“Xin lỗi vì đã làm phiền!”
Janet nhìn cô nhóc tóc nâu mới nãy còn rất vui tươi hồn nhiên mà chạy đến, thế mà bây giờ lại cố gắng nép mình sau lưng Quỷ phu nhân. Đồng thời, cô nhận thấy ánh mắt Rilloni nhìn mình như có một ám hiệu gì đó. Nữ cảnh sát tóc vàng chỉ đành cúi đầu, vờ như đã vô tình làm phiền tới Rilloni
“Không sao. Halloween vui vẻ!”
Rilloni cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh để giao tiếp một cách tự nhiên nhất có thể trước mặt cô em gái mình, cho tới khi Janet quay lưng rời đi. Bóng dáng nữ cảnh sát dần khuất xa khỏi vị trí của hai nữ sát nhân, cô vừa đi vừa nghĩ về cậu nhóc tóc trắng đã từng làm bạn với cô thuở bé. “Bắt nguồn từ lòng đố kị của con người mà những vụ án với cách thức gây án tương tự đã xảy ra từ những năm 1400... Janet bước đi, mang nỗi canh cánh trong lòng về việc Quỷ phu nhân trong truyền thuyết thực sự tồn tại.
“Vốn dĩ gia đình của Quỷ phu nhân phải bị cô ta giết sạch, vậy mà bây giờ Kyle là ‘anh trai cô ta vẫn còn sống...Mình phải tìm được cậu ta!” Janet đứng dưới một gốc cây to lớn ven đường. Đôi mắt màu hổ phách sáng ngời ngước nhìn bầu trời, tựa như một vì sao lấp lánh vốn thuộc về chín tầng mây cao vút kia.
“ổn rồi, Tristan. Chúng ta không mang theo vũ khí và không để lộ sơ hở gì, cô ta không biết chúng ta là tội phạm đâu!”
“Làm tôi hết hồn, tưởng đã bị phát hiện rồi cơ?”
“Nói đúng hơn là vì cô ta cố tình bỏ qua..” Rilloni mỉm cười, cô nhìn về hướng Janet vừa rời đi, muốn nói lời cảm ơn nhưng vì thân phận của bản thân, mọi cơ hội đều đã bị tước đoạt. (D)
“Của chị nè!”
Tristan đưa cho Rilloni hai thanh socola, cô biết đó là món mà chị mình thích
nhất.
“Giữ lại mà ăn đi!”
“Tôi chơi năm lần, cả năm lần đều trúng thưởng nên tôi ăn tới ngán rồi.”
“Quên mất... Việc con bé giỏi nhất trong chiến đấu là phi dao mà... Rilloni như sực nhớ ra, cô bật cười rồi cầm lấy hai thanh socola mà Tristan đưa. Cô nhóc sau đó cũng ngồi bên cạnh chị gái mình, thưởng thức không khí vui tươi mà “đã lâu” không được thấy. Mãi tới khi trên phố chỉ còn lẻ tẻ vài người, Rilloni nhìn qua Tristan. Cô nhóc ngủ rồi. Khác với Rilloni rất ít khi ngủ, Tristan từ sau khi rời khỏi nhà đã ngủ rất nhiều. Gương mặt của thiếu nữ mới lớn trong trạng thái ngủ mê ấy khiến cô không thể rời mắt.
“Lại nữa sao, Maria?"
Giọng nói trầm khàn ấy vang lên khiến Rilloni giật mình. Khuôn mặt cô lộ ra vẻ sợ hãi, vì lần này hắn gọi cô bằng cái tên của Quỷ phu nhân đầu tiên.
****************
Vào khoảng những năm 1400, tại một thôn làng nhỏ ở nước Pháp, có một gia đình với một goá phụ và hai cô con gái. Người chị gái tên là Maria, em gái cô ấy là Margaret. Dẫu rằng cả hai chị em họ đều được mẹ yêu thương như nhau, cả tài năng và nhan sắc, thậm chí cả trí tuệ của họ cũng không quá khác biệt, Margaret vẫn luôn tỏ ra đố kị với người chị gái của cô. Cả Maria và mẹ cô ấy khi đó chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là do bản tính của Margaret vốn thế. Thời gian dần trôi, vào năm Maria muời bốn tuổi và Margaret lên mười hai, cái tính đố kị ấy dần trở nên thái quá. Nhìn tthấ Maria ngày càng khôn lớn và xinh đẹp, Margaret càng thêm đố kị. Rồi cô bắt đầu lén tìm hiểu về những cấm thuật mà theo như cô biết thì chúng chỉ đượccác phù thủy dùng. Khi ấy tại Pháp nói riêng và châu Âu nói chung, “phù thủy” được coi là một thế lực xấu xa mà tất cả người dân đều không chấp nhận.
Chỉ trong một năm, những cấm thuật ấy đã có thể được cô sử dụng thành thạo. Nhưng, bất cứ thứ gì cũng đều có cái giá của nó. Việc tà khí từ cấm thuật tích tụ trong người Margaret khiến mẹ cô lâm bệnh nặng. Cô đã nhân cơ hội đó mà gán tất cả tội lỗi cho Maria, rằng “Chính ả là phù thủy, chính ả gây tai ương!” Chỉ vì Maria ít tiếp xúc với mẹ hơn Margaret. Vào thời điểm đó, người dân ở châu Âu thường xuyên tin vào những lời cáo buộc về việc một người là phù thủy, đặc biệt là khi bị cáo là phái nữ. Maria cũng vậy, đối mặt với lời cáo buộc của Margaret, cô đã bị đem ra tòa án và bị xét xử.
****************
“Margaret, em biết rõ chị không phải phù thủy, vậy tại sao giờ em lại...
“Chỉ có chị mới biết điều đó có phải sự thật hay không, Maria. Làm sao mà em với mọi người biết được sự thật đã bị chị che giấu, đúng không?”
Margaret rời khỏi nơi xét xử cùng nụ cười đầy thỏa mãn, bỏ lại chị gái cô sắp phải chịu án oan nơi pháp đình. Sự thất vọng và buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt Maria. Trong suốt thời gian phiên tòa diễn ra, cô không nói một lời nào. Ngay cả khi nghe phán quyết rằng cô sẽ phải chịu án tử, gương mặt ấy vẫn không để lộ một cảm xúc nào. Người ta bắt đầu đem cô đi thi hành án, bỏ cô và một cái lồng sắt, đeo lên miệng cô một thứ được gọi là “scoule toung” và đem cô đi quanh các nẻo đường trong làng. Xung quanh thiếu nữ tuổi trăng rằm ấy là những lời phỉ báng, sỉ nhục và những lời mắng mỏ đầy tàn nhẫn. Ai ai cũng cho rằng cô là phù thủy, là kẻ sẽ mang tai ương tới ngôi làng của họ.