Rilloni ngồi lại ở bệnh viện, tâm trạng rối bời khi nghĩ tới những khó khăn sẽ nảy sinh trong tương lai đối với những đứa trẻ kia khi Katherine không thể tiếp tục hoạt động ở cô nhi viện đó nữa. Cô tự hỏi bản thân đã làm những gì sai mà lại không thể có một gia đình hạnh phúc. Những suy nghĩ tiêu cực về bản thân cứ liên tục hiện lên trong đầu Rilloni. Đúng lúc cô đang lạc trong suy nghĩ của bản thân, một giọng nói trầm, khàn xuất hiện trong đầu cô, nó thôi thúc cô dùng năng lực thao túng kí ức vốn có của bản thân mà tìm ra kẻ đã khiến Katherine thành ra thế này.
Đêm đó, Rilloni một mình vào phòng bệnh của Katherine, tới trước giường bệnh của bà, nhẹ nhàng ngồi xuống ngay bên cạnh, đặt tay lên một bên đầu của bà, luồn qua mớ tóc đỏ sẫm và khẽ nói:
“Mẹ, con muốn thấy những gì đã xảy ra với mẹ trong hôm nay.”. Ủng hộ chính chủ 𝘃ào nga𝓎 # Tr𝑼 𝐦tr𝒖𝓎ện.𝘃n #
Tức thì, bàn tay Rilloni lôi ra từ trong đầu Katherine một đoạn phim chứa kí ức của bà, chúng chạy ngược từ khi Katherine bất tỉnh cho tới khi gặp tai nạn. Rilloni nhờ đó biết được rằng mẹ nuôi mình bị một chiếc xe mô tô tông trúng, nhưng vì người lái xe đội mũ bảo hiểm che kín mặt, mặc áo khoác dày và rất kín nên Rilloni không thể biết được khuôn mặt người đó trông ra sao.
“Khoan, cái…gì vậy? Sao mẹ mình lại…”
Do chưa kiểm soát tốt năng lực ác quỷ trong người mà đoạn phim kí ức trên tay Rilloni bỗng dưng chạy ngược tới đoạn có chứa ý định của Katherine khi ra ngoài: là để thực hiện một giao dịch buôn bán trẻ em. Những người hầu như hàng tuần tới đưa những đứa trẻ đi lại chính là những “khách hàng” của bà. Họ đều thuộc giới thượng lưu và hầu như không có ý tốt gì với những đứa trẻ tội nghiệp ấy. Rilloni như không tin vào mắt mình, cô cố gắng dùng năng lực ác quỷ lật lại ký ức của Katherine lúc gặp cô: mục đích muốn nhận nuôi Rilloni là để dùng đứa con nuôi này để làm chứng cho lòng tốt của bà, từ đó sẽ ít bị cảnh sát để mắt tới hơn và dễ qua mắt cả người dân lẫn chính phủ.
“Mình…chỉ là con cờ của mẹ thôi sao? Bà ấy…Sao có thể là một tội phạm buôn trẻ em cơ chứ?”
Trên mặt Rilloni lúc này là dòng nước mắt tuôn ra từ mắt phải do biết được sự thật đau lòng kia; mắt trái của cô do dùng tới năng lực ác quỷ nên đã bị chảy máu, dòng máu chảy dài trên mặt. Hai thứ chất lỏng này tạo thành một hỗn hợp trên mặt cô, khiến khuôn mặt Rilloni trông thật đáng sợ trong màn đêm tĩnh mịch.
“Xin lỗi, mẹ!”
Nói rồi Rilloni dùng cây kéo trên tay, cắt bỏ toàn bộ những ký ức của Katherine về mình.
“Giết ả đi, ả lợi dụng nàng, ả có lỗi với nàng, sao nàng không giết ả?”
Giọng nói trầm, khàn đó lại vang lên trong đầu Rilloni, nó không ngừng thôi thúc cô giết Katherine. Rilloni không hề có ý định đó, và dường như cô cũng còn rất nhiều tình cảm với người mẹ nuôi này. Cô cười, một nụ cười quỷ dị, Rilloni nhìn lên trần nhà, con mắt trái của cô sáng lên trong bóng tối.
“Nhưng ả là mẹ ta, ta có quyền. Ta muốn ả được sống tiếp!”
Rồi cô ngồi đó, đưa cây kéo lên ngang tầm mắt và quan sát. Nó được Katherine tặng vào sinh nhật năm mười bốn tuổi của cô. Năm đó Katherine đã bí mật đi đặt rèn cây kéo cho Rilloni trước sinh nhật cô khoảng nửa tháng, khi đó bà đã hỏi trước về món quà mà Rilloni muốn được tặng và không biết do đâu nhưng cô đã cho Katherine xem bức vẽ cây kéo đó.
“Bây giờ… Mình nên làm gì đây?”
Rilloni ngay sau đó đã trở lại nhà Katherine với cây kéo và đoạn ký ức trong tay, nhưng ngay lập tức cô như bị một thế lực nào đó điều khiển. Cô bắt đầu đi một cách vô định trong màn đêm dày đặc, thẳng về phía Tây ngoại ô thành phố, tới một khu rừng. Rilloni đi một mạch vào tận sâu trong khu rừng mà không ngoảnh đầu lại, những giọt máu chảy ra từ con mắt trái của cô vẫn không ngừng rơi khiến những nơi cô bước qua đều để lại những giọt máu đỏ tươi như những cánh hoa hồng sau lưng. Cuối cùng, Rilloni tới trước một căn nhà gỗ ở tận sâu trong rừng. Một căn nhà đầy vết tích của thời gian cùng dây leo và mạng nhện. Rilloni mở cửa bước vào. Cùng với tiếng cót két ghê rợn là một không gian đầy ấm cúng, mang nét cổ kính của châu Âu, chào đón cô.
“Mừng nàng trở lại, Quỷ phu nhân của ta!”
Giọng nói trầm, khàn đó lại vang lên ngay khi Rilloni bước vào. Rõ ràng đây là một căn nhà hoang trong rừng, nhưng lại rất sạch sẽ gọn gàng và bên trong không hề có dấu hiệu tác động của thời gian, như là có một thế lực nào đó đã âm thầm bảo vệ nơi này.
Sau đêm đó, không một ai còn nhận thấy sự hiện diện của cô gái trẻ tên Horuka Rilloni, và cũng sau đêm đó, những vụ án mạng đẫm máu liên tục diễn ra trong thành phố, đặc biệt là khu vực phía Tây ngoại ô thành phố, khởi đầu là vụ thảm sát gia đình bà Alice Angellence vào đêm ngay trước Giáng Sinh.