Chương 61: Lần đầu tiên trở thành đội trưởng
Sau khi đến sân tập huấn, Vân Trường Sinh bị choáng ngợp trước số lượng tu sĩ đang chờ ở đó.
Vân Trường Sinh biết rằng số lượng tu sĩ sẽ không hề ít, dù sao đây cũng là tập hợp các Linh Phách cảnh mỗi năm tăng thêm của Thương Quốc. Thì sao có thể ít được, nhưng do hắn chỉ mới tiếp xúc đa số là các tu sĩ song linh căn hoặc tam linh căn, số lượng rất ít nên khiến cho hắn vô hình chung nghĩ rằng số lượng tu sĩ Linh Phách cảnh cũng chỉ vậy thôi, chứ không ngờ rằng số lượng lớn khủng kh·iếp như vậy.
Vân Trường Sinh được hướng dẫn đến một bàn làm việc, nơi đó có một tu sĩ trông cao to lực lượng, đang nhìn danh sách.
Tu sĩ cao to lực lượng ngẩng mặt lên hỏi: “Ngươi là Vân Trường Sinh?”
Vân Trường Sinh đáp: “Vâng, đúng là học viên”.
Tu sĩ cao to lực lượng hỏi: “Ngươi được nhận đội ngũ 1000 ngươi, đội ngũ sẽ có tu sĩ linh căn hỏa và mộc, ngươi định lựa chọn số lượng mỗi loại linh căn thế nào?”
Vân Trường Sinh chưa hiểu hỏi: “Xin lão sư chỉ bảo”.
Tu sĩ cao to lực lượng gật đầu nói: “Bình thường các tu sĩ khác chỉ được đội ngũ 500 người, và không được chọn số lượng loại linh căn, nhưng ngươi là trường hợp ngoại lệ, bên Bá gia đã thông báo ưu tiên cho ngươi chọn nhiều người hơn vì ngươi là thiên tài hơn các song linh căn khác”.
Tu sĩ cao to lực lượng nói tiếp: “Trong 1000 người này, ta khuyến nghị nên 200 linh căn mộc và 800 linh căn hỏa, vì ban đầu khả năng xây dựng trận pháp để liên kết sức mạnh của cả đội quân rất khó thực hiện, nên lựa chọn nhiều linh căn hỏa sẽ mang lại lợi ích ban đầu nhiều hơn, vì có thể dễ dàng tách ra chiến đấu”.
Vân Trường Sinh gật đầu cảm tạ hỏi: “Vậy thì trong các tu sĩ kia, học viên có được chọn người không hay là sẽ tự động nhận một đội ngũ như vậy?”
Tu sĩ cao to lực lượng lắc đầu: “Ngươi sẽ không được chọn người, mà đến nhận luôn một đội ngũ, nhưng ngươi yên tâm, Bá gia đã có lời nên đội ngũ của ngươi cũng đều là các tinh anh rồi”.
Vân Trường Sinh gật đầu cảm tạ rồi đi đến nhận đội ngũ.
Vân Trường đi đến địa điểm nhận đội ngũ, sau khi đến nơi, một nữ tu sĩ cầm bảng danh sách kiểm tra lại thông tin rồi gật đầu đưa Vân Trường Sinh đến với đội ngũ của mình.
Đội ngũ gồm 1000 tu sĩ, trong đó có 800 tu sĩ hệ hỏa và 200 tu sĩ hệ mộc. Nhìn chung thì tỷ lệ nam – nữ cũng khá tương đương nhau, không có sự khác biết quá nhiều.
Sau đó Vân Trường Sinh cùng đội ngũ của mình đi đến phần sân huấn luyện dành riêng cho hắn, nơi đây được xây dựng trận pháp để tạo thành một vùng không gian độc lập so với bên ngoài, để từ đó giúp cho các tu sĩ có thể tập luyện tốt hơn.
Vân Trường Sinh đứng thẳng, ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía đội ngũ nói: “Chào tất cả mọi người, ta là Vân Trường Sinh, song linh căn Hỏa Mộc, từ nay ta sẽ là đội trưởng của đội ngũ này”.
Một tu sĩ nam trông khá cao to, có làn da hơi ngăm đen, ánh mắt sắc bèn, mang lại cho người ta một chút cảm giác oai phong nhưng vẫn còn non trẻ giơ tay lên hỏi: “Vân đệ nhận là đội trưởng hơi sớm thì phải, đồng ý Vân đệ là song linh căn, nhưng để làm đội trưởng thì phải có đủ bản lĩnh, ta nghĩ để nói điều này thì hơi quá sớm”.
Mặc dù thường thì đa số các đội ngũ đều do tu sĩ song linh căn, tam linh căn hoặc nhiều linh căn hơn nữa làm đội trưởng quản lý đội ngũ của mình. Nhưng thỉnh thoảng sẽ có một số đội ngũ do một tu sĩ chỉ có 1 linh căn làm đội trưởng.
Phía q·uân đ·ội thì sẽ ưu tiên tu sĩ thiên tài có nhiều linh căn hơn, nhưng cũng không hề cấm các tu sĩ bình thường tranh vị trí đội trưởng. Dù sao linh căn cũng chỉ là một yếu tố để đánh giá là thiên tài, là một vị quản lý tiềm năng. Ngoài ra thì còn rất nhiều yếu tố khác nữa nên chuyện các tu sĩ một linh căn tranh vị trí đội trưởng thường xuyên xảy ra.
Nhất là đôi khi các đội ngũ này còn có tu sĩ một linh căn có gia tộc hậu thuận sau lưng nên việc tranh giành vị trí đội trưởng là chuyện rất bình thường.
Chung quy là đội trưởng, sau này lãnh đạo cả một đội quân lớn, mà ngay cả vị trí đội trưởng của mình còn không tranh giành được thì không xứng với danh thiên tài, không xứng lãnh đạo cả một đội quân.
Vân Trường Sinh cũng đã nghe Bá Hoành Thiên nói trước về việc này nên cũng đã chuẩn bị tâm lý, cũng như các hướng đáp trả để giành vị trí đội trưởng này.
Vân Trường Sinh nghe tu sĩ trông khá cao to, có làn da ngăm đen nói xong thì nhìn về phía tu sĩ kia rồi hỏi: “Ồ, ngươi là ai, tên là gì?
Tu sĩ nam trông khá cao to, có làn da hơi ngăm đen thấy Vân Trường Sinh hỏi mình thì nói to rõng rạc: “Ta là Triệu Tùng Văn”.
Vân Trường Sinh gật đầu mở bảng danh sách lên xem thì thấy, Triệu Tùng Văn, linh căn Hỏa, thuộc Triệu gia. Bảo sao tên này có vẻ đối nghịch với hắn như vậy, hóa ra là người của Triệu gia.
Vân Trường Sinh nhìn về phía Triệu Tùng Văn rồi hỏi: “Ngươi vừa nói để làm đội trưởng thì cần gì nhỉ?”
Triệu Tùng Văn đáp: “Cần phải có bản lĩnh”.
Vân Trường Sinh cười hỏi ngược lại: “Thế nào là có bản lĩnh?”
Vân Trường Sinh tiếp tục hỏi: “Sao ngươi lai nghĩ ta không có bản lĩnh?”
Triệu Tùng Văn ấp úng trả lời: “Có bản lĩnh là người có sức mạnh, là thiên tài, là người có khả năng đương đầu với khó khăn, vượt qua các khó khăn một cảnh tỉnh táo, bình tĩnh và thông minh”.
Vân Trường Sinh gật đầu cười: “Ta có song linh căn Mộc Hỏa, đã xứng đáng 2 chữ thiên tài chưa?”
Vân Trường Sinh hỏi tiếp: “Ta có linh căn Hỏa, một trong những linh căn có sức t·ấn c·ông cao nhất, đã đủ sức mạnh chưa?”
Vân Trường Sinh cười nói to hơn nữa: “Ta chỉ là một tu sĩ bình thường, không có gia tộc hậu thuẫn sau lưng nhưng ta được quản lý đội ngũ cả 1000 người, ngươi đoán xem làm sao ta có được điều đó, mà dám hỏi ta có bản lĩnh hay không?”
Triệu Tùng Văn ấp úng hơi xấu hổ ngắt lời: “Như thế, như thế, còn, còn chưa đủ để đảm nhiệm vị trí đội trưởng”.
Vân Trường Sinh cười nói: “Đúng vậy, để làm một đội trưởng, làm người lãnh đạo cả một đội quân thì còn cần phải anh dũng nữa, phải có đủ lực cảm hóa, khả năng lôi kéo, tạo sự tin tưởng cho đội ngũ, đầy đủ thủ đoạn để đạt được mục tiêu và quan trọng nhất là phải đủ khả năng và năng lực lãnh đạo cả nhóm”.
Vân Trường Sinh nhìn thẳng vào Triệu Tùng Văn với đôi mắt đầy sự uy nghiêm và lạnh lùng mang theo chút bá khí, nghiêm giọng nói: “Ngươi nghĩ ngươi có những điều đó sao?”
Triệu Tùng Văn ấp úng nói: “Ta, ta không có, nhưng ngươi có chắc?”
Vân Trường Sinh cười lạnh: “Có hay không không quan trọng, quan trọng ta là Vân Trường Sinh là đội trưởng của đội ngũ này, hãy dùng thời gian, kết quả để nói xem ta có những điều đó hay không, có xứng đáng làm đội trưởng hay không?”
Triệu Tùng Văn quay về phía những người khác trong đội ngũ nói: “Các ngươi cũng không phục hắn làm đội trưởng phải không?”
Mọi người hơi e ngại quay đi nhìn hướng khác không đáp lời Triệu Tùng Văn.
Quả thật là cũng có những tu sĩ một linh căn tranh giành thành công vị trí đội trưởng nhưng đó là ở các đội ngũ bình thường, và thường là khi ra chiến đấu hoặc trong quá trình tập huấn đội trưởng không thể hiện đủ năng lực để đội ngũ tin tưởng.
Còn ở hiện tại thì khi vừa nhận đội ngũ, việc tranh giành vị trí đội trưởng có thể nói là cực kỳ ngu xuẩn, chung quy, ở hiện tại chẳng ai trong đội ngũ có thể thể hiện khả năng của mình cả, nên việc tranh giành vị trí đội trưởng thật sự chỉ có thể dựa vào thiên phú, linh căn.
Hành động của Triệu Tùng Văn có thể nói là cực kỳ ngu ngốc, vì hắn đã cố gắng làm một việc mà gần như không thể thành công. Nhất là ở hiện tại thì không ai muốn đắc tội Vân Trường Sinh cả, nhất là khi chưa biết khả năng của Vân Trường Sinh thế nào.
Việc đắc tội một đội trưởng không có đủ năng lực làm đội trưởng thì không vấn đề gì, nhưng đắc tội một đội trưởng mà chưa hề biết năng lực của anh ta đến đâu thì là một hành động ngu xuẩn.
Rất nhiều tướng quân mạnh mẽ đều xuất thân từ những đội trưởng nhỏ này, nên không ai muốn đắc tội một đội trưởng mà chưa biết năng lực của anh ta đến đâu.
Thấy không ai ủng hộ mình, Triệu Tùng Văn bực mình nói: “Sao các ngươi bảo sẽ ủng hộ ta, ủng hộ Triệu gia cơ mà, các ngươi?”
Vân Trường Sinh không quan tâm Triệu Tùng Văn nữa, nghiêm giọng nói: “Nếu không ai có ý kiến thì từ bây giờ ta sẽ là đội trưởng của đội này, bất kỳ ai trái lệnh thì sẽ bị ta đuổi khỏi đội ngũ”.
Vân Trường Sinh lại nói to khẳng định lần nữa: “Ta là Vân Trường Sinh, là đội trưởng, tất cả các ngươi phải tuân theo điều lệnh của ta”.
Vân Trường Sinh hỏi: “Các ngươi rõ chưa?”
Cả đội ngũ đáp lời: “Rõ”.
Vân Trường Sinh hỏi lại: “Nói to lên ta chưa nghe rõ, các ngươi rõ chưa?”
Cả đội ngũ đồng thanh đáp: “Rõ…”