Thanh Liễu cười đủ rồi, sợ hai đứa nhỏ khóc vội bóc vỏ hai quả nho khác rồi đưa qua.
Nàng nhìn Lâm Trạm, hỏi: “Chàng có biết vừa rồi tiểu sư đệ đến là làm gì không?”
Lâm Trạm nghe nàng nhắc đến người khác lập tức lại không vui, nhưng mà không dám lộ ra, buồn bực nói: “Làm gì?”
Thanh Liễu nói: “Chàng đó, mệt cho chàng còn là đại sư huynh của người ta, ngay cả tâm sự của sư đệ cũng không biết. Mấy hôm nay ta để ý, tiểu sư đệ tám phần là nhìn trúng Ngọc nhi.”
Lâm Trạm nghe vậy mặt mày lập tức hớn hở, “Được đấy, hắn với Ngọc nhi tuổi không cách nhau lắm, rất tốt.”
Thanh Liễu lại nói: “Chàng vui vẻ không đâu cái gì, tiểu sư đệ thích Ngọc nhi, nhưng Ngọc nhi chưa chắc đã có ý với hắn đâu.”
Lâm Trạm lập tức nói, “Đậu nha thật sự không tồi mà, tuổi tuy nhỏ nhưng trên giang hồ cũng có chút tiếng tăm.”
Thanh Liễu cạn lời nói: “Có phải chàng còn muốn nói là thừa xứng với Ngọc nhi không, bảo Ngọc nhi đừng kén chọn?”
“Ặc…” Lâm Trạm nhớ đến cuộc nới chuyện với vợ chiều nay, cơ trí lắc đầu, “Không có không có.”
Thanh Liễu không để ý đến hắn, nói: “Ta hỏi Ngọc nhi rồi, Dương tẩu tử trông cậy vào nàng kén rể đấy, nàng chắc chắn sẽ không gả ra ngoài.”
Lâm Trạm liền nói: “Vậy để đậu nha ở rể được rồi, dù sao hắn một thân một mình, không cha không nương.”
Thanh Liễu nói: “Chàng đừng có luôn quyết định thay người khác như vậy, muốn ở rể hay không thì để Đậu nha tự mình nói, có thích hắn hay không là do Ngọc nhi quyết định. Ta đã nói rồi đó, trừ khi hai người bọn họ đều có ý thì chúng ta mới đi giật dây, nếu không chàng không thể ỷ vào mình là đại sư huynh mà ngồi đó khuya tay múa chân đâu đấy, nghe thấy không?”
Nàng biết Lâm Trạm không có ý xấu, nhưng có lúc ý tốt của mình lại không hợp ý người ta, sợ hắn đi đến trước mặt Đậu nha với Ngọc nhi nói cái gì, điểm loạn uyên ương, đến cuối cùng hai người tình cảm bất hòa, ngược lại là hắn hại người khác.
Lâm Trạm thành thật gật đầu, vỗ ngực đảm bảo nói: “Vợ, tất cả đều nghe theo nàng, nàng nói cái gì ta làm cái đó.”
Bên kia, Đậu Tầm chạy như bay đến hồ nước.
Lúc này mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều mới lên nhiễm đỏ cả nửa bầu trời. Bên hồ nước không một bóng người, mấy con chim mệt mỏi ríu rít bay qua ngọn cây tìm về tổ.
Ngọc nhi ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ nước, vớt quần áo từ trong nước lên dùng sức đập đập, bọt nước bắn lên mặt nàng, vài sợi tóc đen dính bên má.
Đậu Tầm vụng trộm trốn phía sau thân cây nhìn nàng, một bàn tay mò vào trong vạt áo, nắm một cây trâm ngọc.
Bỗng nhiên bụi cỏ bên bờ nước lay động, một con thỏ hoang nhảy ra.
Ngọc nhi không phòng bị bị dọa sợ, tay buông lỏng, quần áo rơi vào trong nước đánh tõm một cái chìn vào trong nước.
Nàng a lên, vội đứng dậy vén ống quần định bước vào hồ.
Đậu Tầm nhanh chóng chạy ra, “Để ta!”
Hắn không đợi Ngọc nhi trả lời đã sải bước đến mép nước, tay ở trong nước khuấy đảo, cũng không biết thế nào, quần áo vốn chìm vào trong nước kia lại nổi lên.
Hắn nhấc hết lên đưa cho Ngọc nhi, chưa nói chuyện mặt đã đỏ rần, “…Của cô này.”
Ngọc nhi cảm kích nói: “Đa tạ thiếu hiệp.”
Đậu Tầm gãi gãi đầu, “Chuyện đó… Ta gọi là Đậu Tầm.”
Ngọc nhi hơi sửng sốt, lại nói: “Đa tạ Đậu Tầm thiếu hiệp.”
Đậu Tầm lắp bắp nói: “Cô, cô gọi ta là Đậu Tầm đi.”
“Như vậy sao được? Như vậy không hợp quy củ.” Ngọc nhi vội nói, thiếu phu nhân đều gọi là tiểu sư đệ tiểu sư đệ, chưa bao giờ gọi thẳng tên húy.
Đậu Tầm gấp đến độ mướt mồ hôi, đột nhiên nghĩ đến, “Cô gọi ta là Đậu nha đi, các sư huynh đều gọi ta như vậy.”
Tuy rằng hắn không thích cho các sư huynh kêu, nhưng nếu là nàng thì hắn vẫn nguyện ý.
Hắn nghĩ vậy, lại đỏ mặt nhìn trộm Ngọc nhi.
Ngọc nhi thấy hắn chấp nhất với cách xưng hô như vậy, mặc dù không biết vì sao nhưng cũng không tiện bác bỏ ý tốt của hắn, bèn nói: “Được, Đậu nha.”“Ừ!” Đậu Tầm vui vẻ lên tiếng, gãi đầu cười ngây ngốc.
Ngọc nhi thấy hắn như vậy cũng cười theo, thu thập xong quần áo trên tay, chuẩn bị trở về.
Con thỏ làm nàng kinh sợ vừa rồi còn chưa đi, vừa rồi chỉ nhìn một cái không thấy rõ, bây giờ mới phát hiện con thỏ này khác với con thỏ màu xám tro bình thường khác, màu lông là vàng bụi xen lẫn, cái mũi hơi động nhìn qua rất đáng yêu, nàng không khỏi nhìn thêm một cái.
Đậu Tầm thấy vậy vội nhào qua bắt được con thỏ đó, xách tai nó niềm nở nói: “Con thỏ này mập thật đấy! Ta giết nướng cho cô ăn được không? Ta nướng thỏ ăn rất ngon!”
Ngọc nhi biến sắc, lắc đầu quầy quậy, bưng chậu quần áo lên chạy chậm đi về.
Đậu Tầm nghiêng đầu, hơi khó hiểu, lại có chút tiếc hận, “Sao lại đi rồi, không thích thỏ nướng thì còn được món ma lạt đầu thỏ mà.”
Thanh Liễu còn ở trong sân, thấy Ngọc nhi trở về, theo bản năng nhìn về phía sau nàng lại không nhìn thấy Đậu Tầm, trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ tiểu sư đệ không tìm thấy người?
Nàng cũng không hỏi, thấy Ngọc nhi phơi quần áo xong, vẫy tay kêu nàng đi qua, nói: “Vừa rồi ta tìm ra mấy cái trâm hoa làm trước đây, muốn chọn hai đóa tặng cho dì Liễu, em xem đóa nào tốt hơn?”
Ngọc nhi nghiêm túc nhìn, nói: “Thiếu phu nhân, ta cảm thấy dì Liễu sẽ không thích mấy cái màu sắc quá nổi đâu, ta thấy đóa ngọc lan với phong linh này rất thích hợp, thiếu phu nhân thấy sao?”
Thanh Liễu gật đầu, nói: “Em nghĩ giống ta. Còn có Yên Nhiên nữa, ta định đưa đóa dâm bụt với hoa hồng này cho muội ấy. Ngày mai chúng ta xuống núi đi, đi xem Yên Nhiên đã tốt hơn nhiều chưa, rồi tìm dì Liễu trò chuyện.”
Lâm Trạm nghe thấy, vội nói: “Ta cũng đi nữa.”
Thanh Liễu nghĩ, hắn đi cùng cũng có thể bế hộ một đứa liền gật đầu đống ý.
Sáng ngày hôm sau, trong sân ba người lớn hai đứa trẻ con cùng xuất phát, vừa mới ra khỏi sân lại gặp được Đậu Tầm, vì thế đội ngũ lại thêm người.
Lâm Trạm với Đậu Tầm chủ động nhận việc bế con, Thanh Liễu và Ngọc nhi mừng được thoải mái.
Mấy người đến nhà Đầu Hổ trước, một cái sân nhỏ đột nhiên có nhiều người đến cảm giác càng thêm nhỏ.
Hổ Đầu cùng sư huynh đệ ở lại nhà chính, Thanh Liễu và Ngọc nhi thì vào trong phòng tìm Yên Nhiên.
Yên Nhiên đã dậy, lúc này đang ngồi bên cửa sổ, sắc mặt nàng nhìn đã khá hơn trước đó một chút, ít nhất là không trắng phờ phạc. Tóc cũng đã vãn lên, tuy vẫn không trang điểm nhưng cũng đã chỉnh tề thoải mái hơn mấy hôm trước nhiều.
Thanh Liễu buông lỏng, vui vẻ nói: “Muội xem muội bây giờ mới có chút bộ dáng của người ở cữ nên có, chỉ là vẫn còn gầy chút, còn phải bồi bổ nhiều hơn.”
Yên Nhiên cười chào đón, “Tỷ tỷ, cuối cùng cũng mong được tỷ đến rồi.”
Thanh Liễu nói: “Muốn gặp ta đến vậy hả, vậy mau bồi dưỡng thân thể cho khỏe lại rồi chuyển lên núi làm bạn với ta.”Nàng và Yên Nhiên ngồi xuống, bảo Ngọc nhi cũng ngồi, lại kéo Yên Nhiên nhìn trái nhìn phải, cuối cùng với với Ngọc nhi, “Ngọc nhi em không biết đâu, lúc ở nhà cữu cữu lần đầu ta gặp được Yên Nhiên tỷ của muội, muội ấy ngồi trong nhà thủy tạ, dung mạo đó, khí phái đó làm ta suốt đời khó quên!”
Ngọc nhi cười nói: “Yên Nhiên tiểu thư bây giờ cũng làm người ta rất khó quên.”
Thanh Liễu nhìn Yên Nhiên, ngoài miệng cố ý ghét bỏ nói: “Còn kém xa lắm, thịt trên người phải nhiều hơn chút, huyết sắc trên mặt cũng phải nhuận hơn, lúc đó lại thêm chút son phấn, đeo mấy cây trâm ngọc, bao người nhìn rồi không nhấc được chân đi ấy!”
Yên Nhiên mỉm cười nhìn nàng, “Nếu tỷ tỷ vui thì cứ giễu cợt ta đi.”
Thanh Liễu nói: “Sao lại là giễu cợt muội chứ? Ta nói là thật lòng, muội đấy thật sự làm người ta lo lắng mà, ta thấy muội hôm nay khá hơn chút mới dám hơi yên lòng, đợi đến khi nào muội trở lại bộ dáng như hồi mới gặp thì ta mới chân chính yên tâm được.”
Yên Nhiên nghe vậy ý cười trên mặt phai đi.
Thanh Liễu hỏi: “Mấy nay có ăn cơm đầy đủ không đấy?”
Yên Nhiên nói: “Có, một ngày ba bữa.”
Thanh Liễu lắc đầu, “Vẫn chưa đủ, buổi chiều có thể thêm chút điểm tâm, muội ăn ít, phải ăn nhiều hơn người khác một bữa mới được.”
Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, toàn nghe tỷ tỷ.”
Thanh Liễu lúc này mới vừa lòng, lại hỏi: “Tiểu Hổ đâu? Vẫn chưa dậy à?”
“Buổi sáng dậy một lần, bà vú cho bú sữa lại ngủ rồi.”
Thanh Liễu nói: “Cơ thể muội yếu, bình thường không ôm nổi con vậy không ôm. Chỉ là nói thật, bà vú có chu đáo thế nào đi nữa cũng không bằng mẹ ruột, có đôi khi muội cũng phải dành thời gian quan tâm con, đừng để thằng bé va vào đâu, trẻ con da non, lại không biết nói, đau chỗ nào chỉ biết khóc, xót lắm.”
Yên Nhiên cúi đầu, một lát sau cũng chậm rãi gật đầu.
Thanh Liễu nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngày đó ta cũng nói với Hổ Đầu sư đệ rồi, ta nói muội đã gọi ta là tỷ tỷ vậy ta sẽ là người nhà mẹ đẻ của muội, nếu hắn không tốt với muội ta sẽ không tha cho hắn. Yên Nhiên, muội đừng lo lắng, trong lòng có gì không vừa ý thì cứ nói ra với hắn, dù là phát hỏa với hắn cũng được, ta với tỷ phu của muội đều ở đây, nếu hắn dám làm gì ta sẽ bảo tỷ phu muội dạy dỗ hắn. Tỷ tỷ chỉ hi vọng muội đừng giày vò mình, trên đời này vẫn còn có người thật tâm thật lòng muốn tốt cho muội, muội phải tỉnh lại.”
Yên Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đã ngưng nước mắt, thấp giọng nức nở: “Vâng.”
Thanh Liễu kéo nàng qua, nhẹ vỗ vỗ lên lưng nàng.
Mắt thấy sắp hết buổi sáng mấy người Thanh Liễu mới rời khỏi, Yên Nhiên ra khỏi phòng tiễn bọn họ đến ngoài sân.
Nàng quay về phòng, nhìn hai đóa trâm hoa Thanh Liễu đưa mình xuất thần, một lúc sau mới chậm rãi cầm lấy cài lên búi tóc.
Trong phòng có thêm tiếng động, nàng quay đầu, thấy nam nhân kia ôm con đứng cạnh cửa, trên gương mặt nhìn như thành thật cặp mắt kia vẫn bừa bãi làm càn như ban đầu.
Yên Nhiên tay bắt chặt góc bàn, cắn chặt hàm răng, hết sức trấn định, lãnh đạm nói: “Đặt con xuống đi, ta muốn ở chung với con một lát.”
Thanh Liễu mang theo đứa nhỏ đến quán mì, lúc này đã không còn khách nhân nào, Liễu Phiêu Nhứ thấy nhóm người bọn họ, vui vẻ nói: “Các ngươi náo nhiệt quá.”
Thanh Liễu cười nói: “Đến chỗ dì Liễu đòi ăn đây.”
“Nếu không chê thì cứ đến là được, hôm nay muốn ăn gì?”
Thanh Liễu nhìn sắc trời, nói: “Sắp đến giờ cơm rồi, dì Liễu chắc là cũng chưa ăn cơm đúng không? Không bằng nấu bát mì, ta lại bảo A Trạm đến quán cơm mua hai món ăn, chúng ta ăn chung đi?”
Liễu Phiêu Nhứ vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, ta đã lâu rồi không được náo nhiệt như vậy, mọi người ngồi đi, ta đi nấu mì.”
Thanh Liễu nhận lấy đứa nhỏ trên tay Lâm Trạm, để hắn đi quán cơm mua đồ ăn.
Đậu Tầm cũng vội nói: “Tẩu tử, ta đi mua một ít đồ khác nữa.”
Hai người nhanh chân, không bao lâu sau đều trở về, Lâm Trạm xách theo hộp đựng thức ăn, bên trong đều là mấy món Thanh Liễu dặn.
Đậu Tầm lại mua mấy món ăn vặt, hắn đặc biệt đưa một cái đầu thỏ đến trước mặt Ngọc nhi, nhỏ giọng ngượng ngập nói: “Đầu thỏ này ăn ngon lắm, có điều ta nướng còn ngon hơn, con thỏ kia vẫn còn, buổi chiều ta nướng cho cô ăn nhé.”
Ngọc nhi mím môi, lặng lẽ dịch ghế cách xa hắn.