Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 63: Sư đệ hổ đầu




Linh

Lâm Trạm tự mình đi đến đằng trước, từ xa đã thấy một thanh niên thân hình cao to đứng đưa lưng về phía cổng, có thể là nghe thấy tiếng bước chân người thanh niên quay người lại, lộ ra một gương mặt thành thật chững chạc.

Lâm Trạm trợn mắt: “Hổ Đầu?! Sao lại là đệ?”

Thanh niên tên Hổ Đầu gãi đầu cười, “Đại sư huynh.”

Lâm Trạm lại nhìn về phía sau hắn xem, chưa từ bỏ ý định nói: “Chỉ có mình đệ thôi à, không còn ai đến nữa sao?”

Hổ Đầu lắc đầu cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh, nhìn như có mấy phần ngượng ngùng, “Những sư huynh đệ khác đều bị bệnh, chỉ còn một mình ta.”

Lâm Trạm lạnh run người.

Trong phần đông sư huynh đệ của hắn, như Diêm Mặc, nhìn như mặt lạnh lòng đen, trên thực tế thật sự mặt lạnh lòng dạ đen tối; cũng có như Phan Lê nhìn như không nóng không lạnh không có tính tình, trên thực tế cũng thật sự không có tính tình gì.

Nhưng trong đó không bình thường nhất chính là Hổ Đầu này, nhìn thật thà chất phác nhất, trên thực tế lại tâm địa tàn nhẫn, ra tay độc ác nhất.

Trước kia đi lại trên giang hồ, mấy người không có mắt cho là hắn dễ bắt nạt cố ý đến kiếm chuyện, kết quả cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.

Trên núi các sư huynh đệ biết rõ bản tính của hắn, bình thường tình nguyện đánh nhau với Lâm Trạm, bị hắn đánh một trận cũng không muốn so chiêu với Hổ Đầu, thằng nhóc này rất ác. Ngay cả chính Lâm Trạm nếu không phải thật sự cần thiết cũng không muốn đánh nhau với hắn.

Nghe hắn nói những sư huynh đệ khác đều bị bệnh, Lâm Trạm biết đám sư đệ kia của mình, tên nào tên đó khỏe như trâu sao có thể tự dưng bị bệnh? Hơn nữa còn là bị bệnh cùng lúc? Chắc chắn là tên Hổ Đầu này ngầm ra tay làm.

Có điều, mặc kệ ở trên núi đánh nhau thế nào, xuống dưới chân núi thì phải gắn bó thành huynh đệ ruột thịt, chút ầm ĩ nhỏ đương nhiên phải vứt ở đằng sau.

Lâm Trạm tiến lên đánh hắn một cái, trêu chọc nói: “Thằng nhóc đệ lại làm gì rồi? Đệ được đấy, vì vợ mà ngay cả sư huynh đệ đều hố.”

Hổ Đầu sờ đầu một cái, cười ngốc nghếch nói: “Là các sư huynh nhường ta.”

Mặt Lâm Trạm giật giật, còn không biết xấu hổ hơn cả hắn, thật muốn đánh cho trận.

Hắn vắt bàn tay đang ngứa ngáy ra sau lưng, nói: “Đi, ta dẫn đệ đi gặp đại tẩu đệ trước, khụ… Đại tẩu đệ có thai, không bao lâu nữa là có người kêu đệ sư thúc rồi.”

Hổ Đầu nói: “Chúc mừng sư huynh. Trước kia ta đã hứa với nương ta, trước 25 tuổi nhất định phải mang cháu trai đến gặp bà, năm nay ta 24, sư huynh, sang năm ta cũng muốn làm cha.”

Lâm Trạm trợn tròn mắt, thằng nhóc này vợ còn chưa đến tay đã bắt đầu nằm mơ.

Hắn biết Hổ Đầu từ nhỏ không cha, lúc mười mấy tuổi nương hắn cũng mất, không có người thu xếp nếu không cũng không để kéo dài đến bây giờ. Chỉ sợ hắn cũng là phát hiện sắp đến tuổi ước định với nương mình nên mới tích cực xuống núi tìm vợ như vậy, không thì hắn có thể làm tổ trên núi cả đời.

Thằng nhóc này từ nhỏ đã cố chấp, nhận định chuyện gì bất kể như thế nào cũng phải làm được, hắn nói năm sau làm cha thì Lâm Trạm tin hắn sẽ không kéo dài đến mùng một năm sau nữa.

Tuy rằng bây giờ cậu ta đến một cái lông của vợ cũng chưa thấy.

Lâm Trạm bỗng có chút không xác định, Vương Yên Nhiên kia hắn đã gặp qua, nhìn còn gầy hơn vợ hắn, gió thổi qua là bay, người nhỏ như vậy có thể chịu nổi tên Hổ Đầu này lăn qua lăn lại sao?

Lâm Trạm dẫn Hổ Đầu đi gặp Thanh Liễu, do những người khác không ở trong sân nên lúc này không thể chào hỏi liền an bài hắn đi rửa mặt trước.

Chờ hắn đi rồi Thanh Liễu nói: “A Trạm, ta thấy người sư đệ này của chàng rất chững chạc, nhất định có thể làm thỏa đáng chuyện của Yên Nhiên.”

Lâm Trạm nghe vậy liền biết lại một người nữa bị bề ngoài của Hổ Đầu lừa. Có điều hắn nghĩ nghĩ cuối cùng cũng không nói cho Thanh Liễu biết sự thật, sợ nàng nói với Vương Yên Nhiên, đến lúc đó người ta không đồng ý gả cho Hổ Đầu.

Mặc kệ như thế nào thì Hổ Đầu cũng là sư đệ hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, trong lòng mặc dù ghét bỏ hắn, nhưng với tư cách là đại sư huynh thế nào cũng phải mưu đồ thay nhóm huynh đệ.

Hắn nói: “Vợ, Hổ Đầu đã đến rồi, nàng xem khi nào thì gọi Vương Yên Nhiên kia đến cho hai người bọn họ gặp mặt?”

Thanh Liễu có chút chần chờ, “A Trạm, chúng ta thật sự phải tác hợp cho bọn họ sao?”

“Nếu không thì thế nào?” Lâm Trạm nói: “Nếu không phải ta nói có thể lấy được vợ thì những sư đệ kia của ta mới không đồng ý đến đâu.”

Thanh Liễu nói: “Nhưng mà… Ta chưa từng làm chuyện thế này bao giờ, cũng không biết hai người bọn họ có hợp không, làm như vậy có phải rất qua loa không?”

Lâm Trạm nói: “Cái này chúng ta không phải quan tâm, vợ, nàng chỉ cần mời người đến là được rồi, chuyện khác để hai người bọn họ tự thương lượng. Có vừa ý hay không cũng để hai người bọn họ tự quyết thôi.”

Thanh Liễu nghĩ nghĩ, kéo tay áo hắn lắc lắc, “A Trạm, đến lúc đó nếu Yên Nhiên không đồng ý chàng có thể khuyên nhủ sư đệ chàng không, làm hắn đừng bắt ép Yên Nhiên, đổi thành cái khác làm thù lao được không?”

Ở trong lòng Lâm Trạm, Vương Yên Nhiên có nguyện ý hay không căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn, vốn chính là nàng cầu người làm việc, nào còn đường mặc cả? Có điều vợ đã cầu hắn, vậy hắn làm sao có thể không nể mặt vợ được?

Dưới ánh mắt tha thiết của vợ, hắn đau đớn gật đầu.

Được rồi, cùng lắm đến lúc đó… Cùng Hổ Đầu đánh một trận vậy.

Ngày hôm sau Thanh Liễu mời Vương Yên Nhiên qua phủ.

Bốn người gặp mặt, Thanh Liễu đuổi nha hoàn phục vụ đi, lại cùng Lâm Trạm về phòng, để Vương Yên Nhiên cùng Hổ Đầu hai người ngồi trong nhà thủy tạ nói chuyện.

Thanh Liễu không yên tâm lắm nên đứng trước cửa sổ xem, thấy bên kia Hổ Đầu chỉ an phận ngồi nói chuyện không có làm ra hành động gì khác mới yên tâm.

Lâm Trạm đứng phía sau ôm nàng, khom lưng, cằm đặt trên vai nàng, mang theo chút ghen tuông nói: “Vợ, nàng cần gì phải đối nàng ta tốt vậy?”

Thanh Liễu vỗ vỗ tay hắn, thở dài, nói: “Ta thấy nàng thật sự đáng thương, tuổi còn nhỏ hơn Thanh Hà vậy mà đã gặp nhiều chuyện đau khổ đến vậy, bơ vơ một mình, ta gặp được lại trò chuyện với nàng, cũng không thể làm như không phát hiện, hơn nữa ta cũng không làm gì, chỉ thuận tay giúp một tay.”

Lâm Trạm ôm nàng nhẹ đung đưa, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai nàng cắn cắn.

Thanh Liễu a lên, rụt cổ, nhanh chóng nhìn người bên ngoài thấy bọn họ không chú ý mới yên lòng, đẩy đẩy Lâm Trạm, sẵng giọng: “Chàng làm gì vậy.”

Lâm Trạm như trẻ con ngậm vành tai nàng mút vào, lời nói ra lại không có chút ngây thơ nào của trẻ con, “Vợ, ta rất nhớ trong thân thể nàng.”

Cả người Thanh Liễulập tức nóng ran, dùng sức đẩy hắn một cái, mặt đỏ tai hồng nhìn chằm chằm hắn, chàng chàng chàng mấy tiếng cuối cùng cái gì cũng không nói được ra miệng, chỉ phải dậm chân một cái chạy đi.

Lâm Trạm hơi có chút phiền muộn thở dài, trên sách nói phải sau ba tháng mới có thể thân cận với vợ, hắn đếm ngón tay lâu như vậy rồi mà vẫn còn phải đợi nửa tháng nữa.

Thanh Liễu chạy đi thì vừa đúng lúc hai người kia nói chuyện xong, Hổ Đầu đang đi về phía này, nàng bèn đi tìm Vương Yên Nhiên.

Vương Yên Nhiên hơi cúi đầu không biết đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng bước chân liền quay qua, thấy là Thanh Liễu thì cười gọi: “Tỷ tỷ.”

Thanh Liễu thấy nàng cười có chút miễn cưỡng, lo lắng hỏi: “Hai người nói gì vậy? Có phải hắn…”

Vương Yên Nhiên khẽ lắc đầu, nhẹ nói: “Hắn nói, ta đều đồng ý.”

Thanh Liễu nhéo nhéo ngón tay không biết nên khuyên như thế nào, không thể làm gì khác hơn chỉ nói: “Muội đừng sợ, nếu không nguyện ý để ta nhờ tướng công nói chuyện với hắn, bọn họ là sư huynh đệ cảm tình tốt, nhất định có thể thuyết phục.”

Vương Yên Nhiên nhìn nàng, cười nói: “Không có chuyện gì đâu, tỷ tỷ, ta nguyện ý.”

Tình cảnh hiện giờ của nàng đã không thể xấu hơn nữa, kế mẫu vì làm nhục nàng, cũng vì để nàng không còn đường sống xoay người, tìm cho nàng đều là mấy nhà nhìn bên ngoài thì tốt, thật ra bên trong thối nát không chịu nổi.

Nàng vì tranh thủ thời gian mà không thể không đến trước mặt cha nàng tố khổ cầu tình, lúc này mới làm kế mẫu hơi thu lại chút.

Vừa rồi nam nhân kia nói hắn có thể giúp nàng hoàn thành việc nàng muốn, điều kiện chỉ có một đó là gả cho hắn.

Nàng không suy nghĩ bao lâu cũng đồng ý.

Dù sao đời này người chân chính quan tâm nàng đã không còn, dư lại, hoặc coi nàng là cai đinh trong mắt gai trong thịt, hoặc là người nàng hận thấu xương, đã sớm không ai quan tâm nàng, nàng cũng không quan tâm ai.

Sớm muộn gì cũng phải gả, so với gả cho một tên ăn hại, không bằng hi sinh thân da thịt này báo thù cho đại tỷ cùng mẫu thân.

Nàng nhìn Thanh Liễu vẻ mặt lo lắng, nụ cười trên mặt cuối cùng trở nên chân thành, ông trời vẫn còn mấy phần thương tiếc nàng, tốt xấu còn cho nàng một người thiệt tình đối đãi nàng.

Thanh Liễu nhẹ nói: “Muội suy nghĩ kĩ hơn đi, chuyện lớn cả đời không thể qua loa, nếu đổi ý tùy thời đến nói với ta.”

Vương Yên Nhiên nói: “Được.”

Nàng sao có thể đổi ý, nàng chờ đợi ngày này quá lâu rồi, đã sớm nóng lòng không đợi nổi.

Thanh Liễu lại hỏi: “Tiếp theo muốn làm gì?”

“Trước đi xem thi cốt của tỷ tỷ ta, khi đó hạ táng vội vàng, ta muốn biết xem có phải có ai đó muốn che giấu cái gì hay không.”

Nàng phải biết rõ nguyên nhân cái chết của tỷ tỷ nàng, có điều, mặc kệ kết quả như thế nào, mặc kệ đại tỷ cuối cùng là bị người hại chết hay là bị bệnh chết, những người đó nàng đều sẽ không buông tha.

Bên kia Lâm Trạm cũng đang nói chuyện với Hổ Đầu, nhướng mi, hỏi: “Thế nào rồi?”

Hổ Đầu cười cười, “Rất tốt.”

Lâm Trạm nói: “Nhóc con, ta nói với đệ, thủ đoạn đối phó người khác của đệ không thể dùng để đối phó vợ đâu, bằng không đến lúc đó nàng bị uất ức chạy đến tố khổ với chị dâu đệ, nếu chị dâu đệ trách ta, vậy cũng đừng trách sư huynh xuống tay không nể tình.”

Hổ Đầu nói: “Sư huynh yên tâm, chỉ cần nàng nguyện ý sinh con ta đều nghe nàng.”

Lâm Trạm gật đầu, lại hỏi: “Việc mua bán này có nắm chắc không?”

Hổ Đầu ừm một tiếng, gãi gò má nói: “Mấy tên người thường không biết võ mà thôi.”

Lâm Trạm nhìn vẻ mặt hắn hình như hơi có chút tiếc nuối, giống như mấy người này không đủ làm hắn đã nghiền vậy, không khỏi nghiêm mặt, nói: “Đệ khiêm tốn chút cho ta, đừng có tùy tính làm bừa, nơi này cũng không phải chiến trường, đừng bảo sư huynh không cảnh cáo đệ, đến lúc đó vợ đệ sợ đệ không muốn cùng đệ, tự chạy thì ta đây không chịu trách nhiệm bổ sung người đâu.”

Hổ Đầu nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, “Vâng, ta biết rồi.”

Hắn cũng đã hai mươi tư, nếu lỡ mất lần này thì sang năm không làm được cha, chỉ cần như vậy thôi hắn cũng phải cẩn thận ứng phó, không thể để vợ đến tay lại chạy.