Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 56: Chương 56:




Edit: Vân



“Cái tên đăng đồ tử này! Dám ám toán cô nương nhà ta!”





Từ trước đến nay, Tĩnh Ảnh chưa bao giờ để ý đến thời gian, địa điểm hay trường hợp, chỉ tuân theo mệnh lệnh —— không cho phép bất cứ nam tử nào ngoài Từ tiên sinh đến gần cô nương.



Nghe Diêu thống lĩnh cười âm hiểm bắn viên tuyết trúng yếu huyệt trên đùi Nguyễn Thời Ý, mắt lại thấy cô nương mình bị người ta lợi dụng, dưới tình thế cấp bách, nàng ta giẫm lên vạt áo khoác của Nguyễn Thời Ý, giúp nàng giữ thăng bằng, đồng thời ném hai bó măng đông nướng ra, sau đó phi thân lượn vào giữa hai người, một tay đẩy Nguyễn Thời Ý về chỗ cũ, một tay quả quyết bổ về phía Diêu thống lĩnh đang chuẩn bị “tay chân vụng về”.



Động tác như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.



Diêu Đình Ngọc thấy tiểu nha hoàn này khí lực hung bạo, không dám sơ suất, vội vàng nhét măng đông vào tay nàng ta.



Tĩnh Ảnh hất tay một cái, thừng cỏ buộc măng tuột ra, nàng ta quyết định rất nhanh, hai tay trực tiếp cầm hai cây măng to mập, lấy đầu nhọn đâm thẳng ngực Diêu Đình Ngọc!



Lối đánh này quá mức quỷ dị, không thể tưởng tượng nổi, công phu của Tĩnh Ảnh lại vượt xa những thanh niên khác đến vậy.



“Cũng thú vị đấy!” Diêu Đình Ngọc nổi hứng thú trêu đùa.



Chỉ trong nháy mắt, áo bào xanh nhạt và hồng nhạt đan vào nhau như ong bay bướm lượn.





Nguyễn Thời Ý chưa hoàn hồn, vẫn thở dốc; Từ Thịnh chỉ lo đỡ nàng ngồi xuống bên cầu, kiểm tra tình hình đi đứng của nàng, hoàn toàn quên mất phải bảo Tĩnh Ảnh dừng tay.



Những người sắp về và khách khứa tôi tớ ở cổng trong lác đác không nhiều, thầy Diêu Đình Ngọc đánh nhau với nha hoàn của khách, có người chạy như bay về bẩm báo, có người đứng yên xem náo nhiệt.



Đầu măng trên tay Tĩnh Ảnh nhọn như dao găm, luôn hướng về nơi hiểm yếu của Diêu Đình Ngọc; tay áo Diêu Đình Ngọc thì bay lượn, nhu như thanh xà xuất động, cũng cương như Kim cương* hạ phàm, đánh thủ đến nỗi một giọt nước cũng không lọt.



(*) Kim cương: hộ pháp trong Phật giáo



Hai người lấy nhanh đánh nhanh, chiêu thức xuất ra mang khí thế như tuyết vụt, từ bốn phương tám hướng tàn bạo va chạm vào nhau, khiến người xem cảm thấy hoa mắt.



Qua hơn mười chiêu, hai người đánh ngang tay.



Tĩnh Ảnh tức giận, cầm măng nhanh nhẹn đâm, khêu, móc, điểm, trong lúc quất vội, tiểu nha hoàn trông có vẻ thật thà đáng yêu bỗng trở nên lạnh lùng ngoan tuyệt.



Diêu Đình Ngọc ung dung không vội, thân thể như thanh điểu* vọt đến mây xanh, động tác mau lẹ, tư thế nhàn nhã lạ thường, ngay cả khi đấu hơn mười chiêu cũng không hề rơi vào thế hạ phong.





(*) thanh điểu: chim xanh, sứ giả của Tây Vương Mẫu



Sau khi Từ Thịnh chắc chắn Nguyễn Thời Ý không có gì đáng ngại, định khuyên Tĩnh Ảnh đừng gây chuyện ở địa bàn của quận chúa thì thấy hai bên đang bất phân thắng bại, lâu lắm rồi Tĩnh Ảnh chưa gặp được địch thủ, lại không có một ưu thế nào, hắn ta không khỏi thầm kinh ngạc.



Nguyễn Thời Ý cũng nhìn ra manh mối.



Lâu nay nghe danh Diêu Đình Ngọc võ công cao cường, nhưng chưa từng nghĩ tới, đối mặt với “kì tài võ học trăm năm khó gặp”, hắn ta lại đỡ hơn mười chiêu dễ như trở bàn tay?



Từ Thịnh nhìn đến nhập thần, lẩm bẩm than thở: “Cùng lắm Diêu thống lĩnh chỉ lớn hơn cháu ba, bốn tuổi thôi… Hắn luyện võ từ trong thai sao? Phải biết rằng, Trình… Tĩnh Ảnh vốn dĩ lợi hại là vì trước khi phụ mẫu nàng lâm chung, cả hai đã truyền công lực cả đời vào cơ thể nàng, cộng thêm thiên phú dị bẩm từ mười tuổi…”



Nguyễn Thời Ý nghe vậy thì càng tin chắc rằng Diêu Đình Ngọc không khỏi liên quan đến Băng liên.



Lần đầu gặp mặt, trong mắt người kia đã lộ ra vẻ trầm tĩnh vượt quá tuổi tác rất nhiều, sự thấu đáo chuyện đời khác một trời một vực so với sự ngỗ ngược hắn ta cố ý bày ra.





Nghĩ lại, hồi gặp ở Tùng Hạc lâu, thiếu nữ giả như nàng đây có thể đã lộ sơ hở.



Người bình thường không biết Băng liên, càng không biết hoa này có công dụng cải lão hoàn đồng hoặc gìn giữ thanh xuân, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, đa số đều cho rằng “Nguyễn cô nương” được “Từ thái phu nhân” dạy dỗ, trời sinh thật thà trầm tĩnh, tính cách chững chạc, tao nhã lãnh đạm.



Nhưng nếu Diêu Đình Ngọc cũng đã trải qua tương tự, thậm chí biết được bí mật Băng liên đã hết và hạt Băng liên bị trộm, dựa vào phỏng đoán và một chút quan sát, nhất định có thể phát hiện được sơ hở Nguyễn Thời Ý vô tình lộ ra.



Còn… vì sao Diêu Đình Ngọc không mảy may nghi ngờ Từ Hách đang nuôi “Thám hoa lang”, có lẽ là vì Từ Hách ngủ say quá lâu, không trải qua biến cố bể dâu của trần gian, nên từ đầu đến cuối đều giữ nguyên nhiệt huyết tuổi trẻ.



Nói trắng ra là ấu trĩ!



Tổng hợp tin tức hỏi thăm từ bên ngoài, nữ vương Nhạn tộc lấy dung nhan không già trông coi quốc sự đã chừng ba mươi bảy, ba mươi tám năm, sau đó mới từ từ già đi, Nguyễn Thời Ý đoán rằng, Băng liên có thể khiến thân thể và tướng mạo người ta dừng lại từng khoảng hơn ba mươi năm.



Giả dụ mấy chục năm qua Diêu Đình Ngọc lấy thân thể cường tráng khỏe mạnh của thanh niên thời đỉnh cao để tập võ, tất nhiên sẽ cường đại hơn người bình thường khổ luyện nhiều năm, đạt tới cảnh giới sâu không lường được.



Đáng tiếc, Từ Hách lại ngủ hết thời gian tinh hoa tốt đẹp nhất, đến khi trở về vẫn là thiếu niên.



Xì… Thật là phí của trời.



*****



Phía sau truyền tới tiếng bước chân bình bịch và tiếng kinh hô, hình như kéo phải một toán khách khứa đến xem rồi.



Nguyễn Thời Ý miễn cưỡng lấy lại tinh thần, lật đật can ngăn: “Tĩnh Ảnh, dừng tay đi!”





Tĩnh Ảnh đánh mãi chưa thắng, vốn đã nổi cơn bực bội, lại nghe chủ tử yêu cầu ngưng chiến, nàng ta chu miệng một cái, giận dỗi nhảy ra, nhưng sau đó bất ngờ ném măng đông trong tay về phía Diêu Đình Ngọc.



“Cô nương! Người này ức hiếp người! Là người xấu!”



Đương nhiên Nguyễn Thời Ý biết, mình sẽ không vô duyên vô cớ khuỵu chân ngã.



Đang lúc ăn Tết, chạy đến biệt viện của Hàm Vân quận chúa vung tay vung chân với thống lĩnh hộ vệ người ta, trước sau đều không hợp lễ.



Huống hồ, nàng còn muốn cầu cạnh Hạ Tiêm Lạc.



Chẳng phải Diêu Đình Ngọc muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể để xác định xem nàng có ăn Băng liên không sao?



Nàng sẽ cho hắn ta được như ý nguyện.



Vì vậy, Nguyễn Thời Ý nháy mắt với Từ Thịnh, ám chỉ hắn ta trấn an Tĩnh Ảnh, mình thì giả vờ áy náy như không biết gì, hơi cong gối với Diêu Đình Ngọc.



“Diêu thống lĩnh, là ta không biết dạy dỗ, gây phiền toái cho ngài.”



Nàng cười áy náy, đưa tay lên giúp hắn ta phủi ống tay áo bị măng đông quẹt thành dấu, sau đó vờ vô ý chạm phải mu bàn tay hắn ta.



Quả nhiên, ôn lương như ngọc.



Diêu Đình Ngọc kinh ngạc nhìn nàng, mắt nàng thì tỏ vẻ hoảng sợ, sau đó bất ngờ lui lại, ngượng ngùng nói: “Đắc tội rồi.”



“Đã nói là… không được phép để nam tử chạm vào người mà!”




Tĩnh Ảnh tủi thân, nước mắt ầng ậng ở viền mắt.



Từ Thịnh còn cho là tổ mẫu mình muốn chiếm tiện nghi người tuổi thành niên, vội khuyên nhủ Tĩnh Ảnh, nhét cả hộp kẹo râu rồng vào tay nàng ta mới dỗ cười được.



Khách khứa lề mề tới chậm nghe những người khác ở hiện trường giải thích “hiểu lầm” vừa xảy ra, bèn rút được hai kết luận lớn.



Một, bất cứ nam tử nào cũng không được chạm vào Nguyễn cô nương, muốn chạm vào nàng thì phải đọ sức với tiểu nha hoàn có võ nghệ kinh người; hai, không thể khinh thường võ công của Diêu thống lĩnh và tiểu nha hoàn.



Từ Thịnh sợ Tĩnh Ảnh bị lộ, vội chắp tay với Diêu Đình Ngọc: “Diêu thống lĩnh đại nhân đại lượng, xin đừng so đo với tiểu nha đầu.”





Diêu Đình Ngọc cười một tiếng với Tĩnh Ảnh, khen nàng ta thân thủ bất phàm, sau đó khoát tay sai người nhặt măng đông vương vãi và sửa sang lại tân trang.



Khách sáo mấy câu, hắn ta trấn tĩnh như thường, đích thân tiễn đám người Nguyễn Thời Ý, Từ Thịnh ra cửa, kẻ cưỡi ngựa người ngồi xe ra về.



Một bên không muốn gây họa, một bên đã được như ý, hòa thuận với nhau.



Náo nhiệt nhỏ ở tiền viện cuối cùng cũng lọt vào tai Hàm Vân quận chúa.



Khi tầm nhìn Hạ Tiêm Lạc dời khỏi thân hình uyển chuyển như rắn nước của vũ cơ, hời hợt quét về phía trường bào xanh nhạt của Diêu Đình Ngọc, ánh mắt bỗng tối sầm một cách kì quái, giọng nói chứa ba phần chua chát: “Là ngươi nháo sao?”



Diêu Đình Ngọc vẫn một mực cung kính: “Gặp được tiểu cô nương chơi vui, rảnh rỗi không có việc gì thì trêu một chút.”



“Vui? Là Nguyễn cô nương? Hay là nha hoàn đánh võ khi nãy?”



“Đều vui cả.”



Hạ Tiêm Lạc liếc nhìn ngũ quan tuấn mĩ không tì vết của hắn ta, cười lạnh một tiếng, sau đó dời mắt về thân hình những người đang ca múa.



Ngồi yên một lúc lâu, nàng ta cảm thấy không có gì thú vị, mượn cơ hội thay y phục, dẫn mấy nam nữ xinh đẹp nghênh ngang bước vào noãn các.



Nhìn gương mặt vênh váo hống hách và dáng điệu rải hoa phất liễu của nàng ta, Diêu Đình Ngọc chỉ đi theo đến bên cửa, không bước vào trong.



Hắn ta đứng nghiêm, mặt đầy đoan túc, cuối cùng không nhịn được, khẽ cong môi lên.



*****



Bên trong Lan viên, Từ Hách xác nhận Nguyễn Thời Ý và nha hoàn đã về, chỉnh đốn áo khoác màu xám xanh, đi ra khỏi Chiết Lan uyển.



Nguyễn Thời Ý ngựa xe vất vả, lại vì chuyện ồn ào với Diêu Đình Ngọc mà lúng ta lúng túng, thấy khuôn mặt đen như than của Từ Hách, nàng cũng lười phản ứng, tự về phòng thay đồ.



Từ Hách lo lắng xảy ra chuyện, song không tiện ngang nhiên đuổi theo, hắn chuyển sang hỏi Tĩnh Ảnh đi phía sau: “Nha đầu, khoan đã! Tên Diêu thống lĩnh kia không động chạm bậy bạ vào cô nương nhà ngươi chứ?”



“Hắn muốn đấy! Nhưng bị ta cản lại rồi!” Trong miệng Tĩnh Ảnh vẫn nhai kẹo, giọng nói không rõ ràng.



Từ Hách yên lòng, môi mỏng khẽ nhếch lên.



Không ngờ Tĩnh Ảnh chu môi bổ sung một câu: “Nhưng mà, cô nương chủ động sờ hắn!”



Mây đen trên mặt Từ Hách vừa lui thì giờ lại cuồn cuộn kéo đến, dường như có thể nổi sấm chớp mưa bão bất cứ lúc nào.




Tĩnh Ảnh bày vẻ mặt vô tội “ta đã tận lực rồi, đừng trách ta” rồi bước nhanh đuổi theo đám người Trầm Bích, bỏ lại “Thư họa tiên sinh” một mình ngao du biển giấm.



Nửa nén hương sau, Nguyễn Thời Ý thay một bộ y phục ở nhà màu vàng nhạt, cầm chồng danh mục quà tặng lớn, thấy Từ Hách quanh quẩn dưới hành lang, chỉ nói có chuyện quan trọng, nàng đành giao danh mục quà tặng cho Trầm Bích, cặn dặn nàng ta đi đến khố phòng một chuyến.



Tĩnh Ảnh hơi nghiêng mình một cái, vụt qua hành lang, nhảy hai cái rồi biến mất tăm.





Nguyễn Thời Ý nhìn bốn phía, môi khẽ mở, định hỏi “có phát hiện gì mới về bức họa không”, không ngờ Từ Hách nhìn chằm chằm tay nàng, cau mày nói: “Không có chuyện gì sao nàng lại sờ tên kia! Nếu nàng muốn sờ, chỉ được phép sờ ta!”



“…”



Được rồi, đây mới là Từ Hách.



Nguyễn Thời Ý không khỏi thừa nhận, đúng là nàng đã đánh giá thấp bá đạo và ấu trĩ của hắn rồi.



“Người nọ nhiều lần dò xét, Tĩnh Ảnh vì thế mà tỉ thí với hắn ngay trước mặt mọi người, ta còn có thể làm sao? Đành để hắn xác nhận ta lạnh hay ấm mà xóa bỏ nghi ngờ thôi! Còn hơn mặc kệ hắn năm lần bảy lượt giở trò!”



Dù sao thì lão thái bà đi sờ thanh niên không già một cái cũng không phải thua thiệt.



“Nàng sờ thế nào?” Từ đầu đến cuối, mặt Từ Hách vẫn lạnh lùng.



Nguyễn Thời Ý tức giận, phẩy tay áo hắn hai cái y như vừa nãy làm với Diêu Đình Ngọc, sau đó sượt ngón tay ngọc thon dài lên mu bàn tay hắn.



“Chỉ như vậy.”



Sắc mặt Từ Hách hơi dịu lại: “Nàng sờ ta thêm mấy cái nữa đi.”



“Chàng xem mình là Đại Mao hay Nhị Mao?” Nguyễn Thời Ý dở khóc dở cười.



Từ Hách thấy nàng không phối hợp, tự bắt tay nàng quệt lên tay mình.



“Tam Lang, chàng còn hành động nào vô vị hơn nữa không?” Nguyễn Thời Ý bị hắn chọc giận đến buồn cười: “Có điều, tay của chàng… hình như ấm hơn một chút, hay là mùa xuân sắp đến rồi?”



“Không, hôm kia ta mới uống một chén canh gừng, cả người nóng lên, muốn dứt khoát giấu nhiệt độ cơ thể nên mới bảo phòng bếp làm chút thức ăn có tính ấm nóng. Bữa nào bọn họ cũng cho ta ăn thịt dê hầm, canh gà nhung hươu, canh thủ ô, cơm gạo đen, ăn xong bữa chính còn có chè vừng… Ăn xong, bây giờ cả người ta ấm nóng luôn rồi này, không tin nàng sờ thử xem! Có phải rất thoải mái không?”



Nguyễn Thời Ý kinh ngạc phát hiện hắn định đưa tay nàng lên chỗ cổ áo, vội vàng rút tay về: “Ban ngày ban mặt, ở nơi đông người, chàng làm bậy gì thế! Chàng ăn một đống món đại bổ như vậy có chịu nổi không?”



“Không phải nàng chê ta lạnh, sợ ta làm nàng cóng sao?” Hắn cười giảo hoạt, “Hơn nữa, nếu ta đại bổ thật, người không chịu được… là nàng thì có.”



Nguyễn Thời Ý vẫn chưa hiểu, ánh mắt ngạc nhiên.



Lại thấy hắn nhún vai một cái, cúi đầu dựa về phía nàng, cười ái muội.



“Dù sao thì mấy năm nay, Nguyễn Nguyễn không có ta ở bên, ‘thiếu rèn luyện’, năng lực chịu đựng của thân thể… chắc không bằng được lúc trước.”



Tác giả có lời muốn nói:



Xích Xích: Thê tử, đến sờ nhiệt tình đi!



Nguyễn Nguyễn: Đại Mao Nhị Mao, đến sờ một cái!