Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt

Chương 23: Giở trò




Giờ ra chơi, Vân Du chỉnh lại quần áo đầu tóc, xem lại hộp quà trong ngăn bàn. Bên trong chiếc hộp đó là một chiếc khăn quàng cổ do Du tự đan. Cô cầm chiếc hộp trên tay, cho vào một túi quà nhỏ, đi ra khỏi lớp.

Vừa đi cô vừa tung tăng trong tay với túi quà. Không biết anh Thành sau khi nhận được món quà này sẽ như thế nào đây, cô thật sự rất hồi hộp.

Dừng chân ở cửa lớp 12A1, Du lén lút nhìn vào bên trong phòng học..

"Thành, nhân dịp Giáng sinh mình có món quà nhỏ muốn tặng cậu." Cô gái cầm túi quà đưa trước mặt Đức Thành.

Anh vẫn chưa cầm lấy món quà kia, cũng chưa kịp nói gì.. anh thật sự quá bất ngờ..

"Cậu nhận đi.. Mình.. mình có chuyện muốn nói với cậu.. Mình thích Thành, thật sự rất thích!" Cô gái rất thẳng thắn.

Vừa nói xong, cô gái ấy dứt khoát ôm chầm lấy Đức Thành.. Kết quả, một màn cảnh tượng này diễn ra trước mắt Vân Du, trong lớp học không có ai, chỉ mình cô nhìn thấy.. Tim cô nhói lên từng cơn, tại sao vậy? Cô đến quá muộn sao? Chị gái kia còn xinh xắn đến như vậy nữa chứ, cô nhìn lại bản thân mà thấy thất bại thê thảm.. đúng vậy, chưa đấu đã thua! Vân Du tuy bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn, rất "đàn ông" trong mắt các chị em nhưng cô gần như sắp khóc rồi. Cô không muốn nhìn thấy gì thêm nữa, chạy thật nhanh đi chỗ khác..

Suốt cả buổi, tâm trạng của Vân Du đều rất buồn bực, khó chịu. Thanh Duy đột nhiên bước đến, khiến Du không kịp phản ứng gì, chỉ cố gắng che đi sự nặng trĩu trong lòng.

"Du.. Cậu không sao đấy chứ?" Duy vẫn nhận ra cảm xúc mà cô đang che dấu.

"Hey, có gì đâu. Chiều nay chúng ta đi ăn gà rán!" Vân Du choàng tay lên vai cậu ta, khuôn mặt tỏ vẻ rất vui. Cô liếc xuống, nhìn hộp quà bên cạnh.. hứ.. dăm ba mấy tên đàn ông.. bà đây cũng không cần phải buồn..

"Cho cậu.." Du cầm hộp quà đưa sang cho Thanh Duy.

Cậu ta thật sự rất ngạc nhiên, Vân Du tặng quà Giáng sinh cho cậu sao? Vậy có phải là.. Du cũng có chút tình cảm gì với cậu chăng? Cậu ta suy nghĩ mãi, khuôn mặt với cặp kính tròn của Duy nở nụ cười trông đẹp hơn hẳn những lúc khác. Chỉ có hiện tại thôi, Thanh Duy nhìn Vân Du bằng ánh mắt long lanh, rất đặc biệt.

"Cảm ơn, Vân Du."

Cô cười cười, không hiểu sao bản thân lại làm vậy nữa. Có phải Du tặng quà cho Thanh Duy là vì chỉ muốn dồn sự tức giận lúc này thôi không? Món quà ấy vốn dĩ cô định tặng cho Đức Thành nhưng cuối cùng lại đưa nó cho Thanh Duy. Vậy hóa ra Duy đã tự mình ảo tưởng rồi?

* * *. Truyện Light Novel

Chiều chiều.. không khí Noel ngày một gần hơn. Đường Nam Thanh ngồi trong lớp học cả buổi mà "tâm hồn treo ngược cành cây". Buổi học vừa kết thúc, ai nấy đều háo hức mong chờ đến tối nay - đêm Giáng sinh. Nam Thanh lặng lẽ về nhà, cô chuẩn bị bắt đầu với công việc làm thêm ở nhà hàng.

Nhà hàng hôm nay rất đông, người người ra vào.. Đường Nam Thanh vừa mặc bộ đồng phục nhân viên phục vụ lên người thì chuông điện thoại reo ngày một lớn.

"Alo, xin hỏi đây có phải số điện thoại của cô Đường Nam Thanh - người giám hộ của bệnh nhân Tống Uy Long không?" Tiếng người phụ nữ phát ra từ điện thoại.

"Dạ vâng, có việc gì ạ?" Nhỏ vừa nghe điện thoại vừa nghĩ, cô là người giám hộ của cậu ta khi nào cơ chứ.

"Tôi là y tá của bệnh viện. Cô mau đến bệnh viện đi, cậu ta đang nằng nặc đòi xuất viện đây."

Cậu ta lại gây sự gì à? Giờ cô đang trong giờ làm thêm.. đến đó làm sao được. Cô đi đi lại lại loanh quanh rồi nghĩ đi nghĩ lại, cũng là do nhỏ nên cậu ta mới phải vào viện.. giờ cậu ta dở chứng đòi xuất viện nhỡ may có mệnh hệ gì nhỏ đền sao nổi.. Chết mất thôi, dù sao nhỏ cũng phải có chút trách nhiệm.. Nghĩ xong, Thanh quyết định bỏ chiếc tạp dề phục vụ, xin nghỉ làm hôm nay.

Vừa đến bệnh viện, nhỏ đã thấy cảnh tượng Tống Uy Long giằng co với mấy y tá đòi xuất viện. Cô chạy vội đến đó, ngăn cản:

"Này, Tống Uy Long.. không có sự cho phép của tôi cậu không được xuất viện." Ôi, nhỏ nói hơi quá, nhưng mà thôi kệ đi.

"Cậu không thấy gì sao, trong này ngột ngạt chết đi được." Trên tay Uy Long vẫn còn dây chuyền nước.

Thấy cậu ta ý kiến thế này, Nam Thanh cũng khó xử. Quay sang hỏi chị y tá:

"Cậu ấy khi nào mới xuất viện được vậy chị?"

"Ít nhất cũng phải truyền xong 3, 4 chai nữa mới được. Nhưng nói gì thì nói cũng phải đến ngày mai rồi hãng ra viện."

Nam Thanh nghe xong liền nói:

"Cậu thấy chưa? Ở lại viện đi nhé, muốn mua thứ gì tôi sẽ đi mua giúp cậu."

Tống Uy Long ngoan ngoãn vào phòng bệnh, thực ra cậu ta cố tình giở trò vờ vịt để gọi nhỏ đến đây thôi mà..

"Đề phòng bạn em lại đòi xuất viện, hay em ở lại đây trông cậu ấy đi." Chị y tá lên tiếng nói với Thanh.

Dù gì nhỏ cũng đã xin nghỉ làm hôm nay rồi, về nhà cũng chẳng có ai thôi thì coi như nghiệp quật phải ở lại trông cậu ta vậy.

"Vâng, được rồi, em sẽ ở lại." Thanh đáp lời chị y tá.