Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 2-3: Đánh cuộc với Giang Sơn (3)




Giọng nói của Giang Sơn dần dần bình tĩnh lại: “Được rồi được rồi, cậu không chịu thua câu nào cả! Tôi xin lỗi là được chứ gì, tôi không nên chê bai cậu, cậu là người tốt nhất trên thế gian này, là cô gái nữ tính nhất, tuy dáng vẻ bề ngoài của cậu nếu không nhìn kĩ thì dễ khiến người ta nghĩ cậu là gã trai học về nghệ thuật!”.

Trác Yến hít một hơi, cao giọng hỏi: “Ý của cậu là gì?”.

Giang Sơn tỏ vẻ nghiêm túc: “Tóc của cậu rất lãng tử!”.

“Xì! Cút đi!”. Trác Yến giận: “Muốn tìm vợ thì tự nghĩ cách! Đừng tìm tên lãng tử ta nữa!”

Giang Sơn vội vã cầu hòa: “Văn Tĩnh Văn Tĩnh, cô gái tốt bụng, đừng phủi tay thế chứ! Anh đây khó khăn lắm mới cầu xin cậu một lần, sao cậu có thể nói trở mặt là trở mặt ngay chứ! Hai ta sau này còn ở lâu bên nhau, đừng như thế mà!”.

Trác Yến cau mày có vẻ nghi ngại.

Nói đi nói lại thì cuỗi cùng vẫn làm như thể cô rất hẹp hòi nhỏ mọn vậy?

Lắc đầu, cô nói: “Hay thế này, chị đây cũng không phải kẻ hẹp hòi, hơn nữa tôi cũng mệt, không muốn lằng nhằng nữa, chẳng có hứng! Cậu muốn xin lỗi phải không? Hãy cho tôi xem thành ý của cậu – lát nữa tôi đưa giỏ xuống, cậu xách nó đi siêu thị, nghĩ xem tôi thích ăn gì thì cậu cứ mua rồi bỏ vào đó; chú ý, nhất định phải mua đầy giỏ, không đầy giỏ thì không đủ thành ý! Nghe rõ chưa?”.

Cô cảm thấy giọng Giang Sơn như sắp khóc: “Không ổn lắm đâu…Trời còn sáng mà…Đợi trời tối một tí, người vắng…được không?”.

Cô lập tức nói chắc nịch như đinh đóng cột: “Không được! Còn mặc cả nữa thì cúp máy đây!”.

Giang Sơn phẫn nộ gầm lên: “Cúp cúp cúp! Cúp cái gì mà cúp! Buông giỏ xuống đây, đồ yêu tinh hành hạ kẻ khác!”.

Trác Yến cười to.

Đấu với bạn Giang Sơn, cô luôn thắng!

Hôm sau là sinh nhật Ngô Song.

Trác Yến đến tìm bạn, hỏi thẳng: “Rốt cục cậu thấy lớp trưởng lớp tớ thế nào?”.

Ngô Song nghĩ ngợi rồi nói: “Trông cũng được”.

Trác Yến lườm bạn: “Choáng thật! Tự tớ có mắt nhìn, tuy vấn đề bề ngoài không cần nói nhiều, nhưng tớ vẫn phải phản bác cậu, tớ không tán đồng với ý kiến của cậu”.

Ngô Song có vẻ nghĩ ngợi: “Vậy cậu nghĩ anh ấy xấu à?”.

Trác Yến nhíu mày: “Cũng không phải chuyện xấu đẹp, mà là cảm thấy hắn rất phiền phức.

Nhưng hình như cậu không phiền lắm nhỉ? Song Nhi, hay là cậu nói thầm cho tớ biết, có phải cậu rất có tình cảm với lớp trưởng lớp tớ? Hai người chẳng phải đã ngầm thành đôi rồi đó sao?”. Vừa nói cô vừa cười rất gian xảo.

Ngô Song đỏ mặt, nhăn nhó: “Đừng nói bậy, còn mơ hồ lắm!”.

Trác Yến không tha: “Song Nhi, thôi thì cậu theo lớp trưởng lớp tớ cho rồi! Hai người đều mờ ám lâu quá, còn diễn vai nam, vai nữ qua đường trong sáng, không có tư cách gì cả! Nói ra thì, hôm nay chẳng phải sinh nhật cậu sao? A đúng rồi, sinh nhật cậu vui vẻ há! Lớp trưởng đại nhân của lớp tớ muốn nhờ tớ chuyển lời, hắn muốn hẹn cậu cùng đi ăn tối, nói là muốn chúc mừng cậu!”.

Cô hỏi gian xảo: “Cậu có đi không? Đi không đi không? Đi chứ gì? Đi nhé? Vậy tớ nói với hắn là cậu đi!”.

Ngô Song nhíu mày. Gương mặt không thể nhận ra là vui hay buồn, giật lấy di động của Trác Yến.

“Đợi đã!”.

Trác Yến tỏ vẻ nghi ngờ: “Gì thế? Cậu muốn đi mà? Rõ rang tớ ngửi thấy mùi rạo rực trên người cậu, sao bây giờ lại do dự?”.

Ngô Song nhìn cô: “Đi cũng được, nhưng tớ có một điều kiện!”.

Trác Yến ngạc nhiên: “Hử…a? Lại còn điều kiện cơ à?”.

Thấy Ngô Song nghiêm túc, cô “ồ” một tiếng, run run hỏi: “Vậy, điều kiện gì? Gì nhỉ, Song Nhi à, lớp trưởng bọn này còn trẻ, vừa lên đại học, tớ thấy bây giờ cậu đòi hắn có nhà có xe gì đó, chuyện này hình như không thực tế lắm!”.

Ngô Song “hừ” một tiếng: “Biến đi! Tớ không nói chuyện đó. Điều kiện của tớ là, muốn tớ đồng ý thì tối nay cậu phải đi cùng!”.

Trác Yến sững người, trên gương mặt xuất hiện đầy dấu chấm hỏi – Sao lại có điều kiện biến thái thế này? Có kiểu đưa bà mối theo để yêu đương hả?

Cô hỏi Ngô Song: “Tại sao?”.

Ngô Song đáp: “Vì, lớp trưởng lớp cậu hình như không thích nói chuyện, rồi tớ cũng ít nói, hai đứa ngồi chung lúc nào cũng thấy lạnh nhạt, rất ngượng ngập. Nếu đưa đứa nói nhiều là cậu theo thì không sợ vấp phải thứ không khí nặng nề đó nữa”.

Những lời Ngô Song nói khiến tâm trạng Trác Yến rất phức tạp: “Này Song Nhi, rốt cuộc cậu đang khen tớ hay đang sỉ nhục tớ nhỉ? Tớ có công năng nói nhiều để tạo không khí, cậu cũng đừng chê tớ nhiều chuyện chứ!”. Ngừng lại, vẻ mặt tỏ ra không tán thành, cô nói tiếp, “Hơn nữa, cậu lại nói Giang Sơn không thích nói chuyện? Ồ No! Đây đúng là chuyện tiếu lâm! Nếu nói tớ là đứa mắc bệnh nói nhiều trong đám nữ sinh, thế thì đồng chí Giang Sơn không hổ thẹn là đồ mồm to trong đám nam sinh! Xưa nay tớ nói gì hắn cũng đối đáp được, câu nào nói ra từ tớ cũng không có cơ hội rơi xuống đất, hắn ta đều nối tiếp rất nhanh, không bao giờ chịu thua ai cả!”.

Thở mạnh một cái, cô trịnh trọng hỏi Ngô Song: “Cậu có chắc lớp trưởng lớp tớ không thích nói chuyện?”.

Ngô Song gật đàu khẳng định: “Vô cùng chắc chắn! Mỗi lần bọn tớ gặp nhau đều thế cả, khiến cho mỗi lần trước khi gặp anh ấy là tớ căng thẳng vô cùng, cứ lo không có gì để nói”.

Trác Yến ngớ người.

Chưa bao giờ cô biết, thì ra lớp trưởng đại nhân lại có hai nhân cách…

Khi Giang Sơn thấy Trác Yến và Ngô Song cùng xuất hiện trong phòng đặt trước, Trác Yến nhìn thấy trong mắt cậu đày vẻ sửng sốt.

Cậu nhìn cô, vốn dĩ hai mắt đã to nay còn to hơn, giống như cô là một con khủng long thời cổ vậy.

“Ngô Song, chúc mừng sinh nhật!”. Dù bang hoàng nhưng cậu vẫn không quên chúc mừng.

Chúc xong, cậu bắt đầu quay sang hằm hè với Trác Yến.

“Trác Văn Tĩnh, hôm nay cũng là sinh nhật cậu à?”. Giọng cậu rất trầm, tuy gương mặt vẫn nở nụ cười, vờ ra vẻ bình thản dễ gần, nhưng nét tà ác dấu trong lời nói thì rất dễ nghe ra.

Trác Yến im lặng, cô quay sang nhìn Ngô Song, mắt trợn tròn.

Cô nhận ra lúc muốn tỏ ra mình rất vô tội thì chỉ cần mở to mắt, không chớp, không nói, nếu cảm xúc sắp đến độ “nước mắt lưng tròng”, thì bộ dạng ấy chắc chắn sẽ khiến người khác mềm long ngay, trăm phần trăm ai thấy cũng thương xót.

Ngô Song quả nhiên tỏ vẻ xót xa. Cô nàng vội vàng giải thích với Giang Sơn: “mình nghĩ nếu mừng sinh nhật thì nên đông người một chút, nên gọi Trác Yến cùng đến. Cậu không để bụng chứ?”.

Giang Sơn nghe cô nói vậy thì vội vàng khoát tay: “Không sao, đương nhiên là không để bụng! Đúng là nếu mừng sinh nhật thì đông người càng tốt, một mình bạn Trác cũng có thể nói chuyện thắng cả thiên binh vạn mã, gọi bạn ấy đến là rất hay rất hay!”.

Khóe môi Trác Yến co giật.

Cậu lại gọi cô một cách rất nho nhã là “bạn Trác”?!

Cô hơi cảm thấy da đầu tê dại…

Ba người ngồi xuống.

Giang Sơn ngồi cạnh Ngô Song, còn Trác Yến ngồi đối diện họ.

Nghĩ rằng dù sao thân phận mình cũng là bà mối, Trác Yến đã quyết định một cách khó khăn – cô quyết định vì Ngô Song, tối nay phải giữ sĩ diện cho Giang Sơn, không đấu khẩu với cậu ta nữa.

Cô cúi đầu chăm chú ăn.

Cô không nói, hai người kia cũng im lặng.

Trong phòng ngoài tiếng nhai thức ăn của ba người ra, nhất thời đều im phăng phắc.

Trác Yến gắp một miếng nấm kim châm to.

Cô ăn rất sung sướng, tự dưng nghe văng vẳng một giọng nói: “Bạn Trác này, bạn cứ ăn từ từ đi, nếu không đủ thì có thể gọi thêm, không ai giành với bạn đâu!”.

Trác Yến thở dài.

Cô không muốn đấu võ mồm với cậu ta, thật sự là không.

Cô ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt mang đầy tia lửa giận bắn về phía Giang Sơn.

“Ăn thì vẫn không đủ bịt miệng cậu!”.

Giang Sơn vừa ăn vừa cười, tỏ ra rất đạo mạo bình thản, ra vẻ ta đây là một công tử phong độ vậy.

Kiểu cách ấy của cậu khiến da đầu Trác Yến tê dại, không lạnh mà run.

Cô trợn mắt, hạ thấp giọng: “Lớp trưởng đại nhân, cậu đừng ép tôi! Nếu tôi không kiềm chế được thì sẽ bất cẩn nói ra bản tính thật của cậu đó, lúc ấy Song Nhi của cậu không chịu theo cậu thì đừng có khóc lóc kêu gào oán thán tôi nhé!”.

Giang Sơn đang cảm thấy khóe môi đang giật giật, nụ cười giả vờ nho nhã thanh lịch của cậu bị giật đến nỗi méo mó, thê thảm vô cùng.

Ngô Song ngồi cạnh bụm miệng cười, dáng vẻ rất yêu kiều.

Giang Sơn nhìn Ngô Song, ánh mắt sáng lên, rồi lại liếc sang Trác Yến, dùng ánh mắt bướng bỉnh để nói với cô rằng: “Xem xem người ta cười thế nào kìa, đó mới là con gái đích thực! Cậu xem lại mình đi, y hệt thằng con trai ấy!”.

Trác Yến không thể chịu được, nheo mắt lại, đặt đũa xuống bàn, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị khai chiến.

Giang Sơn thấy dáng vẻ đó của cô thì sắc mặt thay đổi, lập tức ra vẻ cầu khẩn rất thành thật.

Cậu đưa đũa thật nhanh vào đĩa thức ăn, gắp nấm kim châm chỗ này một miếng chỗ kia một miếng, sau đó gắp vào trong bát Trác Yến, cười hì hì: “Đừng dừng đũa thế! Mau ăn thôi ăn thôi, lát nữa sẽ nguội đấy!”.

Trác Yến phì cười, nhắc nhở: “Người anh em à, món nấm kim châm dưa chuột ấy vốn là món nguội mà!”.

Cơ thịt trên mặt Giang Sơn lại hơi giật giật.

Ngô Song đưa tay bịt miệng, cười tủm tỉm.

Trác Yến hỏi cô cười gì, cô đáp: “Mình nghĩ hai người nói chuyện với nhau thật thú vị!”.

Trác Yến “xì” một tiếng: “Xì! Nghĩ tớ thích nói chuyện với cậu ta à!”. Rồi được thể lườm Giang Sơn một cái sau đó cầm đũa lên, chuẩn bị đợt tổng tiến công thức ăn lần thứ hai.

Thức ăn chưa đến miệng thì Trác Yến đã nghe giọng Giang Sơn hỏi mình bằng một giọng lạnh lung: “Trác Văn Tĩnh, tôi nghe nói trong tiết ngoại ngữ, cậu đã to gan tỏ tình với Trương Nhất Địch khoa Xây dựng, he, chuyện này có thật không?”.

Thời cấp ba Giang Sơn học tiếng Nhật, nên tiết học ngoại ngữ ở đại học đã tách ra hẳn với sinh viên học tiếng Anh.

Trác Yến vừa nghiến răng vừa nhìn cậu, hỏi: “Cậu nghe ai nói thế hả?”.

Ngô Song thì thầm xen vào: “Hình như tớ cũng nghe nói thế!”.

Trác Yến sững người.

Cô ôm trán, kêu nhỏ: “Choáng thật! Chuyện này sao lan truyền nhanh thế? Nhanh thì cũng không sao, nhưng sao lại tam sao thất bản thế này!!!”. Nhìn hai người trước mặt, cô nghiêm túc nói: “Hai vị, xin hãy tin tôi, đó là lời đồn nhảm, tôi không hề tỏ tình với gã họ Trương đó!”.

Giang Sơn “ồ” một tiếng: “Không có cũng tốt, dù sao tỏ tình cũng sẽ bị từ chối, lúc đó càng thảm hơn”.

Trác Yến nổi cáu: “Cậu dám khinh thường tôi à?”. Cô trừng mắt hỏi Giang Sơn: “Tại sao chắc chắn tôi sẽ bị từ chối?”.

Giang Sơn nhìn cô, ung dung trả lời: “Cậu nhìn đi, Trương Nhất Địch biết nhảy đúng không, có nghĩa là cậu ấy là một nghệ sĩ. Mà nếu bản thân cậu ấy làm nghê thuật, thì theo nguyên lý bài trừ tính tương đồng, làm sao cậu ta có thể tìm một lãng tử nghệ thuật để làm bạn gái chứ?”.

Trác Yến tức muốn thổ huyết trước những lời của Giang Sơn, ngồi tính toán thầm xem có nên cào vào mặt cái tên đáng ghét kia không.

Ngô Song ngồi cạnh ngu ngơ hỏi: “Lãng tử nghệ thuật là sao? Mình không hiểu lắm… Trác Yến, cậu… cậu sao thế? Sao mặt đỏ bừng thế kia?”.

Trác Yến nín nhịn không nói, hai má đỏ bừng bừng.

Giang Sơn cười gian tà, hỏi Ngô Song: “Bạn thấy kiểu tóc của bạn Trác có khí chất của một lãng tử nghệ thuật không?”.

Ngô Song phì cười.

Giang Sơn hếch cằm lên với Trác Yến, không hề tỏ ra hối hận. Trác Yến nóng máu bốc lên tận đầu, nhất thời bồng bột, cô nghiến răng hỏi cậu: “Nếu tôi có thể khiến Trương Nhất Địch kết bạn với tôi thì sao?”.

Giang Sơn tỏ vẻ không đồng ý: “Cậu đừng tưởng tôi không nghe ra cậu đang chơi chữ nhé, cậu nói là ‘kết bạn’ chứ không phải làm ‘người yêu’!”.

Trán Trác Yến xuất hiện vô số vạch đen…

“Giỏi lắm tên nhóc kia, bị cậu nghe ra rồi! Nếu cậu không là kẻ địch cảu tôi thì phải gọi cậu là tri âm mất!”. Cô nói với vẻ kỳ quặc.

Ngô Song lại chen vào: “Mình nghe nói Trương Nhất Địch là người rất kiêu ngạo, hình như cậu ấy không thích các nữ sinh lắm, người xinh đẹp đến mấy cũng không phải là ngoại lệ. Còn nữa, hình như chưa bao giờ cậu ấy chịu chụp hình, nghe nói rất ghét việc đó”.

Giang Sơn nghe xong vỗ tay, cười gian xảo: “Được rồi! Thế này đi, bắt cậu làm người yêu Trương Nhất Địch thì đối với cậu sẽ chẳng sao, nhưng đối với cậu ta thì ít nhiều cũng hơi bị thảm, hơn nữa việc này rất khó, mắt Trương Nhất Địch nếu không đột ngột bị cận thị cấp tính đến mười mấy độ thì tôi nghĩ chuyện này không hi vọng gì. Cũng không nên làm khó cậu quá, không cần phải là người yêu, chỉ cần có một tấm hình cậu và Trương Nhất Địch chụp chung như vậy là xong!”.

Trác Yến nghe xong nhướn mày, hỏi: “Nếu tôi làm được thì sao?”.

Giang Sơn tỏ vẻ tự cao: “Nếu cậu làm được thì tôi sẽ đáp ứng cậu một yêu cầu!”.

Trác Yến chà xát nắm tay, cười ranh mãnh: “Yêu cầu gì cũng được?”.

Giang Sơn gật đầu: “Ừ, đều được!”.

Trác Yến đập tay, kêu to: “Được! cậu đợi đó cho tôi, tôi không tin mình không có được một tấm hình chụp chung!”.