Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 70: Chương 70:




Chương 70



Edit: Summer



Tròn một năm “Từ thái phu nhân” qua đời, người Từ gia mời một nhóm cao tăng đắc đạo, ở trên núi làm ** suốt ba ngày.





** trong bản gốc, có lẽ là làm lễ



Sau đó, một nhà Từ Minh Dụ chính thức kết thúc cuộc sống nằm chiếu gối gạch, trở lại Từ phủ ở phía đông kinh thành.



Nghỉ ngơi hai ngày, trên dưới Từ gia tề tựu ở phủ Thủ phụ, cử hành một nghi thức trang trọng khác, đem bài vị người mới tang thiêu hủy, cũng lấy một nắm hương tro, để vào trong lư hương tổ tiên, tỏ vẻ “thái phu nhân” đoàn viên cùng tổ tiên Từ gia.



Bọn họ với bài vị mới khắc tên húy của Nguyễn Thời Ý và Từ Hách, dán đôi liễn đỏ ngoài cửa phủ, bày tỏ trừ hiếu phục cát.



Một loạt tế phẩm, sính lễ, cống phẩm, đồ ăn được chuẩn bị tinh tế, quá trình nghiêm túc cẩn thận, không phải qua loa.



Nguyễn Thời Ý đối với nhi tử, nhi tức, nhi nữ cung kính vô cùng khách khí, mọi việc tự tay làm lấy, khiến cho sự ghen tức của con dâu thứ hai Kỷ thị cũng dần đánh mất.



Chỉ vì nàng và Từ Thịnh, Thu Trừng có quan hệ tốt, rất nhanh quen thuộc với đứa cháu gái Từ Viện được gả vào phủ Tĩnh quốc công, cũng xem như huynh đệ tỷ muội, cùng nhau làm món ăn điểm tâm chiêu đãi.





Lễ tiết rườm rà kết thúc, mọi người dời bước đến trung đường, ngồi xuống dùng trà tán gẫu, kể nhau nghe chuyện một năm đã qua.



Nguyễn Thời Ý tự tay bưng ấn giám của Từ Minh Dụ ra, đem quyền hành làm ăn trả lại, chỉ phụ trách xử lý nhà cửa, đất đai, cửa hàng thư họa và các tác phẩm của “Tham Vi tiên sinh” mà “thái phu nhân” để lại.



Từ Minh Dụ nghe theo đề nghị của nàng, đem thương phố thành Nam giao cho con trai trưởng Từ Hạo vừa tròn mười sáu.



Từ Hạo xếp hàng thứ hai trong số các tôn tử, thuở nhỏ theo phụ mẫu vào nam ra bắc, cách xử sự làm người khôn khéo đưa đẩy không mất đi sự trầm ổn, ngược lại càng trưởng thành hơn so với đường huynh Từ Thịnh.



Hắn mặc một bộ trường bào trắng, vóc người chưa nảy nở, mặt mũi tuấn tú đã lui nét ngây thơ.



Mắt thấy nhị tôn tử trịnh trọng nhận lấy khế ước, tín vật, chìa khóa, Nguyễn Thời Ý ở bên cạnh mỉm cười, đáy mắt không tránh được trộn lẫn nét hiền hòa yêu thương cùng với kiêu ngạo.



Nàng lưu ý đến, bên người Từ Hạo có một tên hộ vệ.



Người này tuổi chừng ba mươi, thân thể bền chắc, màu da trắng quá mức, mặt mũi thanh tú, loáng thoáng có chút quen mắt.



Từ Thịnh nhìn ra nghi ngờ của tổ mẫu, né tránh tầm mắt người khác vòng ra sau ghế tay vịn, nói nhỏ với nàng: “Đó là A Húc, được cứu cùng với Tĩnh Ảnh, coi như là bệnh hữu nhưng mà không rõ lai lịch. Nhị thúc vốn là không có ý định dùng hắn… Bởi vì A Hạo không biết võ công, người ngoài đều không thích hợp nên chỉ có thể như vậy.”



Nguyễn Thời Ý một mực không hy vọng Tĩnh Ảnh bị bại lộ võ công trác tuyệt, để tránh thân phận bị tiết lộ ra ngoài. Quyết định để cho A Húc công khai đi theo Từ Hạo ra vào phố xá sầm uất náo nhiệt, làm nàng tự dưng sinh lòng lo lắng.





“Con nhắc nhở nhị thúc con, tốt nhất để co A Húc âm thầm bảo vệ, chớ nên rêu rao khắp phố.”



Từ Thịnh gật đầu đáp ứng, quay đầu thấy Tĩnh Ảnh cười rực rỡ với A Húc, trường mi không tránh khỏi hơi cau lại.



Nguyễn Thời Ý biết hắn đối với Tĩnh Ảnh rất là để ý, thừa dịp nữ nhi bận bịu khích lệ Từ Hạo, đè thấp giọng nói: “Đừng quên, con là đại công tử Từ gia.”



Từ Thịnh cũng biết, nếu như từ đầu đến cuối Tĩnh Ảnh không có chuyển biến tốt, Từ gia tất nhiên sẽ không lạnh nhạt nàng, cũng không cho phép bọn có phát sinh bất kỳ quan hệ gì; nếu nàng khôi phục trí nhớ, lấy cá tính ngoan tuyệt cường ngạnh ban đầu của nàng, tất nhiên sẽ không đáp lại hắn.



Bất kể là hoa nhỏ ngây thơ thật thà, hay bóng tùng đơn độc đứng thẳng ngạo nghễ, tất cả đều không phải lương phối của trưởng tôn Từ gia.



Chóp mũi Từ Thịnh hơi chua xót, buồn bực kêu: “Con hiểu được.”



“Tốt lắm, chớ có làm ra vẻ “Nãi nãi đã chết.” Nguyễn Thời Ý mềm giọng an ủi.





Từ Thịnh nghe nàng lấy chính mình ra trêu chọc, nhịn không được “Phốc” cười ra tiếng, nào ngờ ánh mắt sắc bén ở chủ vị, nhìn thẳng tựa như lơ đãng liếc về phía bà cháu hai người.



Thấy cả nhà nhi nữ tôn bối đoàn tụ lại, Nguyễn Thời Ý biết rõ, sau khi hết thời gian thủ hiếu nghiêm túc bi thương này, cuộc sống lần nữa đi vào quỹ đạo.



Mà nàng và Từ Hách rõ ràng còn ở nhân thế, nhưng bởi vì thân phận thay đổi, tạm thời không thể hưởng thụ tình cảm gia đình sum vầy vui vẻ, không kiềm được vạn phần cảm khái.



Nhưng ở trước mặt còn có mấy chuyện, một là chuyện thành ngầm chưa rõ ràng, hai là bí mật của Vạn Sơn Tình Lam đồ chưa giải, ba là chưa tìm được thời cơ thích hợp để tiết lộ thân phận Từ Hách cho các con, bốn là…. Tương lai của nàng, nên đi về đâu?



Điều tra chuyện thành ngầm dưới đất và mật đạo là một chuyện vượt qua phạm vi khả năng của nàng, nàng vốn không nên hỏi nhiều; nhưng hung thủ sao màn lập chí diệt trừ Từ gia vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, nàng khó tránh khỏi lo lắng đề phòng.



Nàng vốn suy nghĩ, nếu như Hàm Vân Quận chúa không chịu trả lại Tình Lam đồ, nàng có thể mượn lý do vẽ lại, âm thầm xem xét bên trong, kiểm tra bí mật. Nhưng mất lần tiếp xúc với Hạ Tiêm Lạc, đối phương lúc cao hứng thì nhiệt tình lôi kéo, lúc không vui lại cứng rắn kéo dài, tựa như cố ý muốn nhìn thấy kế hoạch phía sau của nàng.



Vì kế hiện nay, nàng chỉ có thể dựa vào thịnh hội thư họa mà hỏi thăm, tìm tung tích của bức cuối cùng kia.



Nàng dự đoán một khi thịnh hội cử hành, trên dưới Từ gia sẽ biết Từ Hách.



Đến lúc đó, nàng tìm một chỗ kín đáo, cùng các con nói rõ ngọn nguồn.




Còn chuyện nàng cùng Từ Hách nên sống chung như thế nào, trước khi cho ra kết luận, theo lý nên dựa theo quỹ đạo cũ mà đi.



Nguyễn Thời Ý rơi vào trầm tư, vô thức chuyển động chiếc vòng ngọc mỡ dê trên cổ tay trái, hoàn toàn không hay biết cách đó một trượng chợt lộ ra một ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc.





****



Cuối tháng ba, bên ngoài quảng trường trong Hàn Lâm Họa viện bày biện đầy án vẽ thật chỉnh tề, thư họa thịnh hội đã chuẩn bị từ lâu sắp bắt đầu.





Các đại quan quý nhân có hứng thú với thư họa lục tục đến, được mời tới ngồi ở hai bên sườn quảng trường, hưởng dụng các loại thức ăn, trái cây và rượu.



Người đời sau của Từ gia tuy không giao thiệp với người trong giới thư họa, nhưng thân là người thừa kế tác phẩm của “Tham Vi tiên sinh”, Nguyễn Thời Ý, Chu thị cùng với Từ Thịnh đồng hành đi tới, khiêm tốn ngồi ở xó xỉnh, tỉ mỉ quan sát tình huống bên trong sân, thỉnh thoảng thảo luận mấy câu.



Không lâu lắm, Thu Trừng cả người mặc nam trang, thần thái phấn chấn bước vào hội trường, vừa thấy Nguyễn Thời Ý cùng Từ Thịnh liền chen chúc đến giữa hai người.



Từ Thịnh ghét bỏ: “Muội thân là công chúa Xích Nguyệt quốc, sau không tới đài đối diện ngồi?”



“A! Muội một nửa là người Từ gia!” Thu Trừng môi đỏ hơi cong, “Dựa vào đâu muội không thể ngồi nơi này!”



Từ Thịnh kêu lên một tiếng: “Nếu là nửa người Từ gia, cho muội nửa cái ghế!”



Thu Trừng nổi giận: “Khi dễ người đúng không? Tỷ tỷ không mang họ Từ, sao lại ngồi cùng một chỗ với huynh?”



“Ta thích!” Từ Thịnh cười đắc ý, ánh mắt rơi vào hai tay đang cầm bao vải bố của nàng, “Muội cầm đồ chơi gì vậy?”



Gò má Thu Trừng ửng đỏ: “Không liên quan đến chuyện của huynh!”



Từ Thịnh hứng thú: “Cho ta nhìn một chút? Là muội vẽ à?”



“Muốn nhìn à? Đánh một trận rồi nói sau!”



Biểu huynh muội như thường nháo loạn không yên, Nguyễn Thời Ý cùng với Chu thị nhìn một cái, bất đắc dĩ mà cười.



Đang tranh cãi không dứt, Thu Trừng bỗng dưng im hơi lặng tiếng, thu hết thái độ phách lối.



Nguyễn Thời Ý hơi kinh ngạc, ngước mắt đối diện với nụ cười của Tề Vương Hạ Tuấn, vội vàng cùng Chu thị và Từ Thịnh đứng dậy hành lễ: “Ra mắt Tề Vương điện hạ.”



“Từ phu nhân mạnh khỏe, Thu Trừng vẫn khỏe chứ?” Tề Vương nói câu tiếp đón đơn giản, mắt cười chuyển hướng Nguyễn Thời Ý, “Lần trước trong chuyến đi đến hành cung ôn tuyền, không biết Nguyễn cô nương có hợp ý hay không?”



Lời vừa nói ra, sắc mặt những người khác thay đổi.



Năm ngoái trước khi Thu Trừng rời kinh, Tề Vương đối xử với nàng rất nồng hậu, đưa này đưa kia vô cùng hào phóng.



Từ phản ứng vi diệu của Thu Trừng, nha đầu này hoặc nhiều hoặc ít có một chút ý tứ đối với Tề Vương.



Lần này, Tề Vương vừa tới đã tỏ ra quen thuộc với Nguyễn Thời Ý, còn nói ngôn từ mập mờ như “hành cung ôn tuyền”, nghe giống như là hắn mời tới vậy, làm Nguyễn Thời Ý đầy bụng tức giận.





“Điện hạ nói đùa”, Nguyễn Thời Ý nhàn nhạt đáp lại, “Tiểu nữ là được Quận chúa mời đến dùng trà ngắm tuyết, làm sao có chỗ không hợp ý?”



Tề Vương hàn huyên một lát, lại nói đến chuyện Thiện Nghĩa đường, Nguyễn Thời Ý đè xuống bực bội, ứng đối từng cái.



Thu Trừng như lạc vào mây mù, không rõ nguyên do.



Là “Nguyễn tỷ tỷ” thừa dịp nàng không có ở đây, cấu kết với tiên sinh và Tề Vương? Hoặc là… Tề Vương là một tên bại hoại đứng núi này trông núi nọ?



Nhưng có một chuyện, nàng vô cùng chắc chắn – lễ vật nàng đặc biệt mang tới từ Xích Nguyệt quốc, hoàn toàn không cần thiết phải đưa ra!



Hừ! Uổng cho nàng hết lòng để dành lông đuôi Lam phượng trân quý của Xích Nguyệt quốc, tự mình làm một cái linh vũ trúc tía.



Chờ đến khi Tề Vương nói chuyện xong rời đi, Thu Trừng tự nhiên đem túi trong ngực ném cho ngực Từ Thịnh: “Huynh muốn xem đúng không! Cầm đi cầm đi! Không cần trả muội!”



Từ Thịnh cảm giác tính khí của tiểu cô nương khó mà suy đoán, mở ra lớp vải, suýt nữa bị ánh sáng màu xanh ngọc lóa mắt rực rỡ của lông chim đập vào mặt, nhất thời nhảy dựng lên.



“Muội mang theo cái chổi lông gà màu xanh theo bên người để làm cái gì!”



Thu Trừng vô cùng tức giận: “Dùng để đánh huynh!”



Từ Thịnh chuyển mắt nhìn về phía Nguyễn Thời Ý, tự dưng nhớ tới tổ mẫu nhiều lần vì “tiên sinh” mà đánh hắn, bị dọa sợ vội vàng đẩy trả lại cho Thu Trừng: “Ta mới không cần đồ chơi này!”



Thu Trừng cơ hồ thật sự muốn đánh người.




Đúng lúc gặp một thiếu niên mặc áo bào màu lam mỉm cười đi đến gần: “Tiểu công chúa, bá mẫu, Nguyễn cô nương khỏe.”



Thu Trừng thấy là đại công tử Lam gia quen biết, thở phì phò đem linh vũ trúc tía nhét vào trên tay hắn: “Cho huynh!”



“…?”



Lam Dự Lập mờ mịt cầm chuôi trúc, một hồi lâu sau mới lúng túng lễ phép cảm tạ.



Bởi vì Thu Trừng tức giận như cá nóc, mà Từ Thịnh tránh còn không kịp, chỉ có Nguyễn Thời Ý bắt được ánh mắt dâng lên ý cười nho nhỏ của Tiểu Điềm cao.





*****





Đang lúc người Từ gia cười đùa đùa giỡn, danh túc bốn nước, xung quanh bảy tộc thư họa đã ngồi vào vị trí, hoặc người nói hoặc tranh luận, hết sức nhiệt liệt.



Nguyễn Thời Ý đang muốn giải thích với Thu Trừng, ám chỉ Tề Vương có điều cổ quái, lại thấy một nam tử trung niên mặc áo bào tro dẫn hai thanh niên, ngoài cười nhưng trong không cười, ngẩng đầu mà bước đến gần.



Ừm… Người này, nàng nhận ra được.



“Vong phu” Từ Tham Vi của nàng được khen là đứng đầu trong tứ đại danh gia đương triều, ba người còn lại còn ở nhân thế, chia ra là Nguyễn Tư Ngạn giỏi về hoa điểu, cực giỏi họa người là Phó Nguyên Uân, cùng với Nghê Khải số một trong lĩnh vực vẽ lâu đài.



Mà người đàn ông trước mặt, là người ở ngoài “Tứ đại danh gia”, Nguyên Sính chuyên tranh sơn thủy.





Kỹ năng vẽ của hắn tuyệt diệu, phong cách xuất chúng, nhưng danh tiếng vẫn luôn bị “Tham Vi tiên sinh” đã “qua đời” nhiều năm đè ép, chậm chạp không lên được “Tứ đại gia”.



Nguyên Sính nhiều lần nói ra, muốn cho đệ tử cùng đời sau của Từ gia phân cao thấp.



Nguyễn Thời Ý lấy thân phận “Từ thái phu nhân” từ chối mấy lần, lại tuyên bố người Từ gia đã sớm đổi sang tham dự triều chính, theo đuổi nghiệp thương gia, tập võ, căn bản không cần tỷ thí.



Nguyên Sính nuốt không trôi bực bội bị áp bức hơn nửa đời, luôn muốn giành lại sân khấu, thậm chí còn tuyên bố, nếu người Từ gia nhận thua, không ngại công khai tác phẩm của “Tham Vi tiên sinh” để cho thế nhân bắt chước theo.



Mới đầu Nguyễn Thời Ý thưởng thức tranh sơn thủy xuất sắc, đối đãi với hắn khá lịch sự; sau lại thấy người này đơn thuần tranh cãi vô lý, làm việc hoàn toàn không có phong phạm đại gia, không để ý tới hắn nữa.



Không nghĩ tới nàng cũng đã “chết”, đối phương cũng chưa từ bỏ ý định.



Lập tức, Nguyên Sính vái chào Chu thị, nói xong vài lời tưởng niệm đối với “Từ thái phu nhân”, lại nói ra hai ba câu khách sáo đường hoàng, sau đó đi thẳng vào vấn đề.



“Tham Vi tiên sinh qua đời đã mấy mươi năm, thái phu nhân sau đó cũng đi về cõi tiên. Người Từ gia hai đời giấu kín tài năng, là tổn thất vô cùng to lớn của giới thư họa, thế nào lại không tìm cơ hội, cùng Nguyên gia ta so tài một phen, tặng nhau bản vẽ đẹp?”



Nguyên Sính ngoài miệng khách khí, kỳ thực là ám chỉ Từ Tham Vi không người nối nghiệp.



Chu thị sớm đã biết được người này khó dây dưa lại nói chuyện không thích đáng, sợ bị đối phương bắt lấy nhược điểm, phá hủy danh dự của công đa, nhất thời do dự chưa lên tiếng.



Nguyễn Thời Ý đã không phải là chủ mẫu Từ gia, không thể chen vào nói, chợt thấy từ cửa Hàn Lâm Họa viện có một bóng dáng cao ngất ngang tàng đi ra, do dự có nên mời Từ Hách lất thân phận thân tộc tiếp nhận khiêu chiến hay không.



Không ngờ, Từ Thịnh mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Thoáng một cái đã mười năm, Nguyên tiên sinh vẫn cố ý muốn con cháu Từ gia vẽ? Lựa ngày không bằng nhân ngày, vãn bối bất tài, ngay trên bàn tiệc múa bút”.



Hắn không đợi Nguyên Sính đáp lời, xoay người nhảy xuống từ đài cao một trượng, chạy thẳng đến án vẽ phía trước, đơn giản lên tiếng chào hỏi các họa sư, cử bút chấm mực, trịnh trọng đặt bút.



Mặt mũi hắn vốn tuấn tú, trong lúc giơ tay nhấc chân hiện ra hết sự quý phái của con em thế gia.



Ngũ quan không thể bắt bẻ được ánh mặt trời tỉ mỉ phác họa, ánh mắt lộ ra khí thế cao ngất cùng kiên định của thiếu niên lang.



Không đến nửa chung trà, hắn để bút xuống lui ra, vẻ mặt vui cười khoe khoang bất chấp.



“Nguyên tiên sinh, lấy đi không cần cảm ơn! Từ gia cất giữ rất phong phú, không cần các người vẽ tặng lại bức vẽ đẹp đẽ xanh đỏ gì đó đâu!”



Nguyên Sính mới từ trên đài chậm rãi đi xuống, nghe tiếng bước chân chậm chạp, chỉ cần nhìn một cái, giận đến phùng mang trợn mắt, sắc mặt tái xanh.



“Ngươi, ngươi ngươi…. Thật là hiếp người quá đáng!”



Không ít họa sư cùng tân khách tò mò vây xem, chỉ thấy trên giấy Cao Ly dày, mực nồng vẽ ra một con rùa lớn ủ rũ cúi đầu, và hai cái trứng xiêu vẹo.



Những người khác hoặc trợn mắt há hốc mồm, hoặc phình bụng cười to, tiếng nghị luận cùng tiếng cười vui như thủy triều rạo rực phát ra.



Nguyễn Thời Ý lấy tư thái nhàn nhã ngồi đàng hoàng ở một góc trên đài cao, cùng Từ Hách ở trong sân thần định khí nhàn mà nhìn nhau, ánh mắt va chạm giữa không trung, đều không tự chủ cong khóe môi



Tác giả có lời muốn nói: Ừ, tiếp theo đến sân nhà của Xích Xích ~( ̄▽ ̄)