Tuổi Trăng Rằm

Chương 14: Chương XII: - Hai Lối Đi -




Thấy vẻ mặt lo lắng hiện lên trên khuôn mặt của Kyle, Alice chỉ bình tĩnh nhún vai. Bà mỉm cười, nụ cười mang nét bí ẩn, bà nói:

“Con bé là con gái mẹ, sao mẹ có thể sợ được chứ? Huống hồ những việc đó chỉ là việc của tương lai, không ai có thể biết trước kết quả. Lỡ như định mệnh có thể được thay đổi thì sao, đúng không?”

Như để trấn an, Alice xoa đầu Kyle. Rồi bà đứng dậy, rời khỏi bàn ăn và đi về phía phòng mình. Sau khi trở ra, trên tay bà là bát đĩa mà Rilloni đã dùng xong.

“Con dọn bếp và đem toàn bộ số bát đĩa này đi rửa cho mẹ. Mẹ đi ngủ trước, hôm nay mệt mỏi quá rồi. Ngủ ngon nha con trai cưng!”

Alice nhẹ nhàng véo má và đặt một nụ hôn lên trán Kyle. Bà hay làm như thế mỗi khi muốn nhờ vả bất kì ai trong gia đình. Sống với một người mẹ như thế đã gần mười sáu năm nhưng Kyle vẫn không quen cách cư xử thoải mái, thậm chí có phần vô tư và trẻ con, đôi lúc rất thất thường của người mẹ đã hơn bốn mươi tuổi của mình.

“Lần sau mẹ muốn con làm gì, cứ nói là được rồi, không cần phải làm mấy hành động như thể con là một đứa trẻ như vậy nữa đâu.”

“Chứ mày lớn hơn mẹ mày à?”

“…”

Ngay sáng hôm sau, Kyle hỏi mẹ mình về Rilloni khi bà chỉ mới ngủ dậy. Alice đành trả lời Kyle bằng vẻ mệt mỏi và ra khỏi phòng với mái tóc vàng óng vừa dài vừa bù xù. Sau đó Alice nói về việc xuống gặp Rilloni, rằng Kyle có thể tới gặp cô bé bất cứ khi nào, nhưng phải được sự đồng ý của bà. Có vẻ điều mà Alice vừa nói khá vô dụng, vì sau hôm đó hai anh em chủ yếu gặp nhau qua video call và các game online.

Sau sự việc hôm đó của Rilloni, bình yên ngắn ngủi đã đến với gia đình nhỏ ấy khoảng ba tháng. Nhưng vào một hôm khi Kyle xin phép Alice để xuống gặp em gái mình, Rilloni đã ngỏ ý xin Kyle cho cô ra ngoài.

“Anh hai, cho phép em ra khỏi nơi này đi được không? Dưới này thực sự rất chán, em không muốn ở đây nữa.”

“Nhưng mẹ luôn là người giữ chìa khóa mà, em xin phép mẹ chưa?”

“Bà ấy không đồng ý!”

“Vậy...Để anh tìm cách. Nhưng em hứa phải quay lại đây khi mẹ ở nhà đấy nhé!”

“Em biết mà.”

Dù Rilloni có là một bán quỷ từ trong truyền thuyết đã xuất hiện từ rất lâu, gieo rắc tai ương muôn nơi với nhiều thân phận khác nhau và giết hại vô số sinh mạng, nhưng trong thâm tâm Kyle vẫn luôn yêu thương em gái mình, chính cậu cũng không biết lý do cho thứ tình cảm ấy. Khoảng một tuần sau, Alice có một chuyến công tác ngắn tầm hơn một ngày. Trước khi đi, bà đã chuẩn bị mọi thứ cho hai đứa trẻ ở nhà. Nhân dịp đó, Kyle đã lục lọi khắp căn nhà để tìm chiếc chìa khóa, nhưng cậu lại không thấy đâu, vì Alice đã luôn mang theo nó bên mình từ ngày Rilloni thức tỉnh bản năng. Cuối cùng, vì để thực hiện lời hứa với em gái, Kyle đã lên mạng và tự học cách bẻ khóa.

“Xong rồi, ra ngoài đi Rilloni!”

Tối hôm đó, Kyle đứng ở cánh cửa đã được cậu mở khóa bằng kẹp tóc của Ailce, nói vọng vào chỗ Rilloni. Nhưng khi hai anh em vừa ra tới cửa phòng Alice thì đã thấy bà đứng ngay trước mắt. Alice nhìn hai đứa trẻ, sắc mặt không một biểu cảm.

“Mẹ, nghe con giải thích…”

Không để Kyle kịp nói thêm lời nào, Alice liền ngắt lời và xoa đầu cậu.

“Mẹ hiểu cảm xúc của con lúc này, vậy nên mẹ sẽ tha thứ cho con, được chứ?”

Rồi Alice tới trước bàn trang điểm, lấy từ ngăn kéo bàn ra quyển sổ mà hiện tại Rilloni hay dùng để lưu những kí ức của nạn nhân, đưa cho Rilloni, nói với cô bé:

“Muốn rời khỏi đây sao? Vậy cầm lấy nó, ra khỏi nhà ngay! Đừng nhớ về tao và cũng đừng cho ai biết mày từng là con gái tao!”

Ngay sau câu nói đó, Alice bước tới trước giá sách, kéo nó về chỗ cũ. Rilloni quay lưng rời đi, để Kyle ở lại nhìn theo bóng cô bé dần khuất xa với khuôn mặt buồn bã, hối hận, vì cậu ý thức được từ giờ, cậu không thể gặp lại Rilloni nữa.

“Mẹ, có phải mẹ làm như thế để thay đổi định mệnh được sắp đặt trong truyền thuyết đó, con nói đúng không?”

Kyle quay đầu lại, cố nghĩ theo một hướng khác về hành động ban nãy của mẹ mình và hỏi Alice đang đứng trước bàn trang điểm với chiếc kẹp tóc đã bị bẻ cong do cậu đã dùng để mở khóa, mắt bà đỏ lên, ầng ậng nước. Có lẽ Alice thấy buồn vì chiếc kẹp tóc bị hỏng, hoặc cũng có thể do hối hận về việc bà vừa làm với Rilloni.

“Chắc chắn con sẽ tránh được việc bị con bé giết, nên mẹ mới yêu cầu con bé rời đi như thế.”

Alice cố nở một nụ cười dịu dàng và trả lời Kyle, nhưng đôi mắt bà không kìm được mà để những giọt lệ lăn trên gò má. Alice sau khi lau nước mắt thì đã an ủi Kyle về những mất mát mà cậu phải chịu. Và thế là từ hôm đó, cuộc đời của hai anh em đành chia ra hai lối…