Quái Quái tỉnh dậy khi trời tối thui, nhờ ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ mà nàng mới chập chờn thấy được vật trước mắt. Nàng ngồi dậy, xuống giường, mò mẫm trong bóng đêm tìm được cửa phòng, mở cửa và hướng mắt nhìn ra khỏi phòng.
Chung quanh nàng tất cả đều lạ lẫm. Ánh đèn heo hắt từ chiếc đèn lồng trước cửa len lỏi chiếu vào phòng, một số vật dụng trong phòng mờ mờ hiện ra. Đây không phải là nhà nàng, từ bàn ghế đến cánh cửa phòng , những vật dụng này được thiết kế theo kiểu từ rất xa xưa, hoàn toàn trái ngược với phong cách hiện đại của nhà nàng.
Quái Quái nhăn nhó mặt mày, nhớ đến lúc ban ngày gặp ba mẹ, ba mẹ nàng ăn mặc và nói chuyện rất kì lạ, cả ngôi nhà này nữa, sao lại kì quái vậy chứ. Quái Quái lắc đầu, sau đó trong ý thức xoẹt qua hình ảnh nàng uống “nước”, rồi hình ảnh nàng ở trên xe buýt. Hai má của Quái Quái hồng lên rồi đỏ ửng, nàng không ngờ mình có thể đồi bại như vậy.
Hình ảnh lại tiếp tục lướt qua, nàng đụng phải một chiếc xe đạp đang chạy, trên xe đạp hình như là một cậu nhóc học cấp một, sau đó nàng té, đập đầu vào cột điện. Quái Quái nhớ lúc đầu đập trúng cột điện, bên tai còn nghe thấy cả tiếng sấm lớn, sau đó thì đầu nàng rất đau, rất khó chịu, ý thức giống như bị cái gì đó hút đi, hút cho đến khi cạn sạch. Hình như nàng đã chết...
Nhưng chết rồi tại sao nàng lại xuất hiện ở đây, còn gặp được ba mẹ nữa, chẳng lẽ....Quái Quái suy nghĩ miên man....
Lúc này, trong bóng tối có một cặp mắt sáng rực nhìn về phía Quái Quái, Quái Quái giật mình nhìn lại, ánh mắt nàng chăm chú về phía đôi mắt đối diện. Suy nghĩ đây có phải đôi mắt trong truyền thuyết hay không, đôi mắt của một mỹ nam, soái ca lạnh lùng, nhìn thấy mỹ nữ bên cánh cửa thì hứng thú và rồi dần dần đem lòng yêu nàng. Quái Quái mắt càng ngày càng sáng rực, chăm chăm nhìn về phía đôi mắt kia, miệng theo thường lệ nhếch lên, cũng may không còn nẹp răng nữa.
“Soái ca ơi, hãy tới đây, tới đây và tấn công em này...” Quái Quái thì thầm trong miệng.
Giống như là nghe được lời nói lẩm bẩm trong miệng Quái Quái, cặp mắt sáng trong bóng tối bỗng nhiên rung lên một phát, di chuyển lên cao sau đó chạy thẳng tới gần chỗ nàng.
“Quác quác quác.....Bẹp....” Đồ điên....
Thì ra... cặp mắt đó... là.... của quạ đen... Nó....hình như.... ...
ĐẠI TIỆN NGAY TRÊN ĐẦU QUÁI QUÁI RỒI.... .........
“AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Quái Quái thét to. Trong đêm tối tiếng thét vang vọng khắp nơi.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong đời, nàng bị xui xẻo đến mức này. Đến cả một con quạ cũng dám xỉ nhục nàng, Quái Quái khóc không ra nước mắt, chỉ biết hét lên cho vơi đi cơn đau này...
Tiếng hét quá lớn khiến người trong nhà tỉnh giấc, mẫu thân và phụ thân Quái Quái lo lắng đốt đèn, chạy nhanh tới phòng nàng. Nhìn thấy Quái Quái đứng im bất động ở cửa, mặt thì ngước lên trời, miệng mở lớn, cơ mặt thì đơ ra, cả hai người đau xót.
Sau khi Quái Quái ngất đi, Phụ thân Quái Quái liền mời đại phu tới xem bệnh, thế mới biết nàng vừa bị sét đánh, các kinh mạch trong người nàng bị tác động không nhẹ. Mẫu thân Quái Quái bàng hoàng khóc hết nước mắt, còn phụ thân thì tự trách mình đã không tốt, đã không quan tâm tới nữ nhi của mình. Hai người ôm lấy nhau, lòng tự nhủ sẽ không để nữ nhi phải chịu khổ thêm gì nữa.
Tiện đây xin giới thiệu, phụ thân của Quái tên là Dương Thịt Lợn, ông là một người lực lưỡng, có nhan sắc bình thường, không nổi bật, nhưng bù lại kĩ thuật dùng dao rất tuyệt vời. Còn mẫu thân Quái Quái tên là Sở Thị Quái Thú, một người phụ nữ chất phác, có chút xinh đẹp, đã phải lòng cha Quái Quái nhờ kĩ thuật cầm dao điêu luyện của ông, sở trường của bà là...bà ấy có tuyệt chiêu sư tử rống đấy.
Dương Thịt Lợn Và Sở Thị Quái Thú chạy lại chỗ Quái Quái.
“Quái Quái, con bị làm sao vậy?”
“Quái Quái, có chỗ nào không tốt hả con?”
“Ba... Phụ thân, mẫu thân... con không sao...” Quái Quái quay qua nhìn hai người, mặt méo mó nói.
“Tại sao con lại ra đây, con vừa mới bị sét đánh trúng, đi lại nhiều không tốt đâu.” Mẫu thân Quái Thú vuốt mặt Quái Quái, lo lắng nói.
“Con bị sét đánh??” Quái Quái ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, sáng nay con bị sét đánh, chắc là tại kinh mạch vẫn chưa ổn định nên con chưa nhớ ra. Cũng là phụ thân và mẫu thân không tốt, đã không chú ý đến con.”Phụ thân Thịt Lợn cúi đầu tự trách.
“A, không sao đâu mà phụ thân, cũng tại con ham chơi, la cà nên mới bị sét đánh thôi. Hai người đừng lo mà.” Quái Quái xua tay.
“Mà con cần cái gì sao, sao lại ra đứng ở cửa thế này?” Mẫu thân.
“A, là con muốn đi vệ sinh nên tỉnh, đi ra cửa thì có con quạ ngu ngốc bay tới... tiện thể đi vệ sinh trên đầu con luôn, haha, haha...” Quái Quái cười gượng gạo nhìn hai người.
Thịt Lợn và Quái Thú nghe Quái Quái nói thế thì sửng sốt, sau đó biết ý không nhắc lại chuyện xấu hổ này. Quái Thú thấy không khí lúng túng thì lên tiếng:
“Quái Quái, không phải con muốn đi vệ sinh sao? Để mẫu thân đưa con đi nào.”
“Oh, vâng ạ.”
Quái Thú dắt Quái Quái đi vệ sinh, sau đó đưa về phòng, bảo Quái Quái ngồi im rồi đi nấu nước để gội đầu cho nàng. Cha Quái Quái thì về phòng trước để sáng mai dậy sớm làm việc.
Quái Quái ngồi một mình trong phòng, căn phòng đã được thắp đèn nên sáng trưng. Tuy là không sáng như đèn điện ở hiện đại, nhưng nàng ở trong bóng tối hơi lâu, bây giờ nhìn thế này đã sáng lắm rồi.
Quái Quái nhìn ngó xung quanh, kiến trúc của căn phòng này rất đầy đủ, đúng chất của một tiểu thư. Một cái giường có màn che, một bộ bàn ghế ở giữa phòng, một bàn trang điểm nhỏ và một tủ quần áo.
Quái Quái suy nghĩ, nàng đã xuyên về đây, nhìn căn phòng và đồ đạc thì chắc thân phận của nàng cũng to lớn đấy, người cổ đại ít ai mà được đầy đủ như thế này. Lúc nãy nàng còn thấy cả hạ nhân nữa cơ mà. Nàng thật sự tò mò về thân thế của chính mình, đợi ngày mai trời sáng đi thăm thú là biết liền.
Quái Quái mỉm cười thích thú, lúc này mẫu thân Quái Thú đi vào, cùng hạ nhân hồi nãy bê hai thau nước lớn nhỏ đi vào. Sau đó mẫu thân nàng nói gì đó với hạ nhân, hạ nhân gật đầu, sau đó quay qua nhìn Quái Quái cười một cái rồi bỏ đi.
Quái Quái cúi đầu xuống, mẫu thân nhẹ nhàng gội đầu cho nàng, mặc kệ đống phân dơ, tay vẫn đều đều gội sạch mớ tóc dài. Quái Quái cảm thấy thật sung sướng, ở kiếp trước và kiếp này cha mẹ nàng đều yêu thương nàng.
Gội đầu, lau tóc khô thiệt khô xong, mẫu thân Quái Thú dịu dàng sửa soạn chăn gối, bảo nàng đi ngủ, đợi cho Quái Quái nhắm mắt bà mới tắt đèn rời đi.
Quái Quái thấy mẫu thân mình đã đóng cửa thì mở mắt, miệng nhe răng cười một cái thật sung sướng, sau đó nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.