Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 77: Chương 77:




Chương 77



Edit: Cỏ



Bí đạo tương tự như dưới vườn lan, vừa dài vừa hẹp.







Khác biệt ở chỗ, cách hai ba trượng lại loáng thoáng ánh đèn lập lòe!



Trong lòng Từ Hách nghi ngờ có người, giữ chặt Từ Thịnh, cẩn thận xuống dốc, cố gắng không gây ra tiếng động.



Dù sao ở trong không gian kín, bất kỳ một chút động tĩnh nhỏ nào cũng có thể truyền đi rất xa.



Đi về phía trước một đoạn vẫn không thấy một bóng người.



Ánh sáng đơn độc trên bức tường đá trong căn phòng trống trải, lờ mờ có thể phân biệt dấu chân trên mặt đất là của một nam một nữ, nhẹ và nông, một số gần như không có dấu vết.



Cho nên có thể thấy được, Tĩnh Ảnh tuyệt đối không phải là bị đánh ngất xỉu hay là kéo đi, mà là đi lại bình thường.



Tổ tôn hai người nhìn nhau, Từ Hách nghi ngờ, Từ Thịnh mừng rỡ, mỗi người đều mướt mồ hôi.







Đi theo dấu chân về phía trước, trong đầu Từ Hách phát họa lại bản đồ bí đạo mà hắn đã quan sát.



Lúc tìm kiếm trên mặt đất, bởi vì khắp nơi trong phòng đã bị thay đổi, khó có thể đối chiếu; nhưng kết cấu dưới mặt đất cực kỳ có quy luật, hắn chỉ quan sát một đoạn đường, dần dần tìm ra nơi nào có cơ quan, nơi nào có ám thất.



Đến một căn phòng bí mật, bên trong tối đen như mực, lấy đuốc lửa soi qua, ba mặt là vách tường trống rỗng, không có đường đi.



Từ Thịnh nói nhỏ: “Không phải là đi nhầm chứ?”



Từ Hách nhớ lại những ký hiệu ngẫu nhiên xuất hiện trong bức vẽ, nhìn kỹ những dấu vết kéo qua kéo lại trên mặt đất, hắn đi đến bức tường bên trái, tìm kiếm một lúc, quả thật tìm được chỗ mở cánh cửa cơ quan ngầm.



Sau khi cửa đá dịch chuyển, lại có một thông đạo mới.



Từ Thịnh im lặng lắng nghe bốn phía, nhỏ giọng khen: “Ca! Huynh giỏi lắm!”



Từ Hách nhếch môi trong bóng tối ---- đứa trẻ không biết lớn nhỏ này, nhưng làm bạn thân cũng khá thoải mái.



Xuyên qua con đường chật hẹp lại gặp ngã ba.



Một đầu thông đến nơi huyên náo, dường như có người đang tụ tập ồn ào, mơ hồ có tiếng uống rượu mua vui hoặc đánh bạc.



Từ Hách lắng nghe một lúc lâu, vẫn đi dọc theo hướng những dấu vết mới trên mặt đất về chính giữa.



Chiếu theo quen biết giữa hắn và Tĩnh Ảnh, hắn rất khó tin rằng, nha đầu kia đang giả vờ khờ dại ngoan ngoãn, cố tình che đậy người của Từ gia.



Còn tên nam tử tên là A Húc kia, rốt cuộc đã dùng cách nào, để khiến nàng ấy ngoan ngoãn đi qua con đường dài dẹp, hoàn toàn không kháng cự?



Đang nghi hoặc, phía trước hình như có tiếng nữ nhân quát hỏi.



Từ Hách chưa nghe rõ, Từ Thịnh đã lướt tới như một mũi tên bay.



***



“Mèo đâu?”



Tĩnh Ảnh chẹp chẹp ăn kẹo A Húc cho, thình lình “bộp” một tiếng, kẹo vỡ.



“Ngay ở phía trước!” A Húc lập tức cảnh giác ba phần, vừa nói vừa thò tay kéo nàng đi.



Tĩnh Ảnh không thích nam tử chạm vào mình, không đợi đối phương nắm lấy cánh tay, mạnh mẽ hất ra, không ngờ A Húc trở tay đập vào mạch của nàng!



Nàng cảm thấy hơi đau, vị ngọt trong miệng nhạt dần, cảnh tưởng náo nhiệt ồn ào trước mắt tan biến ngay lập tức, chỉ còn lại bóng tối dằng dặc.



Ồ? Không phải nàng đang ở thương phố Nam thành nhộn nhịp ư? Sao bốn phía lại đen kịt thế này?



“Đây là đâu?” Nàng lạnh giọng hỏi.



A Húc nghe xong, trong lòng biết là nàng đã tỉnh, lường trước nếu đơn đả độc đấu thì sẽ không phải là đối thủ của nàng, nhanh chân bỏ chạy.





Mặc dù Tĩnh Ảnh không rõ tình huống cũng đoán ra mình đã bị lừa, trong cơn giận dữ, thi triển khinh công đuổi theo hắn.



“Đứng lại cho ta!”



Võ công của A Húc không bằng nàng, hắn dốc toàn lao về phía trước, vừa bước vào một gian mật thất rộng rãi, còn chưa kịp mở ám môn, đã bị một chưởng của Tĩnh Ảnh mạnh mẽ đánh trúng, ngã xuống đất.



Hắn liều chết ấn cơ quan, hét to: “Đi ra hết cho ta!”



Tĩnh Ảnh nhấc A Húc lên bằng một tay, định đi lại đường cũ, ép hắn đưa nàng ra ngoài.



Chỉ kéo được nửa trượng, cửa đá chậm rãi mở ra, hơn một chục tên đại hán liên tiếp bước ra, vây quanh hai người.



Vẻ mặt Tĩnh Ảnh tràn đầy không kiên nhẫn: “Các ngươi là ai? Lừa ta đến nơi quỷ quái này! Ngại sống quá lâu à?”



Người cầm đầu im lặng, đao vắt ngang phía trước.



Những người còn lại thấy cử chỉ của hắn, lập tức bay về phía trước, đao kiếm nhất tề hướng vào chỗ hiểm của Tĩnh Ảnh.



Bộ pháp của Tĩnh Ảnh giống như quỷ mỵ, bàn tay trắng nõn sang trái sang phải, làm người ta hoàn toàn không đoán được thủ pháp của nàng, đoạt lấy toàn bộ binh khí, sau đó mãnh liệt run lên!



Đao quang kiếm ảnh phản chiếu ánh sáng yếu ớt trên bức tường đá, biến hóa đan xen lướt qua, tàn nhẫn đâm xuyên qua bốn phương tám hướng.



Chỉ nghe một tiếng kêu đau “A a”, hơn mười người kia bị đao đâm vào ngực hoặc bụng, hoặc cánh tay, đùi trúng kiếm, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ khó có thể tin được, một nửa trong số họ nghiêng đông ngã tây, nửa số còn lại kinh nghi bất định.





Trong một thời gian ngắn, không người nào dám bước tới.



Tĩnh Ảnh cười lạnh “Ha ha”, thản nhiên liếc nhìn tên cầm đầu kia: “Đao của ngươi… Không cho ta chơi à?”



Người nọ có lẽ không đoán trước được nàng tuổi còn trẻ, lại có thể xoay chuyển hơn mười người chỉ bằng một chiêu, kinh hãi tới đỉnh điểm, nơm nớp lo sợ bước tới hai bước, hai tay nâng con đao thép lên.



Tĩnh Ảnh cười nhận lấy: “Ta phải để lại dấu ấn cho ngươi! Nói đi! Muốn tay hay là chân?”



Trên mặt người nọ tỏ ra sợ hãi, do dự một lúc, đột nhiên hai cánh hắn hắn giơ lên, rắc bột phấn về phía nàng!



Tĩnh Ảnh đang định nhảy lên né tránh, không ngờ hai chân bị A Húc ôm chặt!



Nàng chưa kịp né tránh, tay phải vung đao, hất đi một phần lớn bột phấn đồng thời chặt đứt bàn tay của lên nam tử kia; tay trái tức thì mạnh mẽ giáng xuống, đập vỡ đầu tên A Húc.



Động tác mau lẹ tàn nhẫn, tất cả chỉ trong một cái hít thở.



Bột phấn hiển nhiên có chứa một lượng làm tê liệt cực mạnh, nàng chỉ hít vào một ít, cơ thể lung lay, lấy đao chống đất, tiện tay đánh ngã tên đại hán đang vây đến, lảo đảo nghiêng ngã bước đi.



Ánh sáng yếu ớt đột nhiên nhảy múa ở con đường trước mặt, truyền đến tiếng hít thở rất nhẹ cùng tiếng bước chân, người bị thương sau lưng lớn giọng kêu la, đuổi tận cùng không buông, lại sợ nàng nội lực cao cường, không dám tới gần.



Trong tầm nhìn mơ hồ, hai bóng người cao lớn nhanh chóng đến gần.



Tĩnh Ảnh giật mình, giơ con đao lên chém, cố gắng dồn ép đối phương.



“Tĩnh Ảnh! Là ta! Nàng không sao chứ?”



Trong thoáng chốc, nàng dường như nghe được giọng nói của đại công tử Từ gia, lại cảm giác không đúng lắm.



Nghi hoặc, do dự khiến nàng ngừng lại, nhưng người đi đầu đã chạy đến rút kiếm đâm tên đại hán sau lưng nàng.



Nếu đã giúp nàng, tất nhiên không phải người xấu.



Tĩnh Ảnh đầu váng mắt hoa, lung lay sắp ngã, nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp trong tiếng đao kiếm va nhau, tri giác dần biến mất.



***



Từ Hách thời gian qua ít giết người, sợ rằng sẽ có người mật báo, ngang tàng quyết tâm giết hết hơn mười tên đại hán ngay tại chỗ.



Ngay mà nhóm người này võ công không cao, lại bị Tĩnh Ảnh đả thương, ngay cả Từ Hách ngày thường ít luyện võ, cũng có thể ứng phó dễ dàng.



Đợi sau khi hắn diệt khẩu, Từ Thịnh lo lắng ôm ngang Tĩnh Ảnh đang hôn mê bất tỉnh, theo đường cũ trở về.



Tuy nhiên, lúc hai người gấp rút quay lại cánh cửa bí mật, ngoài ý muốn phát hiện, cửa đã bị chặn!



Từ Hách tìm kiếm bốn phía, đều không thấy cơ quan, nghe thấy đằng sau có truy binh đang rượt đuổi, hắn thầm nghĩ, thay vì ở lại đây chờ chết, không bằng tìm một con đường mới, lập tức kéo Từ Thịnh lách sang hướng khác.



Địa hạ thành tối mờ, cong cong uốn lượn giống như mê cung.





Từ Hách đi tới đi lui, tổng hợp thêm nhiều đặc điểm của bố cục, chẳng hạn như mỗi một căn phòng sẽ có một cơ quan được thiết lập, chắc chắn phải có thêm một con đường ngầm hoặc là ngã ba chẳng hạn.



Ước tính vị trí, cố gắng quay trở lại vị trí ban đầu, vừa rẽ đã thấy một căn phòng chứa một đống hỗn tạp, đúng lúc một đám người nghe thấy đã tìm đến, Từ Hách đánh đòn phủ đầu, trường kiếm dính máu không ngưng lúc nào, giống như thu thủy trong suốt chỉ thẳng vào kẻ thù.



Nhóm người này rõ ràng mạnh hơn so với nhóm người lúc đầu, Từ Thịnh sợ hắn không địch lại chúng, đặt Tĩnh Ảnh ở trong góc, rút đao nhảy ra, cùng nhau sóng vai chiến đấu.



Từ Hách ngày thường dậy sớm tập luyện, nhiều nhất cũng chỉ là đùa nghịch công phu quyền cước. Nếu không có lần trước so chiêu cùng Từ Thịnh, hắn gần như không đụng tới binh khí.



Lúc này trong lúc nguy cấp, kiếm quang biến ảo thành một màn sáng, trút xuống như nước chảy mây trôi.



Lưỡi đao trong tay Từ Thịnh vững vàng mạnh mẽ, ép tên dẫn đầu luống cuống tay chân, lùi lại mấy bước, lưng đập vào tường đá.



Tên kia tức giận, vừa đánh trả vừa chửi bới: “Con bà nó! Ở đâu ra tên tiểu tử này!”



Từ Thịnh giận dữ, đang định giết tên sát thủ này, trong lúc cấp bách Từ Hách vượt lên trước, đâm một kiếm, xuyên thẳng vào cổ họng tên kia.



Chiêu này khiến người ta bất ngờ, khó lòng phòng bị.



Từ Hách chậm rãi rút kiếm, đôi mắt âm u lạnh lẽo lướt qua một chút khinh thường.



Đôi bên đánh nhau thời gian nửa chén trà nhỏ, bởi vì để ý đến Tĩnh Ảnh còn đang bất tỉnh, tổ tôn Từ gia khó tránh khỏi kiêng kị.



Nghe thấy tiếng người chạy tới đây càng lúc càng nhiều, nếu như trong số họ có người có thể dùng độc, bọn họ chỉ có thể mặc người khác chém giết!



Từ Hách vận nội lực, dùng chưởng liên tục đánh lui mấy người, thầm cảm thấy chưởng lực của mình dường như mang theo hàn khí, ngay cả gió thổi từ ống tay áo cũng lạnh, không khỏi thầm cảm thấy kỳ lạ.



Vất vả giải quyết nhóm kẻ địch thứ hai, tổ tôn lại lần nữa mang theo Tĩnh Ảnh đi vòng quanh, thỉnh thoảng gặp hai ba ngưởi rảnh rỗi, một kiếm xử lý sạch sẽ.



Thế nhưng đi bảy tám vòng, cộng thêm tránh né truy binh, hai người tìm đường không có kết quả, cứ vòng quanh một chỗ.



Nghe thấy kẻ thù đang quay trở lại, Từ Hách không nhịn được tự trách: “Đều tại ta! Không nghĩ tới ám môn sẽ tự động đóng lại, trước đó không nghiên cứu chốt mở ở chỗ nào



“Nếu không phải huynh thay cho tên tiểu tử Lam Dự Lập kia, ta sớm đã lạc đường!” Từ Thịnh khuyên nhủ, “Bây giờ sợ nhất… Bọn họ không tìm thấy chúng ta, sẽ đổi hướng giết từ bên ngoài miệng bí đạo là quán trà…”



“Theo ta thấy,” Từ Hách trầm ngâm. “Nhị thúc của ngươi cũng đã đến, Nguyễn Nguyễn và Tiểu Điềm…Lam đại công tử chắc chắn sẽ tìm người trợ giúp.”



Từ Thịnh nghe thấy hắn gọi Lam Dự Lập là “Tiểu Điềm Cao”, đã cảm thấy buồn cười, lại không tiện chuyển chủ đề trong lúc nguy hiểm.



Cảm nhận được chấn động ngày càng gần hơn, Từ Thịnh bất đắc dĩ phải đặt Tĩnh Ảnh xuống một lần nữa, tùy thời ứng chiến.



Không ngờ đợi một hồi lâu, tiếng bước chân mãi vẫn chưa thấy đến, ngược lại có tiếng đánh nhau vọng lại từ hai lối vào bên ngoài mật đạo!



Hai người đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau mới kịp phản ứng ---- cứu viện đã đến!



*****




Đao thương côn bổng kịch liệt quần chiến, binh khí mang theo tầng tầng lớp lớp nhuệ khí, tung hoành thoát ẩn thoát hiện, tiếng vang xa ồn ào.



Có hơn hai mươi người chen lấn trong căn phòng trống, trên đất ngổn ngang những người y phục xám giống nhau ngã xuống.



“Đại Tướng quân?” Từ Thịnh thấy bậc trưởng lão uy vũ kia, đương nhiên là nửa mừng nửa lo.



“Hai ngươi không sao chứ?”



Gióng nói sang sảng như tiếng chuông lớn vang lên, những người khác không tránh khỏi bị sững lại.



“Không sao!” Từ Hách nhìn thấy người bạn đã xa cách nhiều năm của mình, vui buồn đan xen, lại nhìn thấy thân ảnh gầy gò đang đứng trong góc tường cầm đoản kiếm chiến đấu với người khác, hắn chẳng quan tâm thứ gì khác, trực tiếp đến giải vây, “Đứa nhỏ này! Sao cũng xuống đây?”



“Ta mang theo đại mao nhị mao đến tìm ngài!” A Lục huýt sáo, cặp song khuyển đang nhe răng gầm gừ trong đám người lập tức chạy về bên cạnh hắn.



Từ Hách không thể phán đoán hành động lần này của Nguyễn Thời Ý là họa hay là phúc, có lẽ nếu không có “Thám hoa lang” khứu giác nhạy bén, chỉ sợ đôi bên bọn họ có đi vòng quanh đến khi trời tối cũng chưa chắc gặp nhau.



Hồng Lãng Nhiên không mang theo nhiều thuộc hạ lắm, may mắn tất cả đều là người tinh nhuệ, thân kinh bách chiến, chỉ mất thời gian một chén trà, nhanh chóng quét sạch chướng ngại.



Nhìn xung quanh ngã xuống toàn là thủ vệ của Địa Hạ thành, đám người Từ Hách đều dính đầy bụi đất, áo bào lốm đốm vết máu.



Thấy đao kiếm trên người bốn gã hộ vệ, Hồng Lãng Nhiên nghiến răng nghiến lợi, lau mồ hôi trên trán, ra hiệu mọi người rút lui theo cặp song khuyển, ngoài miệng tức giận mắng.





“Con mẹ nó! Dưới chân thiên tử! Lại có thể che giấu kết bè kết phái! Sớm muộn gì lão tử cũng bưng hết một ổ!”



Từ Hách nhướn đôi mày kiếm: “Rút lui! Trước hết rút lui đã! Chỗ quái quỷ này ta không bao giờ tới nữa!”



Hắn nói vô cùng lớn, đối diện với ánh mắt xem thường của Hồng Lãng Nhiên, mới đè thấp giọng nói: “Trước hết rút lui lên trên, trong vòng nửa canh giờ tập trung binh lực, theo bốn góc Đông Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Tây Bắc, cùng với chỗ giao nhau ở chính giữa!”



“Làm xong! Ngươi cùng Thịnh nhi đi trước, người của Hồng phủ đi theo sau!”



Bọn họ vốn là bạn thân từ thuở nhỏ, mặc dù đã cách biệt hơn ba mươi năm, vào thời khắc quan trọng, chỉ cần một ánh mắt, đều đã ngầm hiểu nhau.



Từ Thịnh rất ngạc nhiên hai người họ nửa câu chào hỏi cũng không có, như thể bạn vong niên.



Ngay sau đó không có thời gian để đi sâu tìm hiểu, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại vào trong ngực, theo đôi song khuyển lao ra.



Dưới mặt đất tối tăm, không phân biệt được đông tây, cuối cùng họ cũng đến căn phòng chật hẹp dường như đã từng ghé qua, đôi song khuyển đột nhiên sủa lên cảnh báo.



Từ Thịnh dừng chân lại.



Bên ngoài hơn một trượng thình lình xuất hiện một nam tử mạnh mẽ, một tay cầm lửa, nâng một cái ống dài màu xanh xám trên vai, chính là khẩu súng lửa trong doanh trại có thể lấp thuốc súng và viên đạn sắt!



Khẩu súng này uy lực không nhỏ, nếu như bị ngắm trúng, trong ngực sẽ nổ ra một lổ thủng lớn.



Mọi người thấy vậy, trong lòng đều ớn lạnh.



“Ồ! Không ngờ lại là Trấn Quốc Đại Tướng quân tiếng tăm lừng lẫy!” Ánh sáng yếu ớt phác họa người đàn ông nở nụ cười u ám, phảng phất cảm giác quỷ dị, “Nếu tại hạ có thể lấy thủ cấp của Đại Tướng quân, chắc chắn sẽ danh chấn tứ phương!”



“Nói càn!” Thân vệ của Hồng Lãng nhiên đồng thanh hét lên.



Từ Hách bình tĩnh lắng nghe tiếng vang trong thông đạo, đoán rằng người này đang đe dọa chỉ để kéo dài thời gian, mục đích là chờ cứu viện.



Mất thời gian vô ích, hắn nhanh chóng quyết định, lấy ám khí trong tay áo do Lam Dự Lập chuẩn bị ra, bất ngờ bắn tới.



Hắn vốn ăn mặc kiểu văn sĩ, đứng giữa đám cấp dưới của Hồng Lãng Nhiên càng có cảm giác nho nhã yếu ớt. không làm người ta phòng bị.



Người nọ không kịp đề phòng, bị hắn phóng hai cái phi tiêu lần lượt đâm vào bên gáy và vai, cơ thể cường tráng ầm ầm ngã xuống.



Trong nháy mắt cơ thễ ngã xuống, hắn quyết đoán bóp cò súng, đốt hỏa tuyến, thuốc dẫn trong buồng gặp lửa phát nổ, bắn ra đạn sắt và đá vụn!



Thuốc súng không cháy hết mang theo ngọn lửa bắn ra ngoài.



Từ Hách đã sớm có phòng bị, tay trái đẩy Từ Thịnh, tay phải đẩy Hồng Lãng Nhiên.



Hai tay hắn dùng sức cho hai bên, bản thân chỉ có thể đứng yên tại chỗ, không thể tránh được…



“Ầm ầm” một tiếng, trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng, vách tường vỡ vụ, từng viên đá lớn nhỏ rơi xuống.



Những người còn lại hoặc ôm đầu tránh né, hoặc bị hơi nóng mạnh mẽ đánh bại.



Mắt thấy Từ Hách ngửa mặt ngã xuống, Hồng Lãng Nhiên hít một ngụm khí lạnh.



Nhìn kỹ, chỉ thấy nửa thân trên của hắn đang đè nặng lên một con chó xù lớn, người và chó đều bị đá vụn đập trúng, dính đầy máu.



“Từ… Cái tên này! Ngươi muốn tức chết ta à! Ai cần ngươi bảo vệ!”



Hồng Lãng Nhiên vẫy bụi trong không khí, bước về phía trước kiểm tra thương thế cho tên kia.



Chắc là đúng lúc chỉ mành treo chuông, đại khuyển lao thẳng tới, mạnh mẽ đè lên hắn, cả hai đều tránh được thiết đản và thiết phiến, chỉ nhận một hòn đá đập vào đầu.



“Đại mao…” Trên trán Từ Hách chảy máu, hốc mắt và lông mi đều là bùn cát, hắn không thể mở mắt, chỉ có thể phân biệt con chó ngốc bằng trọng lượng và tốc độ.



“Gâu gâu…”



Đại Mao giãy giụa đứng lên, run mình rũ bụi đất trên thân, cúi đầu ngửi ngửi miệng vết thương của hắn.



Da thịt trên lưng bị đập xuất hiện mấy vết thương, may mắn gân cốt khỏe mạnh, không đến mức trọng thương.



“Xuống, xuống đã!” Từ Hách không bị chết bởi súng, cũng bị nó đạp đến thổ huyết rồi.



Mọi người thấy người và chó chỉ bị thương ngoài da, đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tập trung xung quanh, nâng bọn họ lên, nhanh chóng tiến về phía lối ra.



*****




Bên ngoài quán trà, Từ Minh Dụ đang lấy danh nghĩa ông chủ, làm rõ khả năng cửa hàng có giấu bí đạo.



Trong quán trà, Nguyễn Thời Ý khó có thể ngồi yên.



Chén trà trong tay đã lạnh, được người hầu đổi đi, lại lạnh, lại đổi đi.



Lam Dự Lập và Từ Hạo để mắt đến miệng bí đạo, cẩn thận đề phòng nhảy ra kẻ gian.



Lúc giọng nói những người thuộc hạ dần trở nên rõ hơn, ba người không tự chủ được nín thở tập trung suy nghĩ.



Tiếng chó sủa thưa thớt khiến bọn họ có chút yên tâm.





A Lục và Nhị Mao chui ra trước, đỡ lấy Tĩnh Ảnh đang mê man được Từ Thịnh giao cho đi lên, sau đó đến thân thể ngang tàng mặc gấm bào màu xanh nhạt được người ta nâng ra…



Nguyễn Thời Ý vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy máu và vết bẩn kia, nước mắt động trong hốc mắt nàng bỗng dưng trào ra.



“Hắn, hắn làm sao vậy? Các ngươi không sao chứ?”



Nàng thấy đám người Từ Thịnh, Hồng Lãng Nhiên mặc dù chật vật, nhưng thoải mái đi lại, cũng không có vẻ thống khổ, duy chỉ có Từ Hách và Tĩnh Ảnh hai mắt nhắm nghiền, đại mao được vác ra cũng dính máu lộn xộn trên lông.



Mắt thấy Từ Hách đang nhắm mắt, nàng bất chấp xung quanh, hai tay trực tiếp nắm lấy tay của hắn.



Nhiệt độ cơ thể hắn lành lạnh, khiến giọng nói của nàng cũng run rẩy.



“Chàng rốt cuộc làm sao vậy? Đừng làm ta sợ!”



“Ta… Nguyễn Nguyễn, đã đánh rắn động cỏ, không thể kéo dài được nữa! Lập tức… Khục khục, gọi người, chia ra theo năm điểm trong vòng tròn của ta, làm tê liệt bọn họ, đánh bại từng cái một…”



Hồng Lãng Nhiên tiếp lời: “Là những chỗ nào? Ta lập tức dẫn người qua!”



Nguyễn Thời Ý thấy Từ Hách còn có thể mở miệng nói chuyện, đương nhiên không lo đến tính mạng.



Nàng tạm thời cố nén bi thương, tập trung tâm trí, cầm bút liệt kê ra những nơi hiểm yếu của bí đạo.



Điều này bọn họ đã thảo luận qua vô số lần, kết luận nếu như thật sự không có cách nào một tay loại bỏ Địa Hạ thành, có thể tùy thời chọn phương án tiếp theo.



Từ Hách nằm trên mặt đất, thì thào: “Ta không thể nhìn thấy… Nàng nhìn xem, Thịnh nhi có còn nguyên vẹn không?”



Nguyễn Thời Ý chỉ thấy mắt hắn bị thương, trong đầu đầy suy nghĩ, nếu như mắt hắn thật sự bị mù… Nên làm thế nào cho phải?



Chẳng lẽ trời xanh phải tàn nhẫn cướp đoạt hết tất cả những thứ tốt nhất của hắn?



Tuy nàng đã được chứng kiến võ công của hắn, không kém hơn Từ Thịnh và Hồng Lãng Nhiên bao nhiêu, lần này hắn bị thương, nhất định là vì lời hứa đó.



Với nàng mà nói, trưởng tôn đương nhiên là tâm can bảo bối, nhưng phu quân có thể trở về sau kiếp nạn, cũng không phải có thể tùy ý vứt bỏ như một quân cờ!



Lòng nàng đau như bị dao cắt, cắn môi chịu đựng không khóc ra tiếng, nước mắt lại như chuỗi pha lê bị cắt đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống.



Từ Thịnh sống nhiều năm như vậy, chưa từng thấy tổ mẫu nhà mình rơi lệ trước mặt người khác, trong lúc kinh ngạc không biết phải làm sao để an ủi.



Chuyển mắt nhìn về phía Tĩnh Ảnh, hắn tự biết ở lại đây cũng không có ích gì.



Thấy Hồng Lãng Nhiên chặn lối vào bí đạo lại, dẫn Lam Dự Lập cùng thuộc hạ bước vào nhà kho, hắn lập tức nhổ hai sợi tóc, nhét vào tay Nguyễn Thời Ý.



“Con mất hai sợi tóc! Người, người giữ lại, trừng phạt hắn vì con! Làm anh hùng gì chứ! Đợi con lật đổ Địa Hạ thành này, sẽ từ từ tính sổ với hắn."



Từ Thịnh xoay người ôm lấy Tĩnh Ảnh, giao cho Trầm Bích cùng một một tì nữ, dặn dò bảo Từ nhị gia tiếp nhận, mau chóng mời Tần đại phu cứu cữa, lập tức chạy nhanh đuổi theo Hồng Lãng Nhiên.



Nguyễn Thời Ý vẫn cầm chặt tay Từ Hách, hai sợi tóc cọ sát lung tung ở bên trong, cẩn thận kiểm tra thương thế của hắn.



Áo bào trắng bị bẩn dính máu ở nhiều nơi, y phục gần như còn nguyên vẹn; tóc và gương mặt quả thật rối tinh rối mù, vô cùng thê thảm.



“Tam lang…” Nàng càng không tìm ra được thương thế, càng cảm thấy sợ hãi, “Chàng, chàng không ổn chỗ nào? Bị thương ở đâu rồi?”



“A Luc, bảo thúc thúc đưa một chậu nước, lấy thêm cái khăn…” Giọng nói của Từ Hách khàn khàn không lưu loát.



A Lục đáp lại rồi lui ra, chỉ còn lại hai con chó lớn nằm sấp bên cạnh hắn, lè lưỡi hà hơi, gào lên gâu gâu.



Thấy hắn không nói gì, Nguyễn Thời Ý gấp đến mức giọng nói cũng nghẹn ngào: “Chàng khỏe hay không nói cho ta biết…Bị thương ở đâu rồi! Đại phu sẽ tới đây sớm thôi! Chàng chịu đựng một chút…”



“Toàn thân đều đau nhức… Không thể nói rõ,” Từ Hách bày ra dáng vẻ suy yếu hữu khí vô lực, đưa tay sờ lên môi, “Có lẽ, nếu nàng hôn ta một cái, ta sẽ có thể nói rõ.”



Không khí có phần yên tĩnh.



Nguyễn Thời Ý cứng đờ cả người.



Từ Hách không thể mở mắt, không nhìn thấy tình hình xung quanh, không đoán ra nét mặt của nàng là tức giận hay là xấu hổ.



Lần lữa không đợi được nụ hôn của nàng, hắn thoáng cong khóe miệng.



“Khục khục…”



Tiếng động của Từ Minh Dụ đang lúng túng cố làm ra vẻ trấn định vang lên ngoài cửa cách đó không xa.



“Hai vị, chuyện này… Việc cấp bách, theo lý thay đổi địa điểm lại bàn bạc kỹ hơn.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xích xích: (⊙_⊙)



Nhà giàu nhất: (⊙w⊙)



Nguyễn Nguyễn: Xin hỏi bây giờ ta làm bộ không biết người này còn kịp không?