Tuổi Thọ Quá Nhiều, Ta Phải Giả Chết

Chương 59: Vân Trường Sinh hiến kế




Chương 59: Vân Trường Sinh hiến kế

Quay trở lại việc chọn lớp trưởng, xét về số lượng tu sĩ ủng hộ thì Triệu Thiên Tề nhiều hơn.

Liễu Điềm Nhi sau khi đếm xong số lượng tu sĩ ủng hộ mỗi bên, thì nói: “Triệu Thiên Tề có số người ủng hộ làm lớp trưởng nhiều hơn nên từ bây giờ Triệu Thiên Tề sẽ là lớp trưởng của lớp chiến đấu này.

Bá Hoành Thiên không phục nói: “Số lượng của hắn cũng không nhiều hơn học viên bao nhiêu, nếu chỉ vì số lượng nhỏ này mà để Triệu Thiên Tề lên làm lớp trưởng thì ta không phục”.

Bá Hoành Thiên nói tiếp: “Ta nghĩ nên có một cuộc chiến đấu 1- 1 giữa ta và Triệu Thiên Tề, để xem ai mạnh hơn thì người đó làm lớp trưởng”.

Triệu Thiên Tề lắc đầu cười: “Chiến đấu 1 -1, ngươi đang ở đâu vậy, ở đây sức mạnh của một đội quân mới là quan trọng nhất, sức chiến đấu của 1 mình người thì có tác dụng gì”.

Bá Hoành Thiên khó chịu nói: “Ngươi sợ à, không dám chiến đấu với ta à?”

Triệu Thiên Tề cười nói: “Nếu ngươi nói ngươi mạnh thì ngươi giỏi đấu với cả nhóm của ta xem, một tên chỉ biết đánh nhau như người sao xứng đáng làm người dẫn đầu, người lãnh đạo được”.

Bá Hoành Thiên rất tức giận khó chịu, nhưng không thể nói lại cái gì, dù sao thì trong c·hiến t·ranh, sức mạnh của một người khó có thể so sánh được với sức mạnh của cả đội quân. Một người lãnh đạo giỏi chưa hẳn đã là người có sức mạnh lớn nhất, nhưng nhất định phải là người có khả năng kết hợp sức mạnh của mọi người thành sức mạnh lớn nhất.

Vân Trường Sinh thấy Bá Hoành Thiên đang đuối lý, thì bèn lại gần Bá Hoành Thiên nói nhỏ: “Huynh hãy yêu cầu tạm hoãn chọn lớp trưởng cho lớp chiến đấu này. Bá huynh hãy yêu cầu chọn người dẫn đầu dựa vào số điểm công huân phe người đó kiếm được, phe nào dành được nhiều công huân thì phe đó chiến thắng, và người dẫn đầu phe phái cũng sẽ là người dẫn đầu thế hệ này”.

Vân Trường Sinh nói thầm vào tại Bá Hoành Thiên: “Lúc đó, với 3 linh căn của Bá huynh thì sức mạnh ở giai đoạn Linh Phách cảnh này sẽ rất lớn, huynh có thể dựa vào ưu thế đó chiến thắng”.

Vân Trường Sinh thì thầm tiếp: “Chính vì vậy nên ở hiện tại, huynh cố gắng thuyết phục lão sư cho mỗi bên quản lý phe phái của mình riêng, chờ đợi sau khi ra chiến trường 1 tháng hẵn quyết định chọn lớp trưởng, người dẫn đầu”.

Bá Hoành Thiên nghe xong thì gật đầu quay về phía Liễu Điềm Nhi nói: “Lão sư, ta nghĩ rằng việc chỉ dựa vào việc số người ủng hộ mỗi bên hơn nhau một ít mà quyết định chọn lớp trưởng thì quá vội vàng, không hợp lý. Mà chắc Bá gia cũng sẽ không phục với kết quả này”.

Bá Hoành Thiên nói tiếp: “Ta nghĩ ở hiện tại đừng chọn vội xem ai là lớp trưởng”.



Liễu Điềm Nhi nghe Bá Hoành Thiên nói thì hơi khó chịu nói: “Bá gia tuy là một trong những gia tộc lớn mạnh nhất của Thương Quốc, nhưng chưa đủ để một tay che trời, càng chưa đủ khả năng can thiệp vào q·uân đ·ội”.

Bá Hoành Thiên nghe xong thì hơi chột dạ vì lời nói của mình, dù sao thì lời nói của hắn cũng hơi càn rỡ.

Bá Hoành Thiên nhỏ giọng nói: “Liễu lão sư hiểu nhầm, ta không có ý đó, chỉ là ta thấy việc chỉ dựa vào việc hơn vài người ủng hộ mỗi bên mà đưa ra quyết định chọn lớp trưởng thì chưa hợp lý lắm, mong Liễu lão sư xem xét”.

Vân Trường Sinh thì thầm nói nhỏ vào tai Bá Hoành Thiên, Bá Hoành Thiên nghe xong thì cười vui mừng gật đầu.

Bá Hoành Thiên nói: “Lúc nãy Triệu Thiên Tề có nói sức mạnh của một đội ngũ quan trọng hơn, ta đồng ý với điều đó, nhưng việc một đội ngũ nhiều hơn đội ngũ kia vài người thì đâu thể khẳng định là đội ngũ nhiều người hơn thì có sức mạnh hơn đâu ạ”.

Bá Hoành Thiên cười nói tiếp: “Chính vì vậy, chỉ dựa vào số người ủng hộ mỗi phe nhiều hơn một chút mà đã đưa ra sự lựa chọn là chưa hợp lý”.

Liễu Điềm Nhi nghe xong dừng lại một chút, gật đầu nói: “Ngươi nói cũng không sai, vậy theo ngươi thì bây giờ không chọn lớp trưởng thì khi nào chọn?”

Liễu Điềm Nhi nói tiếp: “Mà sau này chọn thì lại chọn bằng cách nào?”

Bá Hoành Thiên đáp: “Thưa lão sư, ta nghĩ nên chọn người có thể tạo nên một đội quân mạnh nhất?”

Triệu Thiên Tề cười lạnh nói: “Thế nào là đội quân mạnh nhất?”

“Đội quân mạnh nhất không phải dựa vào ngươi nói là được”. Triệu Thiên Tề hỏi ngược lại Bá Hoành Thiên.

Liễu Điềm Nhi giơ tay ra hiệu bảo Triệu Thiên Tề im lặng để Bá Hoành Thiên nói tiếp.

Bá Hoành Thiên thấy thế thì tranh thủ nói: “Muốn biết đội quân nào mạnh hơn thì rất đơn giản, đội quân nào thắng thì đội quân đó mạnh hơn, đội quân thắng cuối cùng thì là đội quân mạnh nhất”.



Triệu Thiên Tề lắc đầu nói: “Cho 2 đội quân đấu nhau thì rất khó thể hiện được hết sức mạnh, chúng ta đều là con dân của Thương Quốc, đấu đến n·gười c·hết ta sống có phải ý tưởng hay không?”

Bá Hoành Thiên lắc đầu nói: “Chúng ta không cần đấu nhau, ngươi nói đúng, chúng ta đều là con dân của Thương Quốc, mà đã đều là con dân của Thương Quốc thì mục tiêu của chúng ta thống nhất là bảo vệ Thương Quốc, chiến đấu với kẻ xâm lược”.

Bá Hoành Thiên nói tiếp: “Nên thay vì đấu nhau, chúng ta sẽ phân chia ra mỗi người quản lý riêng phần đội ngũ phe phái của mình, rồi sau đó ra chiến trường chém g·iết địch nhân, đội ngũ nào nhiều công huân hơn thì tức là g·iết được nhiều địch nhân hơn, càng thể hiện được sức mạnh tốt hơn”.

Triệu Thiên Tề lắc đầu nói: “Như thế không công bằng, với 3 linh căn Phong, Hỏa, Lôi thì giai đoạn đầu sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn”.

Bá Hoành Thiên nói: “Ngươi là trận pháp sư nhất giai rồi, ra chiến trường kết hợp tạo thành trận pháp q·uân đ·ội thì cũng rất nhiều lợi ích, cũng đâu hề công bằng với ta”.

Triệu Thiên Tề nghe vậy, nhíu mày nói: “Nhưng đó là thiên phú của ta, có trách thì trách ngươi chưa thể trở thành trận pháp sư nhất giai”.

Bá Hoành Thiên cười lạnh nói: “Vậy có 3 linh căn Phong, Hỏa, Lôi thì đó cũng là thiên phú của ta, có gì là không công bằng chứ”.

Mặc dù Triệu Thiên Tề biết nếu so sánh bằng việc kiếm công huân, chiến đấu với kẻ thù thì sẽ công bằng hơn, nhưng chức lớp trưởng đã đến tay rồi thì làm sao hắn chấp nhận buông xuống được. Chính vì vậy hắn phải thuyết phục Liễu lão sư vẫn giữ theo quyết định lúc trước”.

Triệu Thiên Tề nói: “Nhưng ta có khả năng luyện đan, nên nếu đấu trong giai đoạn đầu thì ta gặp quá nhiều bất lợi?”

Liễu Điềm Nhi nghe 2 người Bá Hoành Thiên và Triệu Thiên Tề tranh nhau vị trí lớp trưởng một hồi thì cau mày nói: “Thôi, tất cả im lặng, ta quyết định sẽ chọn vị trí lớp trưởng dựa vào số điểm công huân bên nào nhiều hơn, thời gian là 3 tháng, quyết định như vậy đi”.

Triệu Thiên Tề nói: “Nhưng như thế không hợp quy củ, không giống như mọi năm”.

Liễu Điềm Nhi nói: “Năm nay khác mọi năm, dựa vào số điểm công huân cũng rất hợp lý, thể hiện được tiềm lực của đội ngũ, mà khi các ngươi tranh giành vị trí thế hệ dẫn đầu 100 năm thì cũng phải là tranh giành trên chiến trường. Lần này coi như là tập luyện trước”.

Liễu Điềm Nhi vừa đi ra cửa lớp rồi nói: “Cứ quyết định như vậy, buổi học kết thúc, giải tán”.



Triệu Thiên Tề hơi khó chịu nhưng cũng không thể làm gì hơn, dù sao Liễu lão sư đã quyết định như vậy thì hắn cũng không thể làm gì khác.

Bá Hoành Thiên cười cười nói: “Triệu Thiên Tề, gặp nhau trên chiến trường ta sẽ cho ngươi biết thế nào là người dẫn đầu, thế nào là người lãnh đạo của cả thế hệ”.

Triệu Thiên Tề quay lại nhìn Bá Hoành Thiên nói: “Đừng cười quá sớm, chưa biết ai sẽ là người chiến thắng đâu, nên nhớ ta đã là trận pháp sư nhất giai rồi, còn ngươi thì chưa là gì cả”.

Nói xong thì Triệu Thiên Tề quay người rời đi, theo sau đó là phe phái của hắn cũng đi ra khỏi phòng.

Bá Hoành Thiên mỉm cười quay về chỗ Vân Trường Sinh vỗ vai nói: “Vân đệ tốt lắm, ngươi đã giúp ta một đại ân, sau này cần gì hỗ trợ thì cứ nhờ ta, tiếng nói của ta vẫn rất có địa vị, Bá gia vẫn là một trong các gia tộc đứng đầu Thương Quốc”.

Vân Trường Sinh nghe xong mìm cười cảm tạ.

Rồi mọi người cũng ra khỏi phòng và đi về.

Đang chuẩn bị đi về phòng thì Bá Hoành Thiên gọi Vân Trường Sinh lại nói: “Vân huynh đang ở đâu”.

Vân Trường Sinh đáp lời: “Đệ ở phòng ở khu vực Phía Tây”.

Bá Hoành Thiên gật đầu nói: “Ta sẽ nói vài lời với bên quản lý sắp xếp đệ đến gần phòng ta, nơi đó có trận pháp Tụ linh trận tốt hơn, có linh mạch cao cấp hơn, rất có ích cho tu luyện”.

Vân Trường Sinh gật đầu cảm tạ.

Vân Trường Sinh quay lại hỏi Bá Hoành Thiên: “Bá huynh học trận pháp đến đâu rồi, cách trận pháp nhất giai còn xa không?”

Bá Hoành Thiên lắc đầu đáp: “Ta cũng đến gần trận pháp sư nhất giai rồi, mà sao đệ hỏi vậy”.

Vân Trường Sinh đáp: “À đệ muốn hỏi để xem chúng ta có tỷ lệ bao nhiêu chiến thắng trong trận chiến giành lớp trưởng cho Bá huynh”.

Bá Hoành Thiên gật đầu nói: “Đệ nghĩ là bao nhiêu?”

Vân Trường Sinh nghĩ nghĩ chút rồi nói: “Ta nghĩ phải tầm 60 đến 70%”.