
“Chúng ta lấy giá hữu nghị vậy.”
Đưa tay ra, giương năm ngón lên.
“Liền con số này!”
Được nha, tiểu thí hài này liền trong mắt chỉ có tiền?! Mặc Vô Nhai cảm thấy đứa nhỏ này thái độ toàn tiền là trên hết, đúng thật giống hệt đồ tức nhà nàng, đều là chết cũng đòi tiền!
Phù, bỏ đi, sau này sẽ đến lúc cho ngươi khóc.
Mặc Vô Nhai cũng lười so đo với nàng, móc trong ví ra một thỏi vàng, trực tiếp ném cho nàng.
“Dẫn đường đi.”
Mắt tiểu thí hài sáng lên, cầm đĩnh vàng xoa xoa trên y phục, sau đó dùng răng cắn một cái, xác định là đồ thật mới bỏ vào túi.
“Xem như thẩm thức thời. Nể phân vàng này của thẩm, ta liền dẫn thẩm đi gặp nương thân.”
Chu choa, quả thật là một người tiêu tiền như rác, ta muốn bạc thẩm ấy lại cho ta vàng, quả là một người ngốc nghếch.
Tên tiểu hỗn đản này, bây giờ ngươi liền đắc ý đi! Đợi ta được nương thân ngươi tha thứ, ta tất sẽ làm tốt trách nhiệm một người mẹ, giáo dục ngươi đạo lý tôn trọng bậc trưởng bối.
“Tiểu quỷ, ngươi tên là gì?”
“Hừ hừ, thẩm chẳng phải quen biết với nương thân ta sao, sao lại không biết tên ta?”
“Thời điểm ta biết nương thân ngươi, ngươi vẫn còn nằm trong bụng nàng ấy, ta cũng đâu phải thần tiên, làm sao biết được?”
“Hừ hừ, nói cho ngươi cũng không sao, ta tên là Cung Niệm Toàn.”
Ngươi là tiểu trư sao? Cứ ‘hừ hừ’ suốt.
“Nè, đợi lát nữa thẩm hãy theo sát ta, bước vào bên trong đều toàn là các loại trùng độc, độc thảo do mẹ ta nuôi trồng. Nếu thẩm đi loạn, bị độc chết, ta cũng sẽ không nhặt xác cho thẩm đâu.”
Cái miệng ăn mắm ăn muối!
Mặc Vô Nhai giật giật khóe miệng, thản nhiên nói.
“Ngươi cứ yên tâm, chút độc này ta còn không để trong mắt.”
Nương thân ngươi trước đây liền dùng độc đối phó ta, ta cũng quen rồi. Hôm nay suy nghĩ một chút, quả thật hoài niệm a!
“Hừ hừ, vậy thì tốt.”
Mặc Vô Nhai đi theo Cung Niệm Toàn vòng vòng hồi lâu, mới nhìn thấy một gian nhà trúc xa xa, bên ngoài là hàng rào tre bao quanh, một bộ căn nhà nông nhỏ nhắn.
“Mẹ ơi ——, con về rồi.”
Mặc Vô Nhai vừa muốn hỏi, chỉ thấy Cung Niệm Toàn một đường chạy vào trong căn nhà trúc.
Làm sao bây giờ, hồi hộp quá! Hồi hộp quá! Ta có cần phải theo vào luôn không?!
Chân Mặc Vô Nhai bước lên, rồi lại đặt xuống, quấn quít hồi lâu, cứ thế vẫn chưa nghĩ ra là nên lập tức tiến vào hay là đợi một lát rồi hẵng vào.
Trong khi nàng còn do dự thì đã thấy Cung Niệm Toàn vô cùng hớt hãi chạy ra, còn vừa chạy vừa la to.
“Oa, con không dám nữa đâu mẹ ơi, đừng cho Tiểu Thanh đuổi con nữa mà!”
Sau đó, một con trăn lớn bò theo sau lưng nàng, nói là đang đuổi theo nàng, chứ thật ra giống đang trêu chọc nàng cho vui hơn, thỉnh thoảng còn chui cái đầu qua vai Cung Niệm Toàn.
“Sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn học hành, mẹ tha con một lần đi mà!”
Chậc, mười năm không gặp, cảnh giới phu nhân ngày càng trở lên lợi hại! Trước kia chỉ nuôi một con rắn nhỏ, bây giờ nuôi nguyên con trăn bự luôn rồi!
Mặc Vô Nhai chỉ cảm thấy ánh mắt đau nhức, sau lưng lành lạnh, da gà da vịt nổi lên hết.
Con trăn bự tên ‘Tiểu Thanh’ kia nhìn thấy Mặc Vô Nhai một người lạ, lập tức dừng truy đuổi, nhìn chằm chằm nàng từ xa, trong con mắt hình tam giác phản ánh hình ảnh bé xíu của Mặc Vô Nhai.
“Oa, đại thẩm, mau cứu ta ——”
Cung Niệm Toàn sau khi nhìn thấy Mặc Vô Nhai, như thể tìm được hòn núi để dựa vào, vội vàng chạy về phía nàng.
Còn Tiểu Thanh đại khái là sợ Cung Niệm Toàn gặp nguy hiểm, đôi mắt lộ ra hung quang, trực tiếp hướng Mặc Vô Nhai đánh tới.
“Đồ ngốc!”
Mặc Vô Nhai kiến thức sâu rộng, cũng xem như hiểu rõ dụng ý của con trăn, suy nghĩ nó là sủng vật của phu nhân, tự nhiên sẽ không nặng tay với nó, tránh chọc cho phu nhân mất hứng.
Thật may khinh công của nàng rất giỏi, mới miễn bị cái miệng to như cái chậu của con trăn hôn phải.
Hai người một thú truy đuổi bên ngoài ngôi nhà, thanh âm huyên náo ồn ào tự nhiên không tránh khỏi rơi vào tai của chủ nhân ngôi nhà.
Cung Thiên Trúc cau mày, thực lực Tiểu Thanh nàng hiểu rõ, lại có người có thể sống sót được lâu như vậy trước cái miệng của Tiểu Thanh, người này quả là có một chút kiến thức. Còn có đứa con đần độn của nàng, làm sao lại tùy tiện ai cũng dẫn về đây? Là ngại tâm tình nàng quá tốt sao?!
Cung Thiên Trúc đúng là không biết, sỡ dĩ Cung Niệm Toàn cứ dẫn người tới, hoàn toàn là muốn đem bán lão nương nhà nàng.
Năm tháng như một khúc hát, hồi tưởng lại, mới phát hiện chúng ta đều đã già.
Thời điểm Cung Thiên Trúc nhìn thấy bóng dáng người nọ, cơ bản không cách nào ức chế được tình cảm trong lòng, nỗi niềm nhung nhớ liền giống như cây mây như sợi dây leo trong nháy mắt quấn chặt lấy không cho nàng lối thoát.
Nàng tới đây, lẽ nào vì mình ư?
“Dừng tay.”
Thanh âm trong trẻo vang vọng ngoài sân nhỏ, Mặc Vô Nhai phản xạ có điều kiện ngừng tay.
Trăn bự quay đầu nhìn chủ nhân, sau đó chậm rãi bò vào lại trong nhà.
“Mẹ, con nói mẹ nghe, đại thẩm này quen biết mẹ a!”
Cung Niệm Toàn hoạt bát chạy về lại bên cạnh Cung Thiên Trúc, tay nhắm về hướng Mặc Vô Nhai đang ngốc ra đứng bất động, nói tiếp.
“Mẹ, mẹ sao lại quen biết một người xuề xòa như vậy?”
Đại khái thanh âm của nữ nhi đã gọi về tinh thần của Cung Thiên Trúc, nhớ lại mọi hành vi người nọ đã làm, nàng lạnh lùng cười nói.
“Đúng vậy, mắt mẹ đã mù mới quen biết người này.”
“Thiên, Thiên Trúc——”
“Thiên Trúc là để cho ngươi gọi sao?”
“Ây, phu nhân đừng như vậy, ta sai rồi.”
Mặc Vô Nhai cũng không để ý thể diện trước mặt tiểu bối, lắc người đến trước mặt Cung Thiên Trúc, trực tiếp quỳ xuống ôm lấy bắp chân Cung Thiên Trúc, mặt dày không buông.
“Cầu xin tha thứ!”
“Ngươi biến ngay, ai là phu nhân của ngươi?!”
“Nàng là phu nhân của ta, ta cũng không có phu nhân thứ hai.”
“Haha, năm đó là ai đã nói ghét nhất cô nương như ta, có chết cũng không muốn cưới về?”
“Tuyệt đối không phải ta!”
Mặc Vô Nhai rất dứt khoát phủ nhận.
“Còn nữa, là ai đã nói thích một vị cô nương ôn nhu khiến ngươi hài lòng, nhu tình như nước hơn? Biết ngâm thơ nấu trà, tinh thông cầm kỳ thư họa, còn phải biết thêu thùa?!”
“Khụ khụ, ta có từng nói như vậy hả?”
Thôi được, lúc đó là đầu óc nàng quá mê muội mới nói những lời như vậy.
Hai mắt Cung Thiên Trúc đỏ lên, vừa tức cũng vừa oán giận, cố nén nước mắt, một cước đá văng Mặc Vô Nhai, kéo Cung Niệm Toàn tiến vào trong nhà.
“Ối, phu nhân ——”
Mặc Vô Nhai nhấc chân muốn đuổi theo.
“Ngươi nếu dám tiến vào trong nửa bước, ta sẽ chết trước mặt ngươi! Ta nói được làm được!”
Cung Thiên Trúc cũng biết Mặc Vô Nhai võ công cao cường, mình không phải đối thủ của nàng, hơn nữa nàng ta cũng không sợ các loại độc, khiến nàng không còn biện pháp. Cho nên, đành phải buông lời ác độc để ngăn cản nàng ta lại.
Mặc Vô Nhai khóc không ra nước mắt nhìn Cung Thiên Trúc tuyệt tình rời đi, chỉ cảm thấy cuộc sống dầu sôi lửa bỏng của mình sắp tới rồi.
Chẳng qua lần này, nàng một tí kiên nhẫn cũng không còn, ngược lại là muốn thử xem sao.
Quả nhiên, con người chỉ khi mất đi mới biết quý trọng.
Lần này, ta tuyệt đối sẽ không buông tay!
***
Tác giả có lời muốn nói: Vốn định viết về phiên ngoại nữ đế, nhưng vì do nội dung phiên ngoại nữ đế có chút liên quan đến Cung tỷ tỷ nhất định phải giải quyết, cho nên trước để cho Cung tỷ tỷ lên sàn vậy.
Liên quan đến phiên ngoại Mặc Vô Nhai và Cung tỷ tỷ, còn thêm một chương.
Editor: Ta mặc kệ, ta không quan tâm:(((((