Trương đại tẩu kia nghe Liễu Phiêu Phiêu nói vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi, gò má toàn thịt mỡ rung lên, giọng chua loét nói: “Nghe xem này, muội tử đây nào phải tuổi già sắc suy, rõ ràng là ánh mắt cao, không vừa mắt mới đúng. Cũng phải thôi, ta thấy muội tử không giống với phụ nhân quê mùa chúng ta, cho dù mở quán mì nhỏ nhưng khách hàng lui tới ngày thường đều không phải người bình thường.
Ta nghe nói hôm qua vị đại nhân của Thượng Thanh tông kia lại đến đúng không? Ai da, qua qua lại lại cũng phải hơn một năm ấy nhỉ, sao còn chưa thấy người ta mời bà mối đến cửa? Ta nói này muội tử, mắt muội cao, không chừng mắt người khác còn cao hơn muội đấy, cành cao cũng không dễ đậu, đại tẩu khuyên muội một câu, làm người thì vẫn chân chạm đất thì tốt hơn, không thì cẩn thận ngày nào đó từ chỗ cao rơi xuống.”
Liễu Phiêu Nhứ sắc mặt không đổi, “Chuyện này không nhọc Trương đại tẩu phải quan tâm.”
Trương đại tẩu hừ một tiếng, quăng khăn bước đi.
Đợi bà ta đi xa Liễu Phiêu Nhứ mới quay đầu nhìn bọn Thanh Liễu, cười bất đắc dĩ nói: “Để mấy đứa chê cười rồi.”
Thanh Liễu lo lắng nói: “Dì Liễu, Trịnh quan nhân kia là ai? Dì ở đây một mình, không thân không thích, hắn ta có thể sẽ đến đây gây rối không?”
Liễu Phiêu Nhứ nói: “Trấn trên tòa nhà to nhất kia chính là Trịnh gia, ruộng đất xung quanh đây phần nhiều cũng là của nhà hắn. Trịnh quan nhân kia hơn tháng trước đến quán ta ăn mì, lúc đó cũng không thấy có gì khác thường, nào biết khoảng thời gian này Trương đại tẩu kia đến nói chủ mẫu của Trịnh gia năm trước qua đời, Trịnh quan nhân muốn tục huyền.”
Nói đến đây, bà cười cam chịu, “Ta đây là người ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống. Trịnh quan nhân kia năm nay hơn bốn mươi, tuy là tục huyền nhưng hắn gia cảnh sung túc, có lẽ có thể cưới người trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp hơn, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì. Mấy ngày nay không biết ai để lộ tiếng gió ra ngoài, ngoài phố truyền mấy tin đồn, Trương đại tẩu này lại ngày ngày đến cửa, ta định dứt khoát nghỉ mấy ngày để lấy thanh tịnh.”
Thanh Liễu vội nói: “Nghỉ vài ngày cũng tốt, đợi tiếng gió đi qua, mấy người rảnh rỗi kia nói chán rồi tự nhiên sẽ không còn ai nhắc lại. Dì Liễu, không bằng dì cùng chúng ta lên núi đi? Đi lên núi ở một thời gian, vừa náo nhiệt lại tự tại.”
Liễu Phiêu Nhứ nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Nếu không có chuyện này thì ta sẽ theo các ngươi lên núi thăm quan, nhưng lúc này người khác đang nói khó nghe, nếu ta lại cùng các ngươi lên núi, đến khi đó không biết lại muốn truyền thành dáng vẻ gì nữa.”
Thanh Liễu nói: “Nhưng một mình dì ở đây thật sự làm người lo lắng.”
Liễu Phiêu Nhứ cười nói: “Sợ cái gì, đợi hôm nay thu quán, ta trở về khóa cửa sân lại, trong nhà ăn dùng đều có ta sẽ không ra ngoài, qua một thời gian rồi tính tiếp.”
Thanh Liễu lại khuyên mấy câu, thấy bà đã quyết ý như vậy đành phải từ bỏ, trong lòng suy nghĩ mấy ngày này phải để Lâm Trạm thường xuyên xuống núi xem, nếu lời đồn vẫn không bình ổn thì lại tiếp tục khuyên bà lên núi.
Trên đường trở về, Đậu Tầm cùng Lâm Trạm tự giác mỗi người ôm một đứa nhỏ, Đậu Tầm lặng lẽ đến gần sư huynh, nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, chuyện này có nên nói cho sư phụ biết không?”
Lâm Trạm ôm An An, bả vai đã bị con gặm ướt một mảng to, hắn nhún vai, kéo con ra.
An An méo miệng, mắt thấy lại sắp chuẩn bị khóc, Lâm Trạm chậc một tiếng, đánh phải đưa bả vai khác đến bên miệng con. Thằng nhóc thối này không biết vì sao, rõ ràng là ca ca lại giống y tiểu muội muội, động tí là khóc, không giống hắn chút nào, lớn lên khẳng định không lấy được vợ.
Nghe thấy Đậu Tầm nói vậy, hắn nói: “Đệ đi nói đi.”
Đậu Tầm rụt cổ, “Cái này… Không tốt lắm đâu.”
“Vậy đệ còn nói?”
Đậu Tầm chưa từ bỏ ý định nói: “Nhưng mà đại sư huynh à, chúng ta không nói thì sư nương sẽ thành của nhà người khác đấy.”
Lâm Trạm nói: “Đệ chuẩn bị bái đường thành thân thay sư phụ à?”
Đậu Tầm ngơ người, “Là sao?”
“Ý là, nếu đệ có ý định cưới sư nương giúp sư phụ vậy thì đi nói cho sư phụ biết đi.”
Lời tuy nói vậy nhưng Lâm Trạm lại không phải thật sự định mặc kệ, bằng không cả núi trai ế này chỉ sợ cả đời cũng không tiêu thụ được ra ngoài.
Không còn cách nào, là đại sư huynh, là người lấy được vợ, sinh hai đứa con trai dù thế nào cũng phải có chút tình yêu cho đám lưu manh đó.
Sau bữa cơm chiều lúc mấy sư huynh đệ so chiêu, Lâm Trạm vẫn luôn để ý động tĩnh xunh quanh, đợi nhận thấy gì đó liền liếc mắt ra hiệu cho Đậu Tầm.
Đậu Tầm nhìn thấy, lập tức gác đao, cố ý thở dài.
Phan Lê chạy đến ân cần hỏi: “Tiểu sư đệ, sao vậy?”
“Aiz! Phan sư huynh huynh không biết đâu, dì Liễu quán mì dưới chân núi sắp phải xuất giá!”
Lâm Trạm lập tức nhận thấy được hơi thở của người phía sau cây thay đổi, hắn toét miệng cười xấu xa, giọng điệu lại hết sức vô tội: “Như vậy không phải rất tốt à, bà chủ đó nhìn tuổi cũng không còn trẻ đúng không? Đã sớm nên xuất giá.”Đậu Tầm đau lòng nói: “Đại sư huynh huynh không biết đấy thôi, bà chủ phải gả vào nhà giàu, sau này nhất định sẽ không ra ngoài bày quầy, chúng ta đều không ăn được mì của bà ấy nữa.”
Phan Lê nói: “Tiểu sư đệ, đệ vậy là không đúng rồi. Nghe tẩu tử nói bà chủ quán mì năm nay đã sắp ba mươi tuổi, bình thường phụ nhân ở tuổi này đều đã có cháu. Bà chủ vẫn còn một thân một mình, bây giờ vất vả mới tìm được chốn về, nghe nói Trịnh quan nhân kia bộ dáng cũng tuấn tú lịch sự, lại có gia tài vạn bạc, còn có tấm lòng chân tình đối dì Liễu, chúng ta phải nên chúc phúc cho dì ấy mới đúng. Đệ muốn ăn mì cũng dì ấy có gì khó, đợi sang năm bà chủ sinh con nhất định sẽ mở tiệc chiêu đãi khách, đến lúc đó chúng ta đều đến chúc mừng, lại ăn ké mì là được.”
Cây đằng sau khẽ động, sau đó lặng yên không có động tĩnh gì, dường như chỉ là một cơn gió vừa thổi qua.
Đậu Tầm cùng Phan Lê hai người dùng ánh mắt hỏi Lâm Trạm.
Lâm Trạm khoát tay nói: “Khỏi diễn nữa, đi rồi.”
Đậu Tầm lập tức bật qua, rón ra rón rén nhìn thoáng qua, thấy phía sau thật sự không có người mới thở phào, lau mồ hôi trên trán, nói: “Phan sư huynh, sao vừa rồi huynh như đàn bà vậy, vừa cháu lại vừa con, cười chết ta.”
Phan Lê bất đắc dĩ nói: “Không phải trước đó đã thương lượng rồi à? Hai người còn nói chỉ có như vậy mới có thể kích thích sư phụ.”
Đậu Tầm lè lưỡi, cười hì hì nói: “Có lẽ là Phan sư huynh huynh quá đàn bà, ta nghe xong cũng nổi hết da gà.”
Phan Lê cười cười, yên lặng sắn tay áo lên.
Đậu Tầm lập tức ôm đầu chạy như bạy, gà bay chó sủa, “Phan sư huynh ta sai rồi, huynh là đàn ông! Thật đàn ông! Thật thật đàn ông!”
Hai người đánh nhau ầm ĩ chạy xa, Lâm Trạm cười nhạo, “Không có vợ mà cũng được gọi là đàn ông à?”
Hắn nhún vai, quay đầu đi tìm vợ, chuẩn bị làm chuyện mà đàn ông nên làm.
Thanh Liễu thì đang chong đèn nghiên cứu đóa cung hoa kia, hai đứa nhỏ đã ngủ, trên bụng đắp một cái chăn mỏng, theo hô hấp lên xuống phập phồng.
Thấy Lâm Trạm vào cửa, nàng hỏi: “Làm xong chuyện rồi à?”
Lâm Trạm nói: “Ta ra ngựa thì làm gì có chuyện gì không xong?”
Thanh Liễu cười, nhớ đến cái gì, lại lo lắng nghĩ: “Chàng nói xem, nếu sư phụ vẫn không có động tĩnh gì thì phải làm thế nào?”
“Không đâu.” Lâm Trạm nói, mấy lời hôm nay bọn họ nói chỉ cần là đàn ông thì sẽ không nhịn được, huống chi sư phụ trừ hơi lười ra lại không phải người giỏi nhẫn nhịn. Trước kia có một số người coi sự lười nhác của sư phụ trở thành yếu đuối, bây giờ cỏ trên mộ của mấy người đó đều đã cao vượt người.” Thanh Liễu còn muốn nói nữa thì Lâm Trạm đã ôm cổ nàng, đáp cung hoa trong tay nàng sang một bên, vùi đầu vào cổ nàng hít một hơi thật sâu, không vui nói: “Vợ, từ khi đến đây nàng cả ngày quan tâm cái này quan tâm cái kia, sao lại không quan tâm ta chút nào?”
Thanh Liễu bị hắn cọ đứng cũng không đứng nổi, chỉ phải xoay tay lại ôm hắn, “Bọn họ cũng không phải cái này cái kia, là sư phụ với sư huynh đệ của chàng mà.”
Lâm Trạm tùy hứng nói: “Ta mặc kệ, đêm nay nàng đừng lại nhắc đến người khác nữa, chỉ có thể nhìn ta.”
Thật đúng là coi mình là trẻ con, Thanh Liễu dở khóc dở cười, “Được được được, không nhắc đến bọn họ.”
Lâm Trạm cười hì hì, ôm cả người nàng lên ngồi trên eo mình, bẩy bẩy thân dưới lên, ý tứ hàm xúc rõ ràng: “Vợ, chúng ta ngủ đi.”
Thanh Liễu lườm hắn, hỏi: “Chàng không lo lắng chút nào à?”
“Lo lắng cái gì?”
“Con ấy”, Thanh Liễu hơi ngượng ngùng, “Chúng ta như vậy… Chỉ sợ không bao lâu lại có thêm đứa nữa.”
Lâm Trạm trợn tròn mắt, “Lại có con nữa á?”
Bây giờ có hai thằng nhóc này cũng đã sắp đoạt hẳn lấy vợ rồi, nếu thêm một đứa nữa, chẳng những mấy tháng đều không thể thân cận với vợ, sinh xong vợ càng không có thời gian để ý đến hắn!
Đợi có thêm đứa nữa, trong lòng hắn ôm hai, sau lưng cõng một, nói không chừng trên cổ còn phải đội thêm một đứa, đứa nhỏ đó có lẽ còn sẽ đi tiểu lên đầu hắn!
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Lâm Trạm rùng mình, nhị đệ cũng hơi chút ỉu xìu.
Chỉ là, lúc hắn cúi đầu nhìn xuống gương mặt ôn thuận của vợ, hưng trí lập tức ngẩng cao.
Mặc kệ, nếu muốn hắn chọn lựa giữa sinh con cùng không động vào vợ, hắn chắc chắn sẽ không chọn cái sau. Đến lúc đó không bị mấy thằng nhóc giày vò chết, chính hắn cũng nghẹn chết mình trước!
Hắn nghiêng đầu, há miệng thổi tắt nến.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đậu Tầm hô to gọi nhỏ chạy đến, “Đại sư huynh, sư phụ không ở trên núi.”
Lâm Trạm ngáp một cái, xoa xoa khóe mắt, “Đây không phải là chuyện rất bình thường à?”
“Không bình thường!” Đậu Tầm nhảy lên, “Đại sư huynh, khi nào thì huynh gặp qua sư phụ dậy sớm như vậy? Sư phụ tối qua khẳng định là lập tức xuống núi đến bây giờ còn chưa về! Hí hí, đại sư huynh huynh nói xem, bây giờ sư phụ đang ở đâu?”
Lâm Trạm liếc hắn một cái, “Biết rõ còn cố hỏi.”
Đậu Tầm cúi đầu ra vẻ buồn rầu, “Thật không nghĩ đến sư phụ chủ động lại gì gì như vậy. Đêm qua liền… Chậc chậc, đại sư huynh, huynh nói xem có khi nào mấy tháng nữa là chúng ta có tiểu sư đệ không? Khà khà! Ta cuối cùng cũng không phải nhỏ nhất rồi!”
Lâm Trạm ra vẻ kinh hách, “Mầm đậu đệ nói gì vậy? Tiểu sư đệ gì? Tiểu sư đệ của ta không phải là đệ à? Sư phụ và bà chủ trong sạch, đệ đừng có nói vậy.”
“Hả?!” Đậu Tầm lơ ngơ nói: “Không phải huynh nói tối qua sư phụ với dì Liễu gì gì à?”
Lâm Trạm khinh bỉ nói: “Ta nói là đệ biết rõ còn cố hỏi, ý là tối qua sư phụ khẳng định xuống núi tìm họ Trịnh kia tính sổ. Đệ nghĩ đi đâu vậy? Tiểu sư đệ, thật nhìn không ra, đệ còn nhỏ tuổi mà tư tưởng đã không trong sáng như thế, như vậy không được đâu, người trẻ tuổi không nên manh động.”
Hắn nói xong, thích chí đi đùa con.
Đậu Tầm choáng, không biết sư huynh đến cùng là có ý gì. Hắn quay đầu thì thấy Ngọc nhi đang xách thùng nước ấm, nhanh chóng ân cần chạy đến gần, “Ta giúp cô.”
Ngọc nhi vội cúi đầu tránh đi, bước nhanh vào phòng.
Đậu Tầm nghi ngờ nghiêng đầu nghĩ, sao lại chạy mất rồi? Rõ ràng hôm qua còn cùng nhau xuống núi lên núi, đã gần gũi hơn rất nhiều, tối hôm qua nàng còn chủ động gọi mình là Mầm đậu.
Hắn đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên tỉnh ngộ, bi phẫn rống to: “Đại sư huynh, huynh lại lừa ta!”