Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 36: Chương 36:




Edit: Vân



Tán gẫu được mấy câu, Từ Hách thu lại ánh mắt lo lắng, xoay người lên ngựa, dẫn xe thong thả tiến vào vùng núi non bạt ngàn sắc đỏ vàng đan xen.



Nguyễn Thời Ý viện cớ thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, cứ nhìn trộm bóng lưng hắn, định bắt sự cẩn trọng và cảnh giác mà hắn có vẻ sẽ để lộ.





Nhưng khi mắt thấy thanh bào của hắn như nắng mờ ngả núi xa, được sắc thu đánh bật lên phong tư ly thế xuất trần, nàng bỗng ngơ ngác xuất thần.



"Tỷ tỷ, tỷ cứ nhìn chằm chằm tiên sinh không chớp mắt như vậy, không sợ đại biểu ca của muội giận sao?"



Thu Trừng thốt ra một câu cực kì không đúng lúc, giọng nói tuy rất nhỏ, nhưng vẫn khiến Từ Hách hơi run lên.



Đương nhiên Nguyễn Thời Ý biết hắn đang nén cười, nàng khẽ cắn răng, nói với Thu Trừng: "Tỷ đang thưởng thức con ngựa muội vừa tặng đi, thần thái thanh lãng, vóc dáng cao lớn, lông bóng như nước, vừa nhìn đã biết đây là vật phi phàm... Vậy mà muội lại chịu từ bỏ vật yêu thích để đem tặng."



"Tỷ có điều không biết, muội... vừa xin một bức vẽ sơn thủy của ngoại tổ phụ từ chỗ Từ tiên sinh, bức vẽ được giữ gìn rất tốt, ấn giám*, con dấu, đề tựa và lạc khoản đều đúng là thật! Ngay cả các lão tiên sinh của Thư họa viện cũng không khỏi thán phục, cứ truy hỏi muội lấy từ đâu, ha ha... Nhưng dĩ nhiên muội phải giữ bí mật! Nói chứ muội vừa hời to!"



(*) ấn giám: bảo lưu dấu gốc của ấn triện (đề phòng giả mạo)



Tru Trừng vui đến nỗi không khép miệng được.





Tuy nhiên, trong lòng Nguyễn Thời Ý lại điên cuồng phẫn nộ —— tên Tam lang bịp bợm này! Là đồ cũ được cất giữ thật? Hay là đồ mới làm cũ?



Nếu đến các lão tiên sinh ở Thư họa viện cũng không biết bức vẽ này thì nhất định là giả rồi.



May thay, hắn là Từ Tham Vi thật, cho nên dù làm giả cũng không giả nổi.



Nguyễn Thời Ý mỉm cười một cái, kéo tay Thu Trừng, yên lặng thưởng thức cảnh đẹp núi thu.



Đi tới sát sườn núi, đường đi quanh co khúc khuỷu, chợt có mấy chỗ ngoặt gấp, một bên là dốc núi, một bên là vách đá dựng thẳng, khiến cho người đi qua phải khiếp sợ.



Mỗi khi tới gần vùng nguy hiểm, Từ Hách liền đi phía ngoài, luôn miệng nhắc nhở phu xe chậm lại, chú ý an toàn.



Thu Trừng cười tươi, cứ khen hắn "quan sát cẩn thận, tính tình chu đáo, rất biết chăm sóc học sinh" v.v...



Nguyễn Thời Ý biết rõ đứa nhỏ này xưa nay yêu ghét rõ ràng, khi thích sẽ một mực khen ngợi, nhưng khi ghét sẽ vùi dập tơi bời.



Nàng là ngoại tổ mẫu, nhưng mãi không đoán chuẩn được tâm tư cháu mình.



Với thân phận công chúa của Thu Trừng, chắc hẳn sẽ không tùy tiện có suy nghĩ khác với "Thư họa tiên sinh" đâu.



Nhưng mà tiểu nha đầu này vừa xảo trá vừa gàn dở, hệt như Từ Minh Sơ năm đó, suy nghĩ không giống người thường, lỡ có làm gì kinh thế hãi tục, vậy chẳng phải phiền toái sao?



Nguyễn Thời Ý ra sức dời sự chú ý của Thu Trừng đi chỗ khác, câu có câu không nhắc tới phong cảnh Xích Nguyệt quốc, rồi lấy thân phận "Nguyễn cô nương" để thăm hỏi vương hậu Từ Minh Sơ của Xích Nguyệt quốc.



"Mấy ngày trước muội vừa nhận được tin của nương, hỏi muội khi nào mới về... Nói là muốn phái người đến đón, lại không nói thân thể đã bình phục chưa, có điều phụ vương muội nhất định sẽ triệu tập danh y các tộc đến chữa bệnh cho nương, không cần phải lo lắng."





Thu Trừng cười thoải mái, ở trước người quen, nàng ta không gọi Từ Minh Sơ là "mẫu hậu".



"Xem ra, lời đồn đãi Xích Nguyệt vương rất yêu vương hậu không giả chút nào."



"Đương nhiên! Năm đó phụ vương muội tới Đại Tuyên, vốn muốn cưới một công chúa, không ngờ trên đường gặp phải nương muội, vừa gặp đã yêu, không chờ nổi liền cưới gấp về!"



Nguyễn Thời Ý nở nụ cười khổ sở: "À! Thì ra... là như vậy."



—— quả nhiên là gạt con!



Thu Trừng thấy nàng cười là lạ, lay nhẹ tay áo xanh nhạt của nàng, hỏi: "Chẳng lẽ... chuyện tỷ nghe lại khác? Ngoại tổ mẫu có nhắc đến nương muội sao? Mau kể muội nghe xem!"



"Có nhắc." Ánh mắt Nguyễn Thời Ý lạnh lùng, "Nhưng tỷ quên rồi."



Nàng cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ vẻ vang kia nữa.





Bên ngoài đã ổn định, Xích Nguyệt vương tang ngẫu* mấy năm, vốn có ý định cầu hôn công chúa Đại Tuyên, bỗng vô tình gặp được Từ Minh Sơ, sau đó yêu không lối thoát, không để ý đến thân phận địa vị mà đến cầu hôn.



(*) tang ngẫu: góa vợ/chồng



Chỉ rất ít người biết rằng, chuyện Từ Minh Sơ và Xích Nguyệt vương tình cờ gặp gỡ là do chính nàng ta sắp đặt hết thảy.



Khi đó, Từ Minh Sơ là con cháu của phủ tướng quân sa sút, tính tình bộc trực, không hợp nhau với nhóm quý nữ; phụ thân Từ Tham Vi tuy nổi danh khắp thiên hạ nhưng "không còn tại thế"; mẫu thân kinh doanh đồ vẽ thư họa, đúng là nhà thương nhân, giàu nhưng không quý; huynh trưởng Từ Minh Lễ vừa đỗ Trạng nguyên, mới vào quan lộ, chính cục chưa ổn định; nhị ca Từ Minh Dụ vào nam ra bắc, từng một lần lỗ sạch vốn.



Từ Minh Sơ có suy nghĩ riêng, không muốn nghe theo an bài của Nguyễn Thời Ý, gả vào Lam gia, cho nên lựa lúc Xích Nguyệt vương du sơn thì "đi lạc với nha hoàn, lạc đường té xỉu", được Xích Nguyệt vương hơn nàng ta mười mấy tuổi cứu.



Bởi vì nàng ta trời sinh xinh đẹp, lại không rõ thân phận, cho nên Xích Nguyệt vương chỉ có thể đưa nàng ta về hành quán, dốc lòng chăm sóc.



Đến lúc người Từ gia quýnh lên đi tìm tiểu thư nhà mình, nha hoàn thiếp thân của Từ Minh Sơ còn giả vờ hoảng hốt thất thố, tự trách rằng khiến mọi người phải lên núi tìm kiếm.



Nào ngờ... Từ Minh Sơ đang lệ rơi lã chã, bệnh yếu nũng nịu, mệt mỏi nằm trong lòng Xích Nguyệt vương dũng mãnh uy vũ.



Khi nàng ta "hết bệnh" về nhà thì theo sau là một đống sính lễ hậu hĩnh của Xích Nguyệt vương.



Anh hùng cứu mỹ nhân trở thành một giai thoại náo động khắp thành.



Từ khi Từ gia kết thân với vương tộc dị quốc, danh tiếng "Tham Vi tiên sinh" lại sáng ngời lần nữa, đồng thời địa vị trên quan trường của Từ Minh Lễ ngày càng vững chắc, danh vọng dần trở nên sáng chói, việc làm ăn của Từ Minh Dụ ngày một phát triển...



Chuyện xấu lớn nhất chính là Nguyễn Thời Ý xích mích với khuê mật thân thiết.



Năm đó trong lòng Tiêu Đồng hoàn toàn đã nhận định Từ Minh Sơ sẽ là con dâu mình, ngoảnh lại đã thấy hậu bối mình thương yêu gả cho vua một nước, mà tuổi người đó còn đáng làm cha nàng ta, lập tức nổi trận lôi đình, mắng nhiếc Nguyễn Thời Ý tâm cơ sâu nặng, gió ngả chiều nào theo chiều ấy, mắng nàng tổn hại tình xưa, xúi giục con gái thấy người sang bắt quàng làm họ.



Nguyễn Thời Ý trước bị tính tình cuồng vọng tùy hứng của Từ Minh Sơ chọc cho thịnh nộ, sau lại bị tỷ muội tốt đổ oan nên càng điên tiết.



Nàng quăng hết sự dịu dàng và điềm tĩnh mà mình cố gắng gìn giữ ra sau đầu, không khách khí oán hận, hai người từ đây cho đến lúc chết già không qua lại với nhau.



Mười bảy năm trôi qua, sự thật đã chứng minh, nước cờ hiểm năm đó của Từ Minh Sơ thật sự khiến Từ gia lần nữa chuyển biến tốt; mặt khác, nàng ta trải qua tuổi thơ trong gia tộc hỗn loạn, lớn lên không có tình cha, mà Xích Nguyệt vương địa vị tôn quý lại cưng chiều nàng ta hết mực, đó cũng xem như là đối tượng lý tưởng.





Còn quá trình yêu nhau của phu thê bọn họ được điểm tô để kể cho Thu Trừng như thế nào, giờ đã không còn quan trọng nữa.



Hạnh phúc mỹ mãn là được.



*****



Qua khỏi đoạn đường nguy hiểm kia, quả dại dọc đường chín trĩu không ai hái, sương gió cuốn đủ loại lá đỏ, vàng, nâu rơi xuống trải đầy đường.



Dọc theo đường nhỏ đến một nơi khá bằng phẳng, đi lên nữa thì vướng phải bùn lầy, thềm đá, Nguyễn Thời Ý và Thu Trừng phải dẫn thị tỳ thiếp thân bỏ xe mà đi, chỉ để lại phu xe và tạp dịch chờ lệnh.



Từ Hách dắt ngựa đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu thảo luận với hai tổ tôn* về hình thái các loại cây rừng, núi đá, chỉ ra lúc vẽ tranh nên thể hiện như thế nào, làm sao để chọn lựa, không hề đề cập câu nào đến chuyện riêng.



(*) tổ tôn: bà cháu



Hắn có căn cơ võ học, lúc leo núi mặt không đỏ, tim không đập mạnh; còn Thu Trừng, các hộ vệ và Tĩnh Ảnh đều biết võ công, không phải chịu áp lực gì.



Chỉ khổ cho Nguyễn Thời Ý, dù có khí lực của thiếu nữ, nhưng vẫn quá yếu.



Leo lên được mấy chục trượng, khuôn mặt phù dung trên nền xiêm áo xanh nhạt càng nổi bật vẻ ửng đỏ.



Từ Hách thả chậm bước chân, nhiều lần ngoái lại, ánh nhìn đầy thương yêu.



Tĩnh Ảnh thấy vậy, tiến nhanh hai bước, đỡ lấy Nguyễn Thời Ý.



Đợi mọi người lên đến Tùng Bạn đình ở đỉnh núi, vừa có thể trông ra núi sông tráng lệ đằng xa, vừa có thể nhìn xuống toàn cảnh kinh thành, lòng người cũng trở nên khoáng đạt hơn.



Khi người hầu tất bật chuẩn bị thức ăn, nước trà, Thu Trừng dẫn thị tỳ tản bộ khắp nơi, Nguyễn Thời Ý thì mệt mỏi ngồi trên băng đá, khom người xoa chân.



Từ Hách bước chậm vào đình, lúc ánh mắt quét tới nàng, hắn cười khẽ: "Thể lực nàng kém hơn trước rồi, chẳng lẽ... là do thiếu "rèn luyện"?"




Nguyễn Thời Ý mím môi trừng hắn, tai nóng lên.



Ngày xưa, lần nào du sơn ngoạn thủy về nàng cũng không đi nổi, hắn liền dụ dỗ bế cõng, không ngừng cười nhạo thể lực nàng không ổn, nói về nhà phải rèn luyện thêm.



—— rèn luyện thực ra là... dày vò nàng bằng niềm vui giường chiếu.



Từ Hách nhận từ nàng một cái liếc giận, đoán chắc nàng vẫn chưa quên những lời năm đó, hắn lắc đầu cười: "Có vài người thường nói mình không nhớ chuyện cũ... không biết là khiêm tốn hay dối trá nữa."



Nguyễn Thời Ý không thèm để ý tới hắn nữa.



Từ Hách nhìn trái nhìn phải, thấy không có người ngoài, bèn lấy một bình sứ nhỏ trong ngực, định đưa cho Nguyễn Thời Ý, song do dự một hồi, hắn lại nhét cho Tĩnh Ảnh.



"Về bôi cho nàng ấy một chút, nếu không thì mai nàng ấy sẽ không nhúc nhích nổi."





Mặt Tĩnh Ảnh đầy ngờ vực, nhưng thấy Nguyễn Thời Ý không lên tiếng, đành ngoan ngoãn nhận lấy.



Tuy nhiên, trong đầu Nguyễn Thời Ý bỗng nghĩ đến cảnh tượng hắn tự tay bôi thuốc cho nàng, dùng nội lực xoa bóp.



Cuối cùng, xoa bóp bên ngoài trở thành xoa bóp bên trong, từ thân cho đến hồn, khiến nàng không phân biệt được những tiếng rên rỉ nũng nịu kia xuất phát từ thân thể đau mỏi hay là từ cuộc chinh chiến thảo phạt của hắn nữa.



Dừng dừng dừng!



Nàng điên rồi sao? Tự dưng bị câu nói của hắn khơi dậy mấy kí ức ái muội, làm như nàng khao khát hắn lắm ấy.



Ngồi nghỉ một lát, thị tỳ bưng trái cây đã gọt rửa tới.



Thu Trừng vẫn chưa về, Nguyễn Thời Ý không thể làm gì khác, đành đổi một đề tài khác: "Khi lên núi, thấy thần sắc tiên sinh khá nghiêm trọng, không biết là phát hiện ra chuyện gì chăng?"



"Khi đợi mọi người, thấy ở phía rừng xa có bóng người thoáng qua..." Từ Hách thay giọng nghiêm túc, "Trùng hợp thay, khi ta rời cửa, ở đầu hẻm cũng có người theo dõi, chẳng qua là ngựa ta nhanh, đối phương không đuổi kịp."



Nghe hắn giải thích, Nguyễn Thời Ý bỗng chột dạ.



Có lẽ nào... bị người Nhạn tộc theo dõi?



Từ Hách cười nhạt: "Không phải lo lắng, tiểu nha đầu kia của nàng đủ đối phó được."



Hắn dừng một chút, "Huống chi, còn có ta."



*****



Ba người thân mang danh nghĩa sư đồ thưởng trà, ăn điểm tâm trên đỉnh núi, nói chuyện trời đất, nói từ kỹ xảo hội họa cho đến muôn trạng trần gian.



Từ Hách đi khắp trời nam đất bắc, kể cho Thu Trừng không ít chuyện kì thú, khiến tiểu cô nương vô cùng háo hức.



Phần lớn thời gian Nguyễn Thời Ý giữ yên lặng, thỉnh thoảng nàng mới tiếp lời đôi câu, còn lại tập trung cảnh giác.



Ước chừng một giờ sau, thấy mặt trời đã ngả, mọi người thu dọn đồ đạc, thong thả rời đi.



Khi đi xuống thềm đá và đường nhỏ, Nguyễn Thời Ý muốn nhìn quanh bốn phía, nhưng lại sợ sự đa nghi của mình sẽ làm bứt dây động rừng.



May là tạm thời không có ai quấy nhiễu sinh sự.



Trở lại vùng bằng phẳng phía dưới, nàng bị thần hồn nát thần tính, ngay cả khi phu xe cung kính cúi người, nàng cũng nghĩ trong lòng hắn ta có quỷ.



Trước khi lên xe, nàng giả vờ hoạt động gân cốt đi một vòng, nhìn kĩ trục nghiêng bánh xe, hơn nữa gậy gỗ để giảm tốc độ xe có vẻ ngắn hơn thường ngày một chút nhỉ?



Nàng định mở miệng hỏi thì Từ Hách ôn tồn thúc giục: "Nguyễn cô nương, không còn sớm nữa, mời lên xe."



Hắn nháy mắt với nàng, ánh mắt bình tĩnh, đầy sự vỗ về.



Nguyễn Thời Ý đoán rằng hắn đã có đối sách, trong lòng bớt lo hơn, nàng và Thu Trừng bèn đỡ nhau lên xe.




Bánh xe lăn đều về theo đường cũ, xe kêu kẽo kẹt không ngừng, dường như có lắc lư hơn lúc nãy.



Nguyễn Thời Ý lần nữa cảnh giác, ghé sát tai Thu Trừng, nhỏ giọng hỏi: "Những người hôm nay công chúa dẫn theo có chắc là tâm phúc cả không?"



Thu Trừng suy nghĩ một lát, "Có hai người chưa nói được, nhưng đều là người Xích Nguyệt quốc, mà sao thế?"



"Có lẽ... trong thư vương hậu gửi tới, hỏi khi nào muội về, phải phái người đến đón, không phải là bâng quơ." Nguyễn Thời Ý hơi nhíu mày, "Có người sợ rằng muội ngây ngốc ở đây lâu, có Từ gia của Đại Tuyên làm chỗ dựa thì sau này sẽ trở thành một trữ quân mới."





Thu Trừng hừ lên: "Vậy sao còn chưa động thủ?"



Sắc mặt Nguyễn Thời Ý trầm tĩnh: "Theo như tỷ thấy, nếu trực tiếp ra tay giết người, để lại dấu vết sẽ dễ bị người ta nghi ngờ. Đi tới phía trước mấy dặm là vách núi trăm trượng, nếu xe ngựa mất khống chế, rơi xuống vách núi, xe hư người chết sẽ ít dẫn đến tranh luận hơn ám sát bằng đao kiếm nhiều."



"Đợi lát nữa đến lúc, chúng ta lập tức nhảy xuống! Muội đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội."



Lời còn chưa dứt, xe ngựa đi qua cung đường lá phủ ngoằn ngoèo bỗng nghiêng sang một bên, vướng ngay giữa đường.



Nguyễn Thời Ý và Thu Trừng bị bất ngờ, không kịp đề phòng, suýt nữa ngã đụng vào nhau.



Từ Hách phi thân xuống ngựa, chạy đến đến trước xe, đỡ hai người trên xe xuống, ánh mắt không có vẻ gì ngạc nhiên.



Nguyễn Thời Ý thầm nghĩ, sự cố này là do đâu? Chẳng lẽ... nàng đoán sai rồi?



Không phải sát thủ của Xích Nguyệt quốc định hạ thủ ở vách núi sao?



Sau khi xuống xe, nàng thấy bánh xe bên phải bị lún sâu xuống bùn lầy, khiến thân xe bị nghiêng, gần như sắp lật.



"Lúc trước... không có vũng lầy này mà!"



Tất cả mọi người ở đây, kể cả phu xe đều hết sức kinh ngạc.



Kiểm tra kĩ mấy trượng đằng trước xong, mọi người đều phải kinh sợ, dưới lớp lá rụng, chẳng biết từ khi nào mà người ta đã đào bảy, tám cái hố không lớn không nhỏ, tất cả được phủ bùn loãng và lá khô để ngụy trang.



Rõ ràng là âm mưu khiến xe ngựa đi qua mắc kẹt ở đây.



Phu xe dùng tiếng Xích Nguyệt mắng chửi, sau đó chỉ huy đám nô bộc đồng tâm hiệp lực, đẩy xe ngựa khỏi vũng lầy, tiếp đó dùng ván gỗ lót đường.



Vừa đẩy xe lên được mấy tấc, bỗng xung quanh khu rừng rậm rạp truyền đến tiếng chạy vội vã.



Trong nháy mắt, hai đầu vọt ra khoảng hai, ba chục tên tráng hán, tay kẻ nào cũng có gậy gỗ, đao kiếm. Một đám hung thần ác sát ùa ra như ong vỡ tổ, vây kín đoàn người.



Đám ô hợp này ở đâu ra vậy?



Tên cầm đầu mặt đầy mỡ, chỉ ngón tay vào Nguyễn Thời Ý, mắt nhìn thô bỉ, văng nước miếng: "Bắt tiểu cô nương váy xanh kia! Lão tử muốn nếm một chút!"



Ánh sáng trong mắt Từ Hách chợt lóe, hắn lấy thế lôi phong, nghiêng người đến bảo vệ bên cạnh Nguyễn Thời Ý.



Tay áo màu xanh nhạt chợt vung lên, vật trong tay xé gió phóng ra, đánh thẳng vào cái mồm chưa kịp khép lại của tên kia.



Sau đó là tiếng kêu đau đớn, tiếng mắng chửi không rõ ràng, tên kia khổ sở dùng hai tay ôm cổ họng, gắng sức khạc ra một hòn đá nhọn, ba cái răng cửa và một bãi máu.



Từ Hách đứng hiên ngang, dáng người vững vàng mà phóng khoáng, thần thái đạm bạc mà thanh nhã.



Thấy tráng hán kia tức giận nhìn mình chằm chằm, môi mỏng của hắn lạnh lùng nhếch lên.



"Hòn đá kia đã đủ ngon chưa?"



Tác giả có lời muốn nói:



Nguyễn Nguyễn: Uầy! Thư họa tiên sinh nổi giận rồi!



Xích Xích: Sao không giận chứ! Vợ ta chỉ có ta mới được trêu đùa!