Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 55: Anh hùng cứu mỹ nhân




Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm sáng xong Tiền thị liền cho người đến lầu Vọng Giang sắp xếp trước, chờ gần đến trưa cả đại gia đình mới lên xe ngựa, cưỡi ngựa ra phủ.

Hôm nay đúng là tiết Đoan Ngọ, trên đường cực kỳ náo nhiệt, xe ngựa của Tiết thị vì tránh đám đông mà phải vòng một vòng to mới đến được lầu Vọng Giang bên bờ sông An Dương.

Bờ sông người còn nhiều hơn, nam nữ già trẻ kết nhóm chen chúc bên lan can đá, kiễng chân chờ cuộc đua thuyền rồng.

Thanh Liễu đỡ tay Lâm Trạm xuống xe ngựa, bị đoàn người mênh mông dọa sợ.

May mà chỗ này cách bờ sông gần trăm mét, đoàn người vẫn chưa ra đến đây, xem như trống trải.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn lầu Vọng Giang, đây là một tòa lầu cao bốn tầng, còn cao hơn tửu lầu cao nhất trong huyện Bình Dương một tầng. Trên đỉnh cửa treo một tấm bảng hiệu, bên trên là ba chữ lầu Vọng Giang rồng bay phượng múa.

Cửa lầu dưới tấm biển đang được mở rộng, thỉnh thoảng có nam tử trẻ tuổi ăn mặc kiểu thư sinh, hoặc đi một mình, hoặc ba người một nhóm ra vào.

Đám người bọn họ đến rước lấy không ít chú ý, người qua đường nghiêng đầu ngắm nhìn, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, cũng có thư sinh dựa vào lan can trên lầu hai lầu ba cúi đầu tò mò đánh giá.

May mà trước khi ra cửa Tiết lão thái thái đã bảo các nữ quyến đeo sa mỏng, lúc này bị người xem ít nhiều bớt được vài phần xấu hổ.

Từ trong lầu một người trung niên bước ra đón, Tiết lão gia mang theo Tiết Du tiến lên chào hỏi, ba người hàn huyên vài câu, người trung niên gọi một bé trai qua dẫn đường cho người Tiết gia.

Thanh Liễu cùng Lâm Trạm đi ở phía sau, mượn sa che mặt che lấp cẩn thận đánh giá chung quanh.

Bên trong lầu Vọng Giang thật sự rất náo nhiệt, có tụ chung một chỗ cao giọng đàm luận, có người xem vẽ tranh viết chữ, còn có cả người đang đàm luận chuyện triều chính.

Có một số thư sinh khác với hình tượng nhã nhặn ngày thường, lúc tranh chấp với người khác cũng đỏ mặt tía tai nước miếng tung bay, tuyệt không kém tục nhân lăn lộn khóc lóc om sòm, xắn tay áo đánh nhau.

Thanh Liễu nhìn xem ngạc nhiên, nàng còn tưởng rằng người đọc sách đều như Cẩm nương, không nghĩ đến bọn họ cũng có một mặt như vậy.

Lâm Trạm thấy vợ nhìn không rời mắt, trong lòng khó chịu, ôm eo nàng kéo đến bên cạnh mình, tăng nhanh bước chân.

Thanh Liễu bị hắn kéo, quả nhiên không dám nhìn nữa, cúi đầu chỉ muốn nhanh chóng đi lên lầu, đỡ bị người nhìn thấy.

Không ít thư sinh lúc này đang chú ý nhóm người bọn họ, có người thấy động tác của Lâm Trạm, lập tức khinh thường hừ một tiếng, “Trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, tổn hại gia phong, có nhục nhã nhặn!”

Tên đó đứng ở xa, tiếng cũng không to, người khác không nghe thấy nhưng Lâm Trạm thính tai, nghe được.

Hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào thư sinh kia.

Thư sinh kia bị hắn nhìn toàn thân cứng đờ, lập tức lông tơ trên người phảng phất như dựng đứng hết lên, tên đó theo bản năng trốn ra sau lưng người bên cạnh.

Người bên trên không rõ chân tướng nhìn hắn, hắn mới phản ứng được, lập tức thẹn quá hóa giận, mặt sung máu đỏ bừng, khuếch trương khí thế muốn trừng lại Lâm Trạm lại phát hiện người Tiết gia đã lên lầu, ngay cả cái bóng cũng không lọt.

Kết cấu của lầu Vọng Giang giống như bảo tháp, tầng trên nhỏ hơn tầng dưới một vòng, tầng dưới cùng to như một gian nhà bình thường, còn tầng cao nhất cũng chỉ đặt được mấy cái bàn bốn góc.

Cũng may người của Tiết gia không nhiều, tầng này cũng đã đủ rộng rãi thoải mái.

Tổng cộng có ba cái bàn, được sắp xếp thành hình tam giác, Tiết lão thái thái và Tiết lão gia, Tiền thị, Lâm lão gia, Tiết thị ngồi chung một bàn; hai vị di nương và ba vị tiểu thư ngồi chung một bàn; Tiết Du thì ngồi chung với hai đôi vợ chồng Lâm Trạm Lâm Hồng.

Địa thế ở đây cao, ngồi cũng có thể thấy rõ tình huống dưới mặt đất, hiện tại còn chưa đến giờ, mấy chiếc thuyền rồng nhỏ dài đậu trên mặt nước bên bờ. Bên bờ, người của từng đội mặc quần áo màu sắc khác nhau, cánh tay để trần đang tụ họp.

Thanh Liễu nhìn hai lần, Lâm Trạm giơ tay quơ quơ trước mặt nàng, nàng chuyển mắt qua nhìn hắn khó hiểu.

Lâm Trạm không vui nói: “Bọn họ đều không mặc quần áo, vợ nàng đừng xem.”

Thanh Liễu dở khóc dở cười, cách xa gần trăm mét có thể nhìn thấy rõ cái gì? Người này lòng dạ cũng nhỏ quá đi.

Lâm Hồng che miệng cười trộm, nhìn ca của hắn như vậy thật là không có tiền đồ, hắn thì không có vấn đề gì, mới sẽ không bị ăn đến sít sao.

Trong lòng hắn đắc ý, nhịn không được quay đầu nhìn sang Cẩm nương lại phát hiện hình như nàng cũng nhìn chằm chằm vào mấy người đàn ông trên bờ. Tim lập tức giật thót, vội vắt óc tìm cớ, dẫn vợ nói chuyện với mình mới kéo được tầm mắt của nàng về.

Trộm lau mồ hôi, nguy hiểm thật, kém chút nữa thì vợ bị tên khác câu dẫn mất.

Tiết Du nhìn hai vị anh họ, vuốt cằm như có đăm chiêu.

Thấy Lâm Trạm không cho nàng xem, Thanh Liễu không còn cách nào đành phải chuyển mắt đến cái bàn trước mặt.

Trước đó Tiền thị đã cho người làm đến sắp xếp qua, lúc này trên mỗi chiếc bàn đều bày đầy trà bánh.

Nếu là tết Đoan Ngọ, tự nhiên không thể thiếu các loại bánh chưng.

Trên mâm chồng một tháp bánh chưng, bánh chưng vị khác nhau dùng dây khác màu nhau buộc lại.

Ngọt thì có hoa hồng mật đậu, sốt mật ong bát bảo, bánh trưng trắng sữa dê, mặn thì có chân gà hun khói trứng muối, sò điệp, gà hạt dẻ…

Thanh Liễu phải đến nơi này mới biết được hóa ra bánh chưng cũng có nhiều chủng loại đến vậy.

Nàng cầm một chiếc bánh chưng nhân sò điệp lên, loại nhân này tối qua lần đầu tiên nàng ăn, chỉ một miếng thôi đã kém chút nuốt luôn cả đầu lưỡi vào, hận không thể một hơi ăn ba bốn cái.

Nhưng do trong bụng có trẻ con nên nàng cũng không dám tùy hứng, lúc này chỉ chọn cái nhỏ nhất, cắn từng miếng nhỏ.

Lâm Trạm thấy nàng ăn ngon hai má phình lên cũng cảm thấy thèm, cúi đầu nói: “Cho ta cắn một cái.”

Thanh Liễu chỉ chỉ mâm trên bàn, “Tự mình lấy đi, dây màu lam là được.”

“Mấy cái đó không ngon, ta muốn ăn cái trên tay nàng.”

Thanh Liễu lập tức không nỡ, do gạo nếp không tốt tiêu hóa, nàng định quy củ cho chính mình, một ngày chỉ cho ăn một cái, cái này lại vừa nhỏ, ăn chậm nữa cũng chỉ thừa một nửa, nàng còn chưa ăn đủ đâu.

Lâm Trạm thấy nàng không nói chuyện, coi như nàng đồng ý, cúi đầu xuống há miệng cắn một cái.

Đợi hắn rời khỏi, trên tay Thanh Liễu chỉ còn hai mảnh lá dong, một hạt gạo cũng không còn thừa.

Nàng hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Trạm, chỉ thấy hắn nhai hai cái như nuốt cả quả táo, ực một tiếng rồi nuốt xuống.

Nàng sững sờ nhìn từ miệng hắn, cổ rồi xuống bụng.

Sò điệp của nàng ở chỗ này…

Thanh Liễu khóc không ra nước mắt.

Lâm Trạm thấy vợ nhìn mình, chép miệng một cái, gật đầu đánh giá: “Cũng không tệ lắm, có điều hơi nhỏ chút.”

Thanh Liễu yên lặng quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn.

Một trận tiếng pháo trúc vang lên, bờ sông đột nhiên càng trở nên ồn ào, trận đấu lập tức sắp bắt đầu.

Thuyền rồng trên mặt sông đã vào chỗ, tiếng chiêng vừa vang lên mấy chiếc thuyền lập tức xông ra ngoài.

Trên mỗi chiếc thuyền trừ hai chục người đàn ông trèo thuyền ra, trên đầu thuyền còn đặt một chiếc trống to, một người đàn ông cao to đứng đó đánh trống, tiếng trống hùng hậu cùng nhịp chèo thuyền, từng phát từng phát phảng phất như giã vào lòng người, làm cho người vây xem cũng kích động, tiếng la, tiếng ủng hộ vang lên bên tai không dứt.

Người Tiết gia tinh thần cũng bị bắt đi, cả đám không tự chủ được đứng lên vây ở bên lan can nhìn ra xa.

Lầu dưới các thư sinh cũng không bàn luận viển vông, cả đám chen chúc tại hàng rào chắn, kích động liên tục nắm chặt nắm tay.

Thuyền rồng đang lướt qua mặt nước trước lầu Vọng Giang, chạy đến nơi xa, không ít người nhô ra xem.

Đang náo nhiệt, đột nhiên nghe thấy dưới lầu có tiếng hét chói tai.

Thanh Liễu cúi đầu thì thấy có người thư sinh không biết sao lại bị rơi ra khỏi lan can, lúc này một tay đang bám vào lan can lung lay sắp rơi.

Nàng nhẹ kinh hô, chỉ thấy bên người xẹt qua một cơn gió, lại nhìn chăm chú, Lâm Trạm đã nhảy đến lầu ba, một tay nắm lấy cổ áo thư sinh kia ném hắn vào trong lầu, chính mình lại dựa sức rơi xuống bên dưới, hắn lại dẫm lan can của lầu hai một cái mới lại nhảy lên.

Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong vòng một hơi, chờ Lâm Trạm quay lại trên lầu tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng.

Thanh Liễu dẫn đầu mặt trắng bệch tiến lên kéo hắn nhìn trái nhìn phải.

Lâm Trạm vội kéo nàng, “Ta không sao.”

Thanh Liễu cố chấp đẩy hắn ra, lại xoay quanh hắn một vòng xác định trên người hắn thật sự không có bị thương, nước mắt trong hốc mắt mới rơi xuống, môi run run lập tức không nói được ra lời.

Trong nháy mắt vừa rồi, thấy Lâm Trạm nhảy xuống, trong đầu nàng trống rỗng, kém chút cũng nhảy xuống theo hắn.

Lâm Trạm thấy nàng rơi nước mắt lập tức hoảng hốt, vội ôm người vào trong ngực, vỗ về lưng nàng an ủi, “Vợ ngoan, đừng khóc, ta không sao, tướng công bản lĩnh lớn lắm, không có việc gì.”

Người nhà họ Tiết lúc này mới phản ứng kịp, thấy vợ chồng son ôm nhau trước mặt mọi người, Tiết thị ho nhẹ một cái, nói: “Trạm nhi, con lỗ mãng quá rồi.”

Vừa rồi bà cũng hơi kinh ngạc, nhưng thấy Lâm Trạm đi xuống trong lòng lại không sợ, bởi vì bà biết sức lực của con trai mình, chút vấn đề nhỏ này không nói chơi.

Chính là Thanh Liễu không biết cho nên bị giật mình.

Lúc này nghe Tiết thị nói như vậy, lại thấy mọi người đều nhìn, nàng cúi đầu đẩy Lâm Trạm ra.

Tiết thị thấy sắc mặt nàng vẫn trắng bệch, lại nhớ nàng đang mang thai bèn nói với Tiết lão thái thái: “Nương, ta thấy Liễu nhi thật bị dọa đến, không bằng để Trạm nhi cùng nàng về trước, để người trong phủ nấu chút canh an thần.”

Tiết lão thái thái gật đầu, phái một người bà tử bên người mình cùng bọn họ cùng nhau về phủ.

Lâm Trạm bỏ ngựa, cùng Thanh Liễu chen lấn chung xe ngựa.

Thanh Liễu cúi đầu không nói chuyện, có chút ỉu xìu.

Lâm Trạm đau đầu, ôm nàng ngồi lên chân mình, nói khẽ: “Vợ, nàng đừng nóng giận, ta sai rồi, lần sau ta không dám nữa.”

Thanh Liễu nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta không giận, chàng cũng không làm sai, cứu người là chuyện tốt.”

Lâm Trạm lại nói: “Đều là ta không tốt, dọa đến nàng.”

Lần này Thanh Liễu gật đầu, tựa đầu vào lồng ngực hắn, mềm nhũn nói: “Ta thật là bị dọa, A Trạm, chàng có thể hứa với ta, sau này cho dù muốn cứu người cũng không thể để mình bị nguy hiểm, được không?”

Lâm Trạm liên tục gật đầu, “Được, tất cả nghe theo nàng!”

Hắn thấy Thanh Liễu không hăng hái lắm, có lòng muốn nói gì đó đùa nàng vui vẻ, liền nói: “Vợ nàng biết không, tên thư sinh vừa rồi thật sự là một tiểu bạch kiểm, hắn còn có lỗ tai! Thật là đàn bà, mặc dù Tiểu Lê tử cũng là tiểu bạch kiểm nhưng còn mạnh hơn hắn. Ta thấy hắn sợ đến mức kém chút phải đái ra quần! Ha ha ha ha…”