Chương 4: Hiểu về cách thế giới vận hành
Sau khi mua được đồ bảo mệnh và suy nghĩ xong cách đi vào câu chuyện và thu thập thông tin cần thiết thì cũng đã gần đến chiều tối.
Tối hôm đó, lão già tóc trắng vẫn mang bát sữa bò nhưng thay vì cháo thịt thì lần này là bánh bao nhân thịt.
Lão già tóc trắng cười nói: “Tiểu tử ngươi có vẻ khôi phục không sai biệt lắm, ngươi tên là gì?”
Hắn thể hiện một khuôn mặt buồn, thêm một chút sự mếu máo như sắp khóc, nhẹ giọng trả lời: “Cháu, cháu không có tên ạ, cảm tạ tiền bối đã có ân cứu mạng, cháu nhất định sẽ cố gắng cảm tạ ạ”
Lão già tóc trắng nhìn hắn trông buồn buồn rươm rướm nước mắt thì bèn an ủi: “Vậy ta lấy cho ngươi một cái tên nhé, người thích điều gì, để ta suy nghĩ đặt cho người một cái tên ý nghĩa”.
Hắn nhẹ giọng đáp: “Ta, ta chỉ muốn sống, sống thật lâu, sống càng lâu càng tốt, ta không muốn c·hết”.
Ông lão mỉm cười: “Hừm, người muốn sống thật lâu à, vậy là sống bất tử luôn, lại thêm hôm qua người gặp lạnh co ro như vậy mà không c·hết, xứng đáng với cái tên bất tử, nhưng đặt tên như vậy không hợp lý lắm, gọi ngươi là Trường sinh đi, mong cho người trường sinh sống lâu đúng như tên gọi của mình”.
Hắn cúi đầu cảm tạ: “Cảm ơn tiền bối ban tên, ta thích lắm, bây giờ ta cũng có tên, ta tên là Trường Sinh, hì hì. Tiền bối tên gì ạ”.
Ông lão mỉm cười đáp: “Ta á, ta tên là Hồng Lý Tùng, gọi ta Hồng lão là được”.
Hắn gật đầu đáp: “Vâng ạ, Hồng lão, ta thấy sáng nay Hồng lão bảo mình ra cửa hàng, vậy Hồng lão bán gì ạ, ta có thể phụ giúp gì không, ta đã khỏe lại rồi ạ, đủ sức phụ giúp”.
Hồng lão nhìn hắn gật đầu thầm nghĩ: “Đứa trẻ nghèo khổ, lại rất hiểu chuyện, chắc nó sợ ta sẽ bỏ rơi nó nên phải xin phụ giúp để được ở lại, khổ thân đứa bé”.
Hồng lão nói: “Ta hiện tại đang là chưởng quỹ của cửa hàng Linh dược các, thuộc quyền quản lý của Vũ gia. Người đến phụ giúp ta bán hàng cũng được, mặc dù không dám hứa kiếm được nhiều linh thạch nhưng đảm bảo bao no các bữa ăn”.
Trường Sinh nở nụ cười tươi cúi đầu cảm tạ: “Cảm ta Hồng lão, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức”.
Hồng lão mỉm cười nhìn hắn: “Mà người năm nay bao nhiêu tuổi, chắc cũng gần 10 tuổi rồi nhỉ, sắp đến thời điểm đo linh căn, biết đâu người lại may mắn có song linh căn hay lại nhiều linh căn hơn nữa, khi đó đừng quên lão già ta nha”.
Trường Sinh gật đầu đáp: “Vâng ạ, ta năm nay 9 tuổi ạ, ta mà gặp may mắn như vậy sao có thể quên Hồng lão được, nếu không có Hồng lão thì hiện tại ta đã không thể ngồi đây được”.
Qua thông tin này hắn hiểu được, thế giới này càng nhiều linh căn càng tốt. Hiện nay hắn có linh căn mộc, vậy chắc chắn rất khó được trọng điểm bồi dưỡng.
Hắn lại hỏi tiếp: “Hồng lão, vậy chỉ cần có nhiều linh căn thì là thiên tài phải không, còn nếu có 1 linh căn thì chắc chắn là người bình thường à”.
Hồng lão đáp: “Có nhiều linh căn thì gần như chắc chắn là thiên tài, trừ khi người quá ngu ngốc không thể học được công pháp nào thì chịu, còn không thì người chắc chắn là thiên tài, thử tưởng tượng thay vì đánh nhau chỉ ra 1 thuật pháp 1 hệ, đối thủ của người ra nhiều thuật pháp các hệ khác nhau hơn thì người làm sao đánh. Nhất là khi người tu luyện lên cảnh giới cao hơn có thể kết hợp được các thuật pháp với nhau vì dụ, lôi hỏa, băng thủy, lôi băng chẳng hạn thì uy lực của thuật pháp sẽ mạnh hơn rất nhiều lần.”
Hồng lão nói tiếp: “Nhưng tất nhiên người có 1 linh căn thì chưa chắc không phải thiên tài, nếu ngươi có khả năng nhất tâm nhị dụng, nhất tâm đa dụng hoặc giỏi về trận pháp thì người cũng là một thiên tài. Ví dụ khi người khác ra được 1 thuật pháp nhưng người có khả năng nhất tâm nhị dụng, người ra 2 thuật pháp thì đối thủ của người còn đánh cái gì nữa, trực tiếp đầu hàng luôn cho rồi. Còn về trận pháp thì lại càng quan trọng. Vì trận pháp có thể coi là Thần thông, và nó cực kỳ khó học, đòi hỏi sự thông minh cực cao, tư duy cực tốt, tính logic … Nói chung là đòi hỏi ngộ tính cực cao mới có thể học được. Nhưng tất nhiên là học đến chuyên sâu, đến mức độ thiên tài, còn học da lông bên ngoài thì ta không nói làm gì. Nếu người có ngộ tính cao, thiên phú trận pháp tốt thì cũng được coi là thiên tài. Vì thế giới này không phải 1 người mạnh là quan trọng nhất, mà cần cả một đội quân mạnh.”
Hồng lão dừng lại uống cốc nước xong nói tiếp: “Khi người lên các cảnh giới cao hơn, nhất là từ cảnh giới Tụ pháp cảnh khi đó thì sẽ có thể tạo trận pháp liên kết, liên kết tất cả thành viên trong đôi quân với nhau và với một người chủ trận nhãn, từ đó giúp người tăng mạnh cảnh giới. Tất nhiên mức độ tăng cũng có hạn, vì nó còn tùy thuộc vào trận pháp, tu vi của chủ nhãn trận và đặc biệt là khả năng trận pháp của chủ nhãn trận. Nhưng nhìn chung thì sức mạnh này tăng múc rất lớn, có thể vượt vài đại cảnh giới chiến đấu luôn”.
Hồng lão dừng lại một chút rồi nói: “Nói chung là nếu ngươi thông minh, ngộ tính cao thì cũng được coi là thiên tài, mà ta nhắc nhở ngươi luôn, thế giới này có thể đắc tội cường giả tán tu nhưng tuyệt đối không được đắc tội gia tộc, vì sức mạnh của gia tộc là cực lớn”.
Trường Sinh ngạc nhiên hỏi: “Ta có chút băn khoăn, ví dụ đắc tội tán tu thì sợ tán tu trốn đi, khó diệt sát tán tu, sợ tán tu đánh lén, còn gia tộc rất khó trốn thoát, vậy sao lại sợ đắc tội gia tộc hơn ạ?”
Hồng lão cười nói: “Vì đây là thế giới của gia tộc, của vương triều, ngươi đắc tội tán tu, không sao, hắn có thể trốn, nhưng cũng không thiếu biện pháp để tìm ra hắn”.
Hồng lão nói tiếp: “Còn gia tộc thì nếu ngươi đắc tội, có thể tên ngươi đắc tội rất yếu, hoặc thậm chí chiến lực mạnh nhất của gia tộc đó người cũng có thể đánh g·iết, nhưng nếu gia tộc đó sử dụng trận pháp liên kết, tăng mấy lần sức chiến đấu, vậy ngươi có đảm bảo là vẫn chiến thắng được không?”
Hồng lão nói: “Nếu không thể thì ngươi phải trốn, mà trốn cũng không hề đơn giản, có khi bị phát hiện, mà ngươi suốt ngày trốn thì kiếm đâu ra tài nguyên tu luyện”.
Hồng lão nói: “Ngoài ra, nếu kể cả ngươi g·iết được người mạnh nhất gia tộc đó thì sau này không sợ con cháu người ta trả thù à”.
Hồng lão nghiêm mặt nói tiếp: “Chính vì điều đó không nên và không thể đắc tội gia tộc, trừ khi ngươi đủ khả năng diệt sát cả gia tộc đó”.
Trường Sinh xem như đã hiểu gật đầu.
Trường Sinh tò mò hỏi tiếp: “Vậy thì các nghề khác của thế giới này không quan trọng ư? Ví dụ như luyện đan, luyện khí, trồng ruộng?”
Hồng lão cười nói: “Tất nhiên các nghề các cũng rất quan trọng và có nhiệm vụ của riêng mình, nhưng ta nói là có 1 linh căn, còn các nghề khác không phải chỉ có 1 linh căn là được. Ví dụ luyện Đan sư phải có linh phách Hỏa và Mộc, luyện khí sư phải có linh phách Hỏa và Kim và phải biết thêm trận pháp để đúc vào binh khí tăng các thuộc tính, luyện phù sư cũng phải biết trận pháp, vì mặc dù gọi là phù nhưng về bản chất nó vẫn là trận pháp, chỉ là thu nhỏ và tiện mang theo hơn cũng như tiêu tốn ít tài nguyên hơn”.
Hồng lão nói tiếp: “còn với linh thực phu phải có linh phách Mộc, nên có linh phách Thủy để giúp trồng trọt hiệu quả hơn. Thuần thú sư nên có mộc hệ và linh phách phù hợp với Linh thú để có thể thúc đẩy sinh trưởng. Nhìn chung thì chỉ có linh thực phu và thuần thú sư là có thể 1 linh căn vẫn làm được nhưng nếu người muốn nâng cao hiệu quả và hiệu năng thì cũng cần các loại trận pháp phụ trợ, ví dụ như tụ linh trận tăng mức độ nồng đậm linh khí giúp trồng linh dược, nuôi linh thú hay còn cần một số trận pháp tạo kết giới bảo vệ hay trông các linh thú.”
Hồng lão cười nói: “Người thấy đó gần như tất cả các nghề khác đều cần sự có mặt của trận pháp, nếu ngươi không có khả năng trận pháp sư ở một số nghề gần như không thể thực hiện được, hoặc cũng cần thuê trận pháp sư đến hỗ trợ. Nên nói chung quy lại trận pháp vẫn là thứ đáng được mọi người quan tâm nhất. Nhưng dù là mức độ nhập môn, da lông thôi nhưng trận pháp vẫn cực kỳ khó học tập, huống chi là những Trận pháp sư ở phẩm giai cao hơn nữa.”
Hồng lão nói tiếp: “Mà nếu so sánh thì ngộ tính, thiên phú trận pháp càng được quan tâm hơn vì, linh căn có thể được thêm được bằng các loại thiên tài địa bảo, công pháp tu luyện, môi trường, trận pháp xung quanh, dù rất khó nhưng vẫn có thể thêm được. Còn thiên phú trận pháp, ngộ tính thì sinh ra đã có, rất khó tìm cách cải thiện.”
Trường Sinh gật đầu hỏi: “Vậy chung quy lại, để nói về thiên tài thì 1 là có nhiều linh căn, 2 là có ngộ tính tốt phải không?”
Hồng lão gật đầu: “Ngươi rất nhanh hiểu đấy”.
Trường Sinh hỏi tiếp: “Vậy về vấn đề tu luyện, không có kiểu thiên tài, thể chất đặc thù hay thiên tài có khả năng hấp thu linh khí nhanh ạ?”
Hồng lão lắc đầu nói: “Nói không có thì cũng không phải không có, kiểu thiên tài có thể chất đặc thù vẫn có, kiểu thiên tài này sẽ tiêu tốn nhiều tài nguyên hơn để tấn giai, nhưng sức chiến đấu cũng mạnh hơn một chút so với cùng cảnh giới”.
Hồng lão nói tiếp: “Nhưng so sánh với hai vị trí với 2 thiên tài trên thì sức chiến đầu tăng một chút không phải quá nổi bật, có thể coi là tinh anh, chứ thiên tài thì vẫn chưa tính”.
Nghĩ môt chút, Hồng lão nói: “Còn về kiểu thiên tài hấp thu linh khí nhanh thì không có, chỉ cần ngươi đủ thông minh để tu luyện được công pháp, thì cứ tu luyện và sử dụng tài nguyên là sẽ tấn cấp”.
Trường Sinh gật đầu tỏ ra mình đã hiểu.