Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 16




Vệ Linh Tê hẹn Tịch Phi Nghêu vào giờ Mùi, tức là 1 giờ đến 3 giờ chiều. Bởi vì điểm hẹn là ngoại thành, mà buổi tối cửa thành sẽ đóng lại, đối với một nội tử là không an toàn, vì vậy Vệ Linh Tê chọn hẹn lúc xế chiều.

Tuy rằng trốn ra được cũng tốn không ít công phu, thế nhưng đối với người có chút võ công như bạn học Vệ là không quá khó khăn.

Làm con gái phủ tướng quân, dù không muốn cũng phải học chút công phu nhưng là công phu tốt cũng có vấn đề. Chỉ cần mẹ nàng không có mặt, bạn học Vệ sẽ không sợ.

Sau khi cải trang, thay đổi bộ váy, Vệ Linh Tê rất dễ dàng trốn ra khỏi cửa thành, dù sao Vệ Văn Vũ không phát hiện con gái mất tích, vì vậy không thông báo binh sĩ giữ thành, binh sĩ cũng sẽ không kiểm tra kĩ hơn, nếu có cũng là kiểm tra lúc vào thành, ra khỏi thành ít kiểm tra hơn.

Vệ Linh Tê đi tới căn cứ bí mật của nàng trên Phượng Hoàng Sơn, yên lặng đợi Tịch Phi Nghêu. Ở tại đây, hai người gặp gỡ lần đầu tiên, sau đó bắt đầu đủ loại liên hệ.

Nhớ tới lần đầu gặp nhau, Vệ Linh Tê cười rất sáng lạn, đó là nụ cười mà cười khác không bao giờ thấy, nụ cười chứa đựng tình yêu của thiếu nữ.

Nếu như không phải Nghêu, có phải nàng sẽ ngơ ngơ ngác ngác trải qua một đời? Vệ Linh Tê nghĩ, nhất định là vậy, mẫu thân sẽ tìm cho nàng một cái môn đăng hộ đối hôn nhân, tìm một nội tử hiền lành, sau đó liền trải qua một đời như thế.

May là nàng gặp được Nghiêu mới có thể tìm lại trái tim đã mất của mình.

Nàng cũng không cần vợ hiền, nàng chỉ cần Tịch Phi Nghêu là đủ rồi.

” Tịch Phi Nghêu, Tịch Phi Nghêu, Tịch Phi Nghêu ……………..” Vệ Linh Tê hai tay chống cằm, nhắm mắt lại tưởng tượng thấy Tịch Phi Nghêu, sau đó tự mình nở nụ cười. “Linh Tê rất nhờ ngươi!” Rất nhớ rất nhớ, nghĩ tới đã sắp điên mất rồi.

Khi Tịch Phi Nghiêu đến liền thấy Vệ Linh Tê ngơ ngác ngồi dưới gốc cây, ôm đầu gối, nhắm hai mắt, khóe môi hơi nhếch lên,thỉnh thoảng cười thành tiếng, tiếng cười lanh lảnh vang đầy khu rừng nhỏ.

Tịch Phi Nghêu liền dừng bước, nhìn Vệ Linh Tê phảng phất như tinh linh. Vẫn như lần đầu gặp gỡ, dáng vẻ tinh khiết khiến người ta nhìn ngắm.

“Linh Tê” Tịch Phi Nghiêu chậm rãi bước tới, toại nguyện nhìn thấy ánh mắt kinh hỉ của Vệ Linh Tê khi quay lại, trong lòng tràn đầy nhu tình mật ý, đó là ánh mắt mong đợi và chờ mong.

“Tịch Phi Nghêu!” Vệ Linh Tê đứng dậy, ba chân bốn cẳng đi tới trước mặt Tịch Phi Nghiêu, nhìn khuôn mặt trang điểm của Tịch Phi Nghiêu, sắc mặt khẽ hồng. “Tịch Phi Nghêu dù như thế nào,đều là đẹp đẽ như vậy”. Cho dù ở chung với Tịch Phi Nghiêu rất lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, bạn học Vệ cũng không nhịn được mặt đỏ tim đập, giống như muốn nghẹt thở, đặc biệt Tịch Phi Nghiêu lúc cười lên, lòng nàng thật hạnh phúc

Nếu như lời này do người khác nói, Tịch Phi Nghiêu nhiều nhất cũng là cười cười, cho rằng đây là lời nói khách sáo, cho dù là thật, nàng cũng không có cảm giác gì, nhưng Vệ Linh Tê nói ra, cảm giác liền khác hẳn. Bạn Vệ là một đứa trẻ thuần khiết, trên cơ bản từ nhỏ tới lớn không hề nói dối, lời nàng tự nhiên không cần nghi ngờ, hơn nữa đây là cô gái mà Tịch Phi Nghiêu muốn đeo đuổi nên cho dù cùng là một câu nói nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau.

“Linh Tê, mấy ngày nay có nhớ ta không?” Tịch Phi Nghiêu híp mắt, dùng ngón trỏ nâng lên Vệ Linh Tê cằm, hạ thấp đầu, sau đó toại nguyện thấy bạn học Vệ mặt ửng đỏ, chớp mắt không dám nhìn Tịch Phi Nghiêu, lắp bắp nói “Nhớ, tự nhiên cũng nhớ. Rất nhớ, rất nhớ”

Tuy rằng Tịch Phi Nghêu và Vệ Linh Tê cao như nhau, nhưng nhìn kĩ liền cảm thấy Tịch Phi Nghiêu cao hơn, đương nhiên cũng có thể là do khí chất, hơn nữa Vệ Linh Tê lại đang cúi đầu, vì vậy Tịch Phi Nghiêu “nội tử” trái lại càng như tướng công.

Ôi Linh Tê, tại sao ngươi lại có thể đáng yêu như thế?

Tịch Phi Nghêu cảm thấy nàng hiện tại có chút ảo giác đang chơi đùa thỏ con, còn thiếu cho Linh Tê ăn một củ cà rốt.

Sờ cái cằm hoàn mỹ của Vệ Linh Tê, nhìn bộ dạng muốn nói mà không dám của nàng, thật sự là yêu chết rồi!

“Tịch Phi Nghiêu, ngươi làm vậy,ta thấy thật kì quái”. Vệ Linh Tê muốn cự tuyệt sự quấy rầy của Tịch Phi Nghêu, lại không muốn Tịch Phi Nghêu mất hứng, vì vậy không biết làm sao đối với cái tay đang vuốt ve kia.

Tịch Phi Nghêu nghe xong giọng nói nhỏ nhẹ của Vệ Linh Tê,tương đối thoải mái, “Kì quái? Cái gì kì quái?”

Khuôn mặt nhỏ của Vệ Linh Tê đã đỏ đến nỗi có thể chiên trứng. “Tịch Phi Nghêu, ta, chúng ta vẫn chưa kết hôn, như vậy, như vậy không tốt.” Vệ Linh Tê cảm thấy trong lòng rất ngứa, cái tay Tịch Phi Nghêu dường như chứa ma lực làm cho nàng cảm thấy rất kì quái, thật muốn nhào tới Tịch Phi Nghêu. A, Vệ Linh Tê, tại sao ngươi lại có thể có tư tưởng xấu xa như thế? Tại sao có thể khinh nhờn Tịch Phi Nghiêu đây? Ngươi quá vô liêm sỉ! Bạn Vệ trong lòng xoắn xuýt muốn chết, tràn đầy cảm giác tội lỗi, phảng phất có ý niệm như vậy là không đúng, không thuần khiết, là vô lễ đối với Tịch Phi Nghêu.

Không thể không cảm thán một câu, Linh Tê ngươi có phải quá thuần khiết không?

Tịch Phi Nghêu cảm thấy như vậy có gì là không được, chỉ là chạm tay, huống hồ thời đại này ai in relationship mà không nắm tay, hôn môi? Nhưng mà đối với phản ứng của Vệ Linh Tê, Tịch Phi Nghêu của chúng ta rất là thỏa mãn, nàng muốn thấy dáng vẻ thẹn thùng lại không dám phản kháng này.

Thật ra, nếu Vệ Linh Tê đối với thủ đoạn này không có phản ứng, Tịch Phi Nghêu cũng sẽ không coi trọng nàng, Tịch Phi Nghêu muốn chính là bạn Vệ thuần khiết.

“Như vậy Linh Tê thích không?” Tịch Phi Nghêu đem cái gọi là không biết xấu hổ phát huy đến tận cùng, không cần quan tâm có được hay không, chỉ cần xem có thích hay không.

Này, câu nói như thế, làm sao có thể nói thành lời được?!

Vệ Linh Tê đỏ mặt, đối với sự đùa giỡn của Tịch Phi Nghêu có chút luống cuống, tuy trong lòng là yêu thích, nhưng, đây là không đúng.

Quay đầu tránh ngón tay của Tịch Phi Nghêu, Vệ Linh Tê nói lắp bắp, “Không phải, gần đây Tịch Phi Nghêu đang làm gì? Ở kinh đô thế nào? Có người bắt nạt ngươi không?”

Được rồi, bạn nhỏ Vệ ngượng ngùng thì Tịch Phi Nghêu cũng không có ý định tiếp tục, dù sao nàng vẫn rất chú ý chừng mực. Nếu như khiến Vệ Linh Tê khóc liền không tốt.

“Linh Tê không cần lo lắng, ta rất tốt, hơn nữa, haha, chẳng bao lâu nữa ngươi liền biết.” Tịch Phi Nghêu nắm tay Vệ Linh Tê đi tới gốc cây nàng vừa ngồi, ngồi xuống, đầu tựa trên vai nàng, giơ lên nắm tay, mắt nhìn thấy liền giật mình. Vốn là bàn tay thon dài,trắng nõn nay xuất hiện rất nhiều vết thương lớn nhỏ, Tịch Phi Nghêu chăm chú nắm tay Vệ Linh Tê, gương mặt đang cười bỗng nhiên đen kịt lại, “Linh Tê, ngón tay ngươi làm sao mà bị thương?” Cuối cùng là do tên khốn kiếp nào làm?!

Lẽ nào là Vệ Văn Vũ? Không phải chứ,dù sao cũng là con gái của nàng, đâu cần phải như vậy, hơn nữa lại còn là hai tay.

Vệ Linh Tê đang rất vui vẻ, Tịch Phi Nghêu thật là ôn nhu, lại còn dựa vào ta, thật là hạnh phúc! Nhưng sau khi nghe Tịch Phi Nghêu nói, sau lưng tự nhiên phát lạnh. Không biết tại sao, lại cảm thấy giọng nói rất bình thường này, có thêm từng tia ý lạnh.

Muốn rút tay về, nhưng lại bị Tịch Phi Nghêu nắm rất chặt, chỉ có thể làm ra động tác muốn che dấu.

“Cái này do ta không cẩn thận”. Vệ Linh Tê cúi đầu, nàng không muốn nói cho Tịch Phi Nghêu, nàng dùng mái ngói đào tường bị thương, thật là mất mặt.

Tịch Phi Nghêu nở nụ cười lạnh, “Linh Tê, nói thật với ta.” Nàng không phải kẻ ngu, ai có thể không cẩn thận bị thương tới vậy.

“Ta…..” Vệ Linh Tê nghe Tịch Phi Nghêu càng ngày càng không có cảm tình, trong lòng thật là oan ức, nàng chỉ muốn Tịch Phi Nghêu lo lắng, nhưng nàng cũng không muốn lừa dối Tịch Phi Nghêu.

“Linh Tê, ta ghét nhất người khác gạt ta, muốn ta làm vợ ngươi, ngươi nhất định phải thành thật.” Tịch Phi Nghêu ngẩng đầu nhìn Vệ Linh Tê càng ngày càng cúi đầu thấp hơn, tiếp tục nói, “Nếu như trước kết hôn, ngươi đã lừa dối, vậy sao khi kết hôn, ta còn có thể tin tưởng ngươi không?”

Không sai, xưa nay chỉ có ta lừa gạt người khác, tuyệt đối không cho phép người khác lừa gạt ta.

“Ta…..”

“Nếu như ngươi không muốn nói, sau này đừng tìm ta! Ta cũng sẽ không tìm ngươi, càng không gả cho ngươi!” Tịch Phi Nghêu buông tay Vệ Linh Tê, mới vừa định đứng lên liền bị Vệ Linh Tê ôm eo thật chặt.

“Tịch Phi Nghêu, ngươi đừng đi, ta không phải cố ý!” Vệ Linh Tê vừa nghe Tịch Phi Nghêu sẽ không gặp nàng, không gả cho nàng, không thể nhịn được nữa. “Trên tay là vết thương bị ngói cắt, ta muốn trốn ra gặp ngươi, nhưng lại không thể từ phòng chứa củi xông ra, mẫu thân nhất định sẽ đem ta nhốt vào nơi khác, lúc đó ta càng không thể gặp ngươi. Vì vậy, ta liền dùng mái ngói đào thành cái hang ở góc tường, lén lút chạy ra gặp ngươi.” Tịch Phi Nghêu không có phản ứng, Vệ Linh Tê rất lo lắng, mắt đã tràn ngập nước, “Tịch Phi Nghêu, ngươi đừng không cần ta”

Linh Tê, Linh Tê, ngươi, thật sự ngốc đến mức nào?!

Lúc này, Tịch Phi Nghêu bị kẻ ngốc này làm cho cảm động khôn xiết, giận nàng không yêu quí chính mình, càng giận bản thân mình.

Dăm ba câu làm sao có thể giải tương tư? Tờ giấy nho nhỏ  làm sao ngăn được lòng muốn gặp?

Thì ra ta có thể nắm giữ tất cả, dự liệu tất cả nhưng lại không dự liệu được ngươi.

Giận chính mình không bảo vệ được Vệ Linh Tê, giận chính mình để Vệ Linh Tê bị thương, giận chính mình có tâm can sắt đá.

Nếu như Vệ Linh Tê không nhờ Vệ Vân Nhiễm truyền lời muốn gặp, nàng tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đến Vệ phủ.

Thật ra trước khi tới, nàng còn đang suy nghĩ rốt cuộc nên đi hay không, nàng sợ một cử động nhỏ liền khiến mình dã tràng xe cát, nhưng, cuối cùng nàng vẫn đi, cũng may, nàng thật sự đã đi.

“Linh Tê, ta sẽ không bao giờ không cần ngươi, một đời này, ta chỉ cần một mình ngươi. Nơi nào có Vệ Linh Tê thì nơi đó có Tịch Phi Nghêu”

Cằm tựa ở bả vai Vệ Linh Tê, ngửi thấy mùi cỏ xanh nhàn nhạt, Tịch Phi Nghêu cuối cùng là thua vì tình cảm dịu dàng, si tình tuyệt đối của nàng.

Nữ nhân xấu xa cỡ nào thì trên người nàng vẫn có một trái tim, mà Vệ Linh Tê đánh bậy đánh bạ lại mở ra được lỗ hổng, từ đó chui vào, khiến người ta không thể phòng bị

Tịch Phi Nghêu liền như thế chìm sâu vào.