Thứ đầu tiên đập vào mắt họ là cảnh hai thân thể dính đầy máu ở ngay trước mặt. Người mẹ đứng thất thần ở đó, lắp bắp hỏi Tristan:
“Con…đã làm…làm gì vậy?”
“Giải thoát!”
Tristan đáp lại mẹ cô bằng một câu cộc lốc và một lần nữa dòng máu đỏ tươi lại tuôn ra trong bóng đêm – người mẹ đã chết, do bị Tristan dùng dao găm thẳng vào cổ. Về phía cha của Tristan, ông ấy đã nhân lúc Tristan không để ý mà nhanh chân chạy về phòng, đóng chặt cửa lại, ngay khi nhấc điện thoại lên gọi cảnh sát, cánh cửa đã bị Tristan đạp một cái “rầm”.
“Cha, chạy nhanh nhỉ? Máu lạnh tới mức bỏ cả vợ và con gái cưng của mình lại khi họ gặp nguy hiểm à?”
Tristan đứng ở cửa, gương mặt tối tăm u ám của cô bé nhếch mép cười, nghiêng đầu qua một bên khiến đối phương có cảm giác ghê sợ. Ngay sau đó cô bé tiến lại gần cha mình đồng thời kích hoạt dòng điện từ con dao. Trong cơn hoảng loạn mà cha của Tristan đã vội cầm lấy những lọ hóa chất trong phòng do ông tạo ra, ném về phía Tristan nhằm chặn đường cô bé, nhưng không hiểu vì sao Tristan lại có thể dễ dàng tránh được toàn bộ. Trong lúc không để ý, Tristan đã bị cha mình ném trúng một lọ chứa một loại chất lỏng vẫn chưa được hoàn thiện. Ngay khoảnh khắc bị thứ chất lỏng đó dính vào da, Tristan bỗng cảm nhận được sự bỏng rát lan rộng tới toàn thân, cô bé gào thét trong đau đớn, ngồi gục xuống sàn nhà.
“Đau…Đau lắm sao? Tristan, con…con sao thế? Cha xin lỗi…Xin lỗi…”
Cha của Tristan lại gần cô bé, ân cần hỏi han nhưng ngay sau đó, cảm giác đau nhói ở cánh tay khiến ông phải nhìn xuống chỗ bị đau. Tristan đã nhân lúc cha mình lại gần, dù vẫn đang trong cơn đau nhưng cô bé lại lấy kim tiêm ra và dùng nó bơm chất lỏng trong đó vào cánh tay cha mình.
“Không cần ông phải giả nai!”
Tristan quát lên, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt cô bé. Do tác dụng của thứ độc tố mà Tristan đã bơm vào máu cha mình mà miệng vết thương dần bị hoại tử. Vết hoại tử dần lan rộng ra toàn bộ cơ thể ông ta với tốc độ chóng mặt khiến ông ta sau tiếng gào trong đau khổ, đã trở thành một tử thi bị hoại tử nghiêm trọng. Lúc này, phản ứng của thứ chất lỏng kia lên người Tristan đã kết thúc. Cô bé ngừng thở dốc vì cơn đau, ngẩng mặt lên, thấy bản thân được phản chiếu trong chiếc gương trên bàn trang điểm của mẹ. Do tác dụng của thứ chất lỏng đó mà trên cơ thể Tristan xuất hiện nhiều vết bớt trắng giống như biểu hiện của căn bệnh bạch biến, có lẽ do vùng da ấy bị mất sắc tố. Đồng thời, đôi mắt của Tristan đã chuyển từ màu nâu đồng sang màu lục sáng.
“Ông khốn nạn lắm đấy! Trước khi chết còn muốn thay đổi cả hình dạng con gái mình? Đúng là một tên điên!”
Tristan lẩm bẩm oán trách cha mình, cô bé sau đó cũng không để ý tới những thay đổi trên cơ thể, mặc nguyên bộ váy nhuốm đầy máu trên người và rời khỏi ngôi nhà đó, bỏ lại những cái xác đẫm máu trong nhà. Sau đêm đó, những vụ giết người liên hoàn bắt đầu tăng vọt. Tất cả những người đang sống trong thành phố ấy đều có thể cảm nhận được sự xuất hiện mới của một “ác ma”. Sự xuất hiện đầy mập mờ của nàng công chúa ban tặng giấc ngủ ấy như một sự thách thức với pháp luật khi Tristan đã nhiều lần thoát khỏi tay cảnh sát trong những cuộc truy bắt tưởng chừng như những con người thực thi công lí ấy đã nắm chắc phần thắng.
“Liệu anh ấy có ý định giết con bé không nhỉ? Rõ ràng những người bị anh ấy giết đều là những ‘tác phẩm’ của mình. Hmm…Chắc không đâu, anh ta đã thả con bé về rồi mà…Nhưng liệu anh ấy còn coi mình là em gái hay không? Còn nữa, anh ta đang sống cùng ai? Đó có vẻ là một cô gái…Mình không chắc lắm…Giọng người đó khá trầm…Thôi kệ vậy, lần tới mình sẽ tìm hiểu kĩ hơn về người đó.” Rilloni ngồi ở bàn ăn, suy nghĩ của cô về Kyle và những gì cô thấy trong kí ức của Tristan cứ quanh quẩn trong đầu cô. Khi nhận ra trời đã sáng, cô rời khỏi phòng bếp, hướng thẳng lên căn phòng nơi cô đinh ninh rằng Tristan vẫn còn ngủ trên đó.
“Rilloni? Đừng nói với tôi cả đêm qua chị ngồi ăn với uống không đấy nhá?”
Tristan đi xuống thì gặp ngay Rilloni vừa ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy những vỏ chai rượu và vỏ bọc socola trên bàn, Tristan lên tiếng hỏi Rilloni. Cô bé nhìn chằm chằm vào mớ hỗn độn ấy.
“Sao mày dậy rồi?”
“Liên quan tới chị à!”
Như nhận ra thái độ của mình có chút “vô lễ”, Tristan nhìn thẳng vào đôi mắt nửa người nửa quỷ của Rilloni
“Tôi gặp ác mộng, được chưa? Tiện thể thì tôi cũng muốn ra ngoài đem về thêm chút thuốc và băng gạc…”
“Lại thế nữa à? Mày còn nhớ lần trước cũng ra ngoài với lí do này và mày bị bắt cóc không hả?”
“Không muốn tôi bị bắt nữa thì giết thằng anh hai của chị đi! Chị thừa sức giết hắn, vì hắn chỉ là con người thôi mà.”
“Mày…”
Tristan thản nhiên bước vào phòng bếp, mở tủ lấy những món mà cô thích nhất, ngồi ăn với vẻ ung dung mà không quan tâm tới cảm xúc của Rilloni sau những gì cô vừa nói. Thỉnh thoảng cô nhóc có liếc nhìn ra phòng khách như để quan sát Rilloni đang làm gì. Nhưng chỉ có không gian cổ kính ấm áp cùng chiếc lò sưởi đã tắt ngấm từ lâu phản chiếu trong đôi mắt long lanh màu lục ấy. Bất chợt cô có cảm giác như đang bị ai đó theo dõi từ cửa sổ. Tristan hơi giật mình ngoái đầu lại, từ từ bước tới và nhìn ra ngoài, sự cảnh giác lộ rõ trên gương mặt của thiếu nữ chưa trưởng thành. Nhưng ngoài bóng tối và những thân cây to lớn ra, cô nhóc không thể thấy bất cứ ai.
“Có lẽ do mình quá cảnh giác rồi.”
Cùng với tấm rèm cửa được kéo lại là tiếng thở phào nhẹ nhõm của nữ sát nhân trẻ tuổi. Bên ngoài, Reina đứng cạnh một thân cây cao lớn, không quá xa ngôi nhà, mắt đăm đăm nhìn về phía tổ ấm đầy tội ác ấy.