Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 8: Chương 8:




Edit: Tê Tê Team (Tà báimǎ wángzǐ (〃 ̄ω ̄〃ゞ)





“Hừ! Có quỷ mới tình nguyện nghe huynh lăn qua lộn lại kể lể chuyện cũ A Nguyễn năm xưa?”



Tiêu Đồng lau đi lệ bên má, cây ngay không sợ chết đứng dường như bản thân nàng chưa từng ‘lăn qua lộn lại’.



Nguyễn Thời Ý xoay người lại theo nàng ấy, hành phúc lễ với Hồng Lãng Nhiên hấp tấp mà đến: “Đại tướng quân bình an.”



Hồng Lãng Nhiên vốn không để ý nữ tử, chỉ nghĩ nàng là thị tỳ, vung tay lên: “Miễn lễ.”



Tiêu Đồng hứng thú dạt dào quan sát biểu huynh phản ứng, thấy hắn lại không nhìn gương mặt mối tình đầu kia, không khỏi nghi hoặc.



Nói vài câu chuyện phiếm, khóe mắt Hồng Lãng Nhiên quét qua, chán nản nói: “A Đồng, mắt ta lại có vấn đề."



“Đúng,” Tiêu Đồng vui vẻ, “Huynh mắt mù!”



Hồng Lãng Nhiên chịu đựng nàng trào phúng, mới nhìn thẳng người nào đó cố gắng giảm thiểu hết sức cảm giác tồn tại, nhất thời mở to mắt trừng trừng: “Này này chuyện này… Cho dù lại đầu thai lần nữa cũng không thể nhanh như vậy được!”





Nguyễn Thời Ý bất đắc dĩ, cố hết sức giải thích.



Hồng Lãng Nhiên bỗng tỉnh ngộ: “Ta đã gặp ngươi ở Từ phủ! Còn tưởng hoa mắt! Tiểu Nguyễn quá lợi hại đi! Có thể nuôi tiểu nha đầu thành hình dáng của mình! Có lẽ là tiên nữ giáng trần mới có năng lực cỡ này…”



Tiêu Đồng không nhịn nổi, lườm một cái.



Hồng Lãng Nhiên không tiện nhìn chằm chằm thiếu nữ tuổi thanh xuân, đổi thành nhìn chàng thiếu niên ngọc diện bên cạnh Lam Hi Vân, bĩu môi nói: “A Đồng, muội lại đi vào vết xe đổ năm đó cãi nhau với Tiểu Nguyễn, mưu ma chước quỷ thông gia cùng người Từ gia sao!”



“Ai cần huynh lo!” Tiêu Đồng vô tình bị vạch trần, phẫn nộ nhìn hắn hầm hầm.



Nguyễn Thời Ý biết rõ đôi biểu huynh muội này cãi nhau phải một mất một còn, vội vàng tránh đi.



“Vãn bối không quấy rầy hai vị trò chuyện, ngày khác lại xin mời thái phu nhân đến tửu lâu Từ gia tụ họp, mong rằng ngài vui lòng hạ cố.”



Tiêu Đồng có ý giữ lại, nhưng Hồng Lãng Nhiên lại có vẻ không thích: “Tiểu nha đầu không mời lão phu hả?”



“Huynh là một lão già! Mắt mù chen vào làm gì!” Tiêu Đồng cười nhạo.



“Ta là bạn già của Tiểu Nguyễn mà! Tất nhiên có thể trở thành bạn mới của Tiểu Tiểu Nguyễn chứ!” Hồng Lãng Nhiên thẳng người, khẩu khí liều lĩnh, “Huống hồ, con trai ta chỉ lớn hơn cháu trai muội hai tuổi, coi như cùng lứa! Làm con dâu Hồng gia ta dù sao cũng có lời hơn làm cháu dâu Lam gia muội chút!”



Từ nhỏ hắn một lòng chờ đợi Nguyễn Thời Ý tiếp nhận, cuối cùng năm 36 tuổi không chịu được áp lực từ trưởng bối, bị ép cưới vợ sinh con, vì vậy con trai lớn cũng tuổi tác xấp xỉ ngang hàng với cháu trai.



Nguyễn Thời Ý nghe không hiểu sao hai người lại bắt đầu so con cháu, nội tâm “Từ thái phu nhân” kiêu ngạo chống nạnh ―― Hai người đắc ý cái rắm gì! Có bản lĩnh thì so với nhà ta đây này!





Nhưng nàng không có hứng dành thời gian với bọn họ, sau đó bị trở thành ứng cử viên con dâu hoặc cháu dâu bọn họ!



Hạ nhân dẫn trở về đường cũ, nàng bỗng nhìn lại, khói mỏng vây quanh liễu, Hồng Lãng Nhiên áo bào đen và Tiêu Đồng một thân lục lam dần hóa thành hai chấm nhỏ.



Chuyện cũ lúc trẻ tan thành nước mắt, lặng yên ướt khóe mắt.



May mà hai gia hỏa này trước giờ không tim không phổi, hoàn toàn tiếp nhận lời nói dối của nàng.



Mong bọn họ sống lâu trăm tuổi, phúc thọ an khang.



Như nàng được trời cao chiếu cố, có thể lấy thân phận tiểu bối qua lại hữu hảo cùng hai người.



Nguyễn Thời Ý cong môi cười, đột nhiên nhớ ra, lần này gặp mặt, nàng muốn nói với Tiêu Đồng tìm về Vạn Sơn Tình Lam đồ, trùng hợp Hồng Lãng Nhiên ở đây, vốn là cơ hội trời ban.



Kết quả ôn chuyện một hồi, sầu não rối tinh rối mù, quên sạch rồi!



Trên thực tế, nàng cũng không quá chú ý đồ của vong phu, mà trưởng tức nói đến Tình Lam đồ với vẻ đáng tiếc làm nàng bắt đầu sinh ra ý nghĩ “hoàn chỉnh trường quyển khi còn sống”, giữ lấy kỷ niệm quý giá nhất thế gian của trượng phu không chút tổn hại, truyền cho con cháu hậu thế.



Đứng trước tình nghĩa nửa đời, việc xin tranh, thuận theo tự nhiên là được.



***



Mùi thơm mật ong trên cây trầm hương ngào ngạt, lan khắp trong tiểu viện sơ sài Nam Thành.



Thanh niên trước bàn cầm bút, nửa ngày chỉ vẽ ra mấy đường nét.



“Từ xưa lòng người mặt người ngàn cành vạn nhánh, cho dù là tế bào song sinh, nhìn kỹ cũng có khác biệt rất nhỏ… Nhưng, nhưng sao có thể? Mọi người trong kinh đều thấy nàng trải qua sinh lão bệnh tử, người đã không còn rồi!”



Hắn bực bội phiền lòng, đặt bút xuống, vò giấy Cao Ly thành một cục, tiện tay ném vào góc tường.



A Lục ngồi ở cửa chơi với chó, nghe câu này không đầu không đuôi, quay lại hỏi: “Thúc à, ai không còn nữa?”



“Tiểu Lục, ngươi nói xem, trên đời này liệu có người nào trổ mã giống trưởng bối của mình đến mức dị thường không? Ví dụ như, cháu gái và bà nội thiếu ngải… Giống nhau như đúc?”



A Lục mờ mịt: “Thiếu ngải* là cái gì?”



[*] Thiếu ngải: Đề cập đến một người phụ nữ trẻ và xinh đẹp.



“Quên đi, nói với ngươi cũng vô dụng.”



Thanh niên ra ngoài cửa, ánh nắng ấm áp chiếu lên thân, băng cứng trong mắt trước giờ vẫn chưa tan.



Chó lớn được A Lục đặt tên là “Đại Mao” nhân cơ hội tiến vào phòng, loanh quanh một vòng, ngậm viên giấy lên chơi đùa. “Nhị Mao” thì lại nhảy lên một cái, cố gắng cướp lấy.





Hai con chó ngươi truy ta đuổi, tiếng lục lạc dễ nghe vang lên phá vỡ im lặng. Chúng đang đuổi bắt quanh bàn trà nhỏ thì đột nhiên dừng lại, cùng gầm nhẹ cảnh cáo về phía tường viện.



“Lại bị ai theo dõi nữa đây?” Thanh niên không vui thiếu kiên nhẫn.



Còn chưa dứt lời, ba bóng đen to lớn mang theo hàn quang thoáng cái nhảy vào, nhanh như chớp tranh nhau xuất hiện trước mặt thanh niên.



Hô hấp thanh niên không đổi, tay trái nhanh chóng kéo A Lục ra đằng sau, tay phải trở tay rút đoản kiếm bên eo, vừa đúng ngăn lại loan đao (đao cong) của đối phương đưa tới!



Trong chớp mắt, trước mặt có thêm ba tên bịt mặt, một tên đối phó, hai tên còn lại chia nhau đề phòng thủ thế chờ đợi đại khuyển, ngưng chiêu không hành động.



Đôi mắt thanh niên phủ sương lạnh, nhướn mày nói: “Ba vị tự tiện xông vào tư trạch (nhà riêng) có việc gì?”



Tên cầm đầu lạnh giọng lên tiếng: “Đưa song khuyển, theo bọn ta đi!”



Giọng địa phương khá kỳ lạ, nghe không giống người Trung Nguyên.



“…?”



Tuấn nhan thanh niên thoáng nghi hoặc.



Cao thủ dị vực tập kích để mang song khuyển về biên cảnh?



Chủ nhân của chúng sớm mất mạng dưới tuyết lở, mà song khuyển đi cùng hắn ra khỏi khe núi, binh sĩ Nhạn tộc tuần tra không tra khám cản đường, thuận lợi cho đi…



Thấy thanh niên không làm theo lệnh, tên bịt mặt đưa tay trái ra trước tìm tòi, nhắm thẳng ngực hắn.



Nhịp chân thanh niên lưu loát sinh động hơi đan chéo nửa bước, vừa vung đoản kiếm đánh trả, vừa hô: “Tiểu Lục, mau quay về phòng!”




A Lục sải chân ngắn chạy nhanh vào trong phòng.



Song khuyển bảo vệ chủ, thân thể căng lên, lông lưng dựng thẳng, nhe răng gầm gừ, bổ nhào qua chặn đường kẻ bịt mặt.



Kẻ bịt mặt như sợ làm chúng nó bị thương, trái trốn phải tránh.



Tâm trạng thanh niên hiểu rõ ―― quả thực đến vì đại khuyển!



Hắn đang muốn giải thích mình không phải trộm chó, đối phương bỗng nhiên liến thoắng phát ra hiệu lệnh, ngay sau đó, ba tên cùng lấy nhúm vải nhỏ ra, nhắm vào hắn và song khuyển mà ném!



Vải nhỏ bay ra bụi phấn giữa không trung, thanh niên lắc mình tránh ra, thầm mắng bọn chúng hèn hạ.



Nhị Mao bị dính bột phấn, bổ nhào xuống đất, kêu rên ư ử. Đại Mao linh hoạt né qua, xoay thân cắn vào tay kẻ tập kích.





"A ――”



Tay tên kia máu me đầm đìa, không dám đối phó con chó, trái lại liên hợp hai kẻ khác, cùng ra sức hướng về thanh niên!



Thân thủ thanh niên nhanh nhẹn, lấy một địch ba, ban đầu phòng thủ kín kẽ không lỗ hổng, nhưng đoản kiếm không so lại loan đao sắc bén, sau hơn hai mươi chiều dần vào thế hạ phong.



Hắn biết đánh lâu bất lợi, mạo hiểm nhanh chóng xoay chuyển mũi kiếm trong ánh đao: “Dừng tay!”



Ba chuôi loan đao đều cách hắn chưa đến một thước, nhưng mũi kiếm của hắn chỉ cách nửa tấc là có thể cắt yết hầu đối thủ.*



[*] 1 tấc = 10 cm, 1 thước Trung Quốc = ~33cm.



Đấu kịch đông lạnh trong nháy mắt.



Thanh niên thầm thở ra một hơi: “Không thù không oán, sao phải chém giết lẫn nhau?”



Tên bịt mặt hỏi ngược lại: “Ngươi là ai? Lừa gạt đưa ‘Thám hoa lang’ của chúng ta đến Kinh thành Tuyên Quốc để làm gì?”



“’Thám hoa lang’* là cái quỷ gì? Chẳng lẽ… Còn có ‘Trạng nguyên lang’*?” Thanh niên muốn cười ra tiếng, nhớ tới Nhị Mao, quan tâm liếc song khuyển.



[*] Theo hệ thống giáo dục thi cử thời xưa: Trạng nguyên > Bảng nhãn > Thám hoa. Nhưng thám ở đây có nghĩa là tìm kiếm, thám hoa lang -> chó tìm hoa.



Nhị Mao nằm cứng trên mặt đất, Đại Mao bảo vệ trước người nó.



Tên bịt mặt há mồm muốn nói, không ngờ vài mũi tên sắc bén ‘vèo vèo’ mấy tiếng từ sau tường viện xé gió bay đến, dáng vẻ ác liệt đột ngột không cho kịp chuẩn bị, xuyên qua ngực ba kẻ kia!



Lần này ngoài dự đoán mọi người!



Thanh niên nghẹn họng trân trối, trơ mắt nhìn đám bịt mặt ngã xuống ầm ầm, ngước mắt nhìn chằm chằm bóng người màu xám đầu tường.



Người kia thân hình thon gầy, vải xám che nửa gương mặt, mắt phượng mi dài, hẳn là người trẻ tuổi dung mạo anh tuấn, tính ra nhỏ hơn hắn hai, ba tuổi.



“Không cảm tạ ta giải vây cho ngươi à?” Người kia hừ cười, thưởng thức cái nỏ lặp* nhỏ trên tay.



[*] Cái nỏ lặp đi lặp lại là một chiếc nỏ của Trung Quốc được phát minh trong thời Chiến Quốc, và vẫn được sử dụng cho đến cuối triều đại nhà Thanh. Nỏ lặp đi lặp lại kết hợp các hành động kéo dài cung, đặt bu-lông và bắn vào chuyển động bằng một tay, do đó cho phép bắn có tốc độ bắn cao hơn nhiều so với nỏ thông thường.



Thanh niên cau mày: “Có thể là hiểu lầm, bọn họ chưa hạ sát thủ, tôn giá* nửa câu không hỏi, đoạt luôn mạng người, có quá mức tàn nhẫn không?”



[*] tôn giá (tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện)



“Ngươi kết luận bọn họ sẽ buông tha ngươi?” Người kia im hơi lặng tiếng nhảy vào trong viện, cúi người xác nhận sống chết đám bịt mặt.



Thanh niên lười nói tiếp, cúi đầu xem tình hình Nhị Mao, mắt lộ ra vẻ lo lắng.



“Yên tâm! Chủng loại ‘Thám hoa lang’ chính gốc là loại chó quý giá của Nhạn tộc, nếu giết thì phải đền mạng. Không tới ải sống chết, bọn họ tuyệt đối không dám làm nó bị thương.”



“…”



Hai con chó ngốc thật sự là ‘Thám hoa lang’? Chẳng lẽ có nghĩa là ‘tìm kiếm đóa hoa’?





Trong đầu hiện lên cánh băng liên (hoa sen băng) trong suốt mỏng như cánh ve, môi lưỡi như tràn đầy tư vị cay đắng.



Giọng người kia nhàn nhạt: “Ba người này là mật thám ẩn núp trong Nhạn tộc, nhất định là thấy ngươi đưa khuyển quý hoàng tộc rêu rao khắp nơi mới tới cửa tìm tòi thật giả.”



"Tôn giá là người phương nào?"



“Ngươi không cần biết gì hết,” Người kia híp mắt đánh giá hắn, bỗng nhiên cầm nỏ lặp nhắm vào hắn, “Nếu không muốn rước họa vào thân, hoặc là giết chó, hoặc là phá hủy lục lạc, tìm kiếm nơi khác, ngoài ra… Chuyện hôm nay, không được tiết lộ ra ngoài.”



Thanh niên thầm cảm thấy hắn giết chết ba người có mưu đồ khác, tuyệt đối không phải gặp chuyện bất bình, nhất thời lưỡng lự không đáp.



Nhưng Đại Mao chợt ngửi thấy mùi đặc biệt, mũi giật giật lại gần người kia, kích động xù to lông đuôi đung đưa.



Trong nháy mắt, ánh mắt người này lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, bàn tay nhẹ giương, mắt thấy sắp chuyển động bắn nát cái đầu đại khuyển.



“Khoan đã!” Thanh niên vội ngăn lại, “Ta không nói là được!”



Người kia lạnh lùng liếc hắn một cái: “Quản miệng đứa bé kia cho tốt!”



Nói xong, động tác nhanh chóng di chuyển thi thể.



Thanh niên kéo Nhị Mao nặng trịch qua một bên, thầm ngạc nhiên vì thái độ thân thiết của Đại Mao với người này.



Hắn nhớ rõ, trên ngàn dặm đường về kinh, hai con chó cực kỳ cảnh giác người lạ, sở dĩ quan hệ tốt với A Lục chỉ vì trùng hợp.



Đêm đó một người hai chó vào thành, kinh ngạc nghe tin dữ, sau khi hắn té xỉu bị người lay tỉnh, đưa ra ngoài cửa tửu lâu nhỏ.



Đúng lúc gặp Từ gia cúng thất tuần (49 ngày) “Từ thái phu nhân” mà làm việc thiện, tiểu khất cái A Lục được ba cái bánh bao, người nhỏ ăn không hết, hiểu lầm là hắn đói bụng không còn sức lực nên chia cho hắn một cái.



Lúc đó hắn đi vào cõi thần tiên, mù mịt chưa nhận.



Hai con khuyển tự giác tiến lên ngậm bánh bao đi, ăn ngấu nghiến, ma xui quỷ khiến kết thành một đoạn duyên.



Bây giờ, Đại Mao lấy lòng nam tử thần bí quả quyết tàn nhẫn này, xuất phát từ nguyên nhân nào?



Thanh niên nghĩ mãi không thông, không để ý chuyện khác, mãi đến khi vào phòng mới nghĩ ra đi động viên đứa nhỏ hoảng sợ.



Không ngờ, A Lục đã đóng gói hành lý của hắn từng cái một, gồm y phục đồ đạc chăn mền, lễ vật mua tặng cha mẹ vợ con.



Hai tay A Lục liên tục buộc dây thừng, gương mặt trẻ con đàng hoàng trịnh trọng: “Có kẻ ác gây sự, ta thu dọn đồ đạc cho ngươi, chạy trốn lúc nào cũng tiện.”



Thanh niên không biết nên khóc hay cười.



Trầm mặc chốc lát, hắn bật cười: "Cũng được, chúng ta còn phải chuyển nhà lần nữa.”



“Đi đâu?”



Thanh niên nhặt bức thư dưới đất lên, giữa hai lông mày lẫn lộn lúng túng và mong đợi.



“Viện thư họa Kinh thành.”