Tuổi Thọ Quá Nhiều, Ta Phải Giả Chết

Chương 47: Đến thăm Hồng lão




Chương 47: Đến thăm Hồng lão

Trường Sinh vẫn nhớ lời hứa với Hồng lão, khi hắn đến Ngưng đan cảnh sẽ đến báo với Hồng lão, nhưng vì một vài lý do an toàn nên hắn chưa thể đến báo cho Hồng lão.

Còn bây giờ hắn chuẩn bị đến Thương Quốc, cách cực kỳ cực kỳ xa nơi hắn ở hiện tại, nên lần này đi, có lẽ sẽ rất lâu mới trở về.

Trường Sinh tính toán sẽ đến thăm Hồng lão, rồi mới đến Thương Quốc, thực hiện lời hứa của mình với ngài ấy.

Hồng lão là ngươi đã giúp đỡ hắn cực kỳ nhiều trong những ngày còn rất non nớt. Hiện tại dù hắn đã trưởng thành hơn, trở thành Phá đan cảnh, nhưng công lao Hồng lão đối với hắn, hắn sẽ không bao giờ quên được.

Trường Sinh sắp xếp tất cả đồ vật cần thiết mang đi, rồi sắp xếp những công việc còn lại, sau đó xin tông môn cho đi thực hiện nhiệm vụ khai phá bí cảnh.

Không mất quá nhiều thời gian, tông môn sắp xếp cho hắn và một nhóm tu sĩ khác đến bí cảnh đang khai phá, trên quãng đường đi, Trường Sinh suy nghĩ tìm cách để trốn đi. Dù sao lần này thì Trường Sinh sẽ đi rất xa, mà hắn sẽ thay đổi dung mạo thành một đứa bé, nên cũng không sợ ai đó sẽ phát hiện.

Đâu ai rảnh rỗi đi theo dõi một tu sĩ bình thường với một đứa bé trong hàng trăm, hàng nghìn, hàng tỷ đứa bé ở Thương Quốc chứ. Mà khoảng cảnh xa như vậy, Trường Sinh càng không sợ có ai phát hiện.

Ngày trước việc giả c·hết chuyển tông môn chung quy là cùng ở Ninh Quốc, nhưng bây giờ đã sang Thương Quốc, mà 2 quốc gia cách nhau một vài châu, quận, hắn không hề lo ai sẽ rảnh đi nghiên cứu tìm hiểu vấn đề này.

Trên quãng đường đi đến bí cảnh, có dừng chân nghỉ ngơi một khoảng thời gian, Trường Sinh nhanh chóng thay đổi dung nhan, sau đó trốn đi trong đêm, không ai biết.

Hắn thay đổi phòng trọ đang ở mấy ngày, sau đó tìm thương đội vận chuyển trở về Vũ phường thị để thăm Hồng lão.

Hắn đến trường mộ Hồng lão, ngồi bên cạnh, thầm thì nói: “Hồng lão, còn nhớ ta không, Ta là Trường Sinh đây”.

Trường Sinh nói tiếp: “Ngày trước ngài bảo ta lên Ngưng đan cảnh thì quay lại thông báo với ngài, nhưng khi đó ta không thể đến nói với ngài được”.



Trường Sinh hơi rơm rớm nước mắt nói: “Ta đã trở thành cường giả Phá đan cảnh, cảnh giới này còn cao hơn Ngưng đan cảnh rất nhiều rồi”.

Trường Sinh nhỡ lại những kỷ niệm của hắn và Hồng lão, sự chăm sóc, giúp đỡ của Hồng lão đối với hắn.

Những tài nguyên cho cảnh giới đầu tiên của hắn đến rất nhiều từ Hồng lão, kinh nghiệm trồng linh dược của hắn cũng được Hồng lão dẫn dắt từ ban đầu.

Không phải nói quá, nếu như không có Hồng lão thì có lẽ hắn đ·ã c·hết già ở cảnh giới Linh phách cảnh hoặc thậm chí thấp hơn rất nhiều.

Trường Sinh thầm thì nói: “Bây giờ ta sắp đi đến một nơi rất xa, chắc có lẽ sẽ rất lâu mới có thể đến thăm ngài tiếp, sắp tới ta cũng sẽ xây dựng gia tộc của mình, ta vẫn sẽ giữ nguyên cái tên ngài đã đặt cho ta là Trường Sinh”.

Dừng một chút Trường Sinh thầm thì nói tiếp: “Ta đang băn khoăn sẽ lấy họ là Trường, hay chữ Hồng để tưởng niệm công lao của ngài, ngài nghĩ xem Hồng Trường Sinh thì sao, Hồng gia thì sao?”.

Vừa nói, Trường Sinh vừa hướng lên bầu trời xanh nhìn.

Tự nhiên có một đám mây bay quá, mang hình bóng của Hồng lão lắc đầu rồi chỉ vào hắn, như để nói với Trường Sinh rằng, sự lựa chọn là của ngươi, hay suy nghĩ thật kỹ.

Trường Sinh im lặng, để vấn đề đặt tên sau này lại tính, Trường Sinh thầm thì tiếp tục nói chuyện với Hồng lão về những kỷ niệm về bát cháo và cốc sữa ngày xưa Hồng lão cho hắn. Về những kiến thức Hồng lão dạy hắn, về tất cả những thứ Hồng lão đã cho hắn.

Một canh giờ sau, hắn cúi đầu cảm tạ Hồng lão: “Hồng lão, ta đi đây, tạm biệt ngài, sau này có cơ hội ta sẽ lại trở về thăm ngài tiếp”.

Sau đó Trường Sinh quay đi không ngoảnh lại, và hắn càng kiên định hơn với mục tiêu tu hành, trường sinh, hắn muốn sống thật lâu, muốn trường sinh bất tử như cái tên của hắn.



Trường Sinh đi tìm thương đội vận chuyển hắn đến Thương Quốc, nhưng do khoảng cách địa lý khá xa, nên khá lâu hắn mới đến nơi.

Từ Ninh Quốc đến Thương Quốc mất gần một năm mới đến nơi, chi phí cũng cực kỳ đắt đỏ, tốn gần 5000 linh thạch của hắn. Nhưng cũng chịu thôi, vị trí 2 nơi cách rất xa, nên cũng cần tốn nhiều tài nguyên hơn để di chuyển, còn cần cường giả tọa trấn để đảm bảo an toàn, nên 5000 linh thạch sơ cấp cũng hợp lý.

Cuối cùng Trường Sinh cũng đã đến Thương Quốc thuộc Bắc Dương Vực, hắn tìm hiểu thì việc tham gia tuyển tu sĩ sẽ chia thành 2 loại, một là thiên tài, hai là tu sĩ bình thường.

Với thiên tài thì là các tu sĩ có từ 2 linh căn trở lên, hoặc có tư chất thông minh về trận pháp. Nhưng tu sĩ này chỉ cần đạt 10 tuổi sẽ được tuyển chọn luôn vào tông môn để tu luyện.

Còn với tu sĩ bình thường thì phải đạt Linh phách cảnh mới có thể gia nhập tông môn.

Nhưng khác với tông môn ở Ninh Quốc, thì các tu sĩ ở Thương Quốc đều sẽ phải học chiến đấu và sẵn sàng ra chiến trường.

Vì ở đây c·hiến t·ranh liên miên, sẽ cực kỳ cực kỳ cần nhân lực đáp ứng nhu cầu chiến đấu của q·uân đ·ội.

Ngoài tông môn ra thì còn có q·uân đ·ội của Thương Quốc, ưu điểm là tài nguyên sẽ được nhiều hơn, nhưng phải ra chiến trường sớm hơn.

Đối với tu sĩ tông môn thì từ Ngưng đan cảnh mới bắt đầu cần ra chiến trường, nhưng trong q·uân đ·ội thì chỉ cần từ Linh phách cảnh trở lên là đã phải ra chiến trường chiến đấu.

Hiểu đơn giản là muốn quyền lợi, lợi ích thì cần chấp nhận nguy hiểm. Trường Sinh ưu tiên chọn q·uân đ·ội, để nhanh kiếm đủ công huân xây dựng gia tộc.

Hiện tại hắn là Phá đan cảnh, chiến đấu với Linh phách cảnh, Ngưng đan cảnh chỉ như là đi dạo trong vườn hoa, rất là an toàn, không quá lo lắng. Nhưng tất nhiên là có thể gặp phải cùng cảnh giới hoặc thậm chí cảnh giới cao hơn, nhưng tỷ lệ rất thấp vì những tu sĩ kia thì có các tu sĩ cảnh giới cao hơn lo, không phải nhiệm vụ của một Linh phách cảnh cần phải đảm nhiệm.

Nhưng có một vấn đề quan trọng, đó là thân phận, hắn cần một thân phận hợp lý để sau này xây dựng gia tộc, không thể có chuyện một tu sĩ tự nhiên từ đâu xuất hiện, rồi có song linh căn, rồi gia nhập q·uân đ·ội, rồi xin mở gia tộc, như vậy sẽ không ổn thỏa lắm.

Trường Sinh đang suy tính sẽ thay đổi thân phận thành một đứa bé khoảng 2 – 3 tuổi bị bỏ rơi, sau đó được một người mang về nuôi dưỡng, như vậy dù có kiểm tra lý lịch thì sẽ ổn thỏa hơn.



Hắn tìm hiểu xem làm sao để xây dựng kế hoạch g·iả m·ạo thân phận thật sự hợp lý, hắn thuê một phòng trọ và tìm hiểu tính cách của những người xung quanh, để tìm xem ai sẽ khả thi nhận nuôi hắn, nếu hắn là một đứa bé 2 – 3 tuổi bị bỏ rơi.

Khoảng 2 tuần sau, Trường Sinh thấy tình hình không ổn, mặc dù những người xung quanh đây cũng khá tốt, nhưng không có dấu hiệu sẽ sẵn sàng mang một đứa trẻ bị bỏ rơi về nuôi.

Trường Sinh đành đi tìm đến một phường thị khác với hi vọng là sẽ tìm được mục tiêu phù hợp.

Nhưng lại tiếp tục để cho hắn thất vọng, Trường Sinh vẫn không tìm được người mong muốn.

Hắn cứ tiếp tục lặp đi lặp lại việc di chuyển này trong gần 1 năm thì cuối cùng may mắn đã mỉm cười với hắn, hắn gặp Lý lão, là một y sư kiêm dược sư. Ông ấy mở một cửa hàng thuốc, ngoài ra cũng trồng một vườn linh dược, phục vụ cho việc chữa bệnh.

Hiện tại ông ấy đang sống với một đứa cháu gái, hắn không thấy thông tin gì về con cái của ông ấy, nhưng hắn thấy ông là một người tốt bụng và đặc biệt rất yêu thương trẻ con.

Hắn thấy Lý lão thường xuyên chữa bệnh miễn phí cho các cháu bé gia đình nghèo khó, thỉnh thoảng còn cho tiền gia đình họ.

Nhìn chung đây là một người khá phù hợp với mục tiêu của hắn, hắn chờ cơ hội để thay đổi phân phận g·iả m·ạo thành một cháu bé 2 tuổi bị bỏ rơi trước cửa hàng thuốc của Lý lão.

Sau đó hắn suy nghĩ cần chuẩn bị những gì, hắn tính toàn cần một cái chăn, thêm một bức thư để giới thiệu về hắn, và một ít linh thạch để cảm tạ Lý lão.

Trường Sinh vẫn hơi băn khoăn nên chọn họ gì, rồi bỗng nhiên Trường Sinh hướng lên bầu trời nhìn rồi quyết định lấy họ Vân, tên của hắn sẽ là Vân Trường Sinh.

Còn lý do vì sao hắn chọn họ Vân, thì hồi sau sẽ rõ, thời gian sẽ trả lời lý do Trường Sinh lại chọn họ Vân.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hắn chọn lựa một ngày phù hợp rồi bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình.

Một đêm trời hơi se lạnh, hắn chuẩn bị sẵn mọi thứ, sau đó sử dụng Biến ảnh hóa thần thuật để thay đổi phân phận thành một đứa bé 2 tuổi nằm trong một cái chăn nhỏ được quấn xung quanh người, bên cạnh hắn để một bức thư với nội dụng nhờ Lý lão chăm sóc, và có tên của hắn là Vân Trường Sinh. Ngoài ra hắn để lại 100 linh thạch coi như phí cảm tạ Lý lão nuôi mình.