Chương 12: Tiến vào giai đoạn khai mạch cảnh
Cuối cùng trận thú triều bạo phát cũng đến, hắn đi sát theo Hồng lão để chuẩn bị chạy nếu cần thiết. Nhưng tu sĩ Vũ gia và các tu sĩ khác của Vũ gia phường thị hợp lại, chiến đấu theo theo trận pháp lấy tu sĩ Vũ gia làm chủ nhanh chóng nghiền nát thú triều.
Có thể nói là gần như không có t·hương v·ong, chỉ có 1 vài tu sĩ đen đủi, bị linh thú đột phá trận pháp gặp phải liền đồng quy vô tận khiến cho tu sĩ kia t·ử v·ong.
Còn lại chỉ có 1 chút tu sĩ b·ị t·hương nhẹ không đáng kể.
Hắn trợn tròn mặt, nghĩ: “Đây gọi là thú triều bạo phát á, sao không hề giống mấy bộ chuyện ta đọc, thú triều có vẻ hơi bị yếu quá rồi không?”
Hắn thầm mắng: “Tác giả ngươi viết chuyện kiểu gì thế, không theo logic tí nào vậy, thú triều bình thường phải chiến đấu nảy lửa, sau đó cho ta tìm được cơ hội quật khởi, ví dụ cho ta may mắn nhặt được cái nhị giai linh thú t·hi t·hể chẳng hạn”.
Trường Sinh mắng tiếp: “Sao thú triều bạo phát của ngươi đến đã nhanh mà đi còn nhanh hơn vậy, mà lại ta không được hưởng chút chỗ tốt nào à?”
Tác giả bực mình nói: “Ngươi có biết đây là thế giới vương triều chi tranh, tranh đấu kịch liệt, mà ngươi đang ở trong 1 vương triều, ngươi đoán xem liệu Vương triều có để cho một khu vực có yêu thú mạnh mẽ mà không quản lý không?”
Tác giả nói tiếp: “Tất nhiên là không rồi, nếu mà thả ra để thú triều mạnh mẽ, ảnh hưởng đến cả vương quốc thì sao?”
Tác giả nói: “Hắc phong sâm lâm này chỉ là nơi nuôi dưỡng linh thú, linh dược cho cấp thấp tu sĩ kiếm tài nguyên và rèn luyện thôi, cứ 1 khoảng thời gian thú triều bạo phát, Vũ gia lại đi đánh nhau 1 trận thế này, thì lấy đâu ra linh thú mạnh mẽ và đông đảo cho ngươi đòi chiến đấu kịch liệt”.
Tác giả nói tiếp: “Ngươi thích chiến đấu kịch liệt à, có tin hay không chương sau ta viết ngươi ra chiến trường đánh nhau luôn, cho nó kịch liệt”.
Tác giả bực mình nói: “Đã yếu lại còn đòi hỏi, tốn hơn 20 vạn chữ của ta mà còn chưa lên được Linh Phách cảnh, phế vật”.
Trường Sinh đỏ mặt nói: “Hừm, tại hệ thống hố ta, bảo ta tu luyện công pháp tốn gấp 20 lần tài nguyên tu luyện chứ bộ, mà cũng tại ngươi bắt ta xuyên không đến chỗ này, ta không có gia tộc, không có tông môn dựa, tư chất bình thường, nhan sắc lại càng bình thường”.
Trường Sinh nói tiếp: “Ta đi đâu kiếm tài nguyên để tu luyện hả?”
Trường Sinh đỏ mặt cãi lại: “Ngươi thử cho ta làm Hoàng tử, hay nhi tử của chủ gia tộc nào đó mạnh xem, có tài nguyên đầy đủ xem, ngươi xem ta lên cảnh giới như bay đồng dạng”.
Tác giả im lặng nói: “Nếu cho ngươi hết thế thì ta viết cái mắm gì, chẳng lẽ ta viết Chương 1: Trường Sinh xuyên không làm hoàng tử của Vương quốc, chương 2: Trưởng Sinh có thiên tư xuất chúng, thông minh bất phàm, ngộ tính siêu việt được trọng điểm bồi dưỡng, chương 3: 10 vạn năm sau Trường Sinh tu luyện đến Thánh vương cảnh, chương 4: 100 vạn năm sau, Trường Sinh mạnh nhất đại lục, chương 5: 150 vạn năm sau, Trường Sinh thống nhất Hoàng Vân đại lục, xong hết chuyện à?”
Tác giả nói: “Nếu dễ thế thì ta xuyên không luôn cho xong, còn ngồi đây viết chuyện lo cơm từng bữa chắc, ngươi nghĩ hấp dẫn thế thì còn đến lượt ngươi xuyên không, ta cũng muốn xuyên không luôn này, đã phế vật còn đòi làm hoàng tử”.
Tinh! Kiểm tra lời của chủ nhân không chính xác, bản hệ thống là hệ thống tốt bụng siêu cấp vũ trụ, có lương tâm, không hố chủ nhân. Ta cho chủ nhân hoàn toàn quyền lựa chọn 1 trong 9 công pháp, đấy là do ký chủ lựa chọn.
Tinh! Xin đừng đổ lỗi cho ta vì sự lựa chọn của chủ nhân.
Tinh! Chủ nhân phải tự chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.
Tinh! Kính mong chủ nhân sớm đứng đầu đại lục, công thành danh toại, hưởng vinh hoa phú quý.
Trường Sinh đen mặt thầm nghĩ: “Ta bắt đầu hoài nghi tác giả và hệ thống là cùng một giuộc, chỉ muốn hố ta”.
Tác giả: “Ngươi nên tập trung tử tế chăm chỉ tu luyện, không thì ta thay đổi nhân vật chính khác bây giờ, ngươi có tin hay không?”
Trường Sinh im lặng, gật đầu thầm nghĩ: “Rồi các ngươi lợi hại được chưa, ta thành thật tu luyện không trêu chọc các ngươi là được chứ gì”.
Trường Sinh thầm nói: “Nói thì nói vậy, yêu thú bạo phát không nguy hiểm cũng tốt, ta đỡ tốn tiền mua thêm linh phù bảo mệnh. Bây giờ ta có 1 tấm Phong hành phù, Tứ thổ hộ linh phù, Lôi vũ linh phù cùng với 1 tấm bảo vệ thần thức Trấn hồn hộ linh phù mua chịu và 387 điểm tích lũy sơ cấp”.
Trường Sinh nghĩ: “Hừm, 1 số tài sản không nhỏ mà là rất nhỏ”.
Trường Sinh thầm nghĩ: “À quên còn có một tấm Ngũ lôi phá thiên phù, thôi không phải sử dụng cũng là một điều tốt, chung quy khi sử dụng cũng là lúc ta rơi vào nguy hiểm, càng không phải sử dụng càng tốt”.
Sau khi dọn dẹp xong thú triều bạo phát, tối đó khi ăn cơm Hồng lão đưa cho hắn 5 linh thạch sơ cấp và bảo, Vũ gia thưởng cho ngươi vì đã giúp làm nhiệm vụ.
Trường Sinh gật đầu: “Cảm tạ Hồng lão”.
Hồng lão nói tiếp: “Bây giờ ngươi đã xong giai đoạn Luyện thể, chuẩn bị tiến tới giai đoạn Khai mạch cảnh, với 8 mạch thì chắc trong khoảng tầm 8 đến 10 tháng là ngươi sẽ hoàn thành”.
Hồng lão nói: “Khi đó ngươi sẽ trở thành Linh Phách cảnh, ngươi sẽ chân chính trở thành tu sĩ, có thể sử dụng thuật pháp, bắt đầu dùng thuật pháp để trồng linh dược, hiệu quả sẽ cao hơn rất nhiều”.
Hồng lão nói tiếp: “Với mộc linh căn thì ta khuyên ngươi nên sử dụng Mộc mạch đan để khai mạc, như vậy sẽ giúp kinh mạch sinh ra thuộc tính mộc, hòa hợp hơn với linh phách của ngươi, từ đó sẽ tẩm bổ giúp linh phách mạnh mẽ hơn”.
Hồng lão nói: “Còn nếu ngươi muốn có thêm linh căn khác nữa, thì có thể sử dụng Băng mạch đan, Hỏa mạch đan, Lôi mạch đan, có thể giúp kinh mạch của ngươi sinh ra thuộc tính của băng, hỏa hoặc lôi. Từ đó giúp ngươi có tỷ lệ sinh ra linh căn băng, hỏa hoặc lôi”.
Dừng một chút Hồng lão nói tiếp: “Đương nhiên, tỷ lệ cực kỳ nhỏ bé, cơ bản ta nghe nói vậy, chứ những trường hợp ta thấy thì chưa có ai sinh ra thêm linh căn nữa cả, muốn có thêm linh căn thì cần phải những thiên tài địa bảo quý hiếm, những công pháp, bí quyết mà chỉ có các gia tộc rất lớn hay thậm chí vương tộc mới có được”.
Suy nghĩ một chút, Hồng lão nói: “Ta thì vẫn khuyên ngươi nên sử dụng Mộc mạch đan, kiểu gì cũng có hiệu quả mang lại, còn các loại kia thì không mang lại tác dụng, cơ bản chỉ là lãng phí tài nguyên”.
Trường Sinh thầm nghĩ: “Ta có thể dựa vào cửa hàng để thêm linh căn, nên chắc chắn là sử dụng Mộc mạch đan rồi”.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Trường Sinh vẫn giả bộ suy tư một lúc lâu, sau đó mới đáp lời.
Trường Sinh nói: “Ta muốn sử dụng Mộc mạch đan ạ, chăm chỉ làm 1 tên linh thực phu là tốt rồi, mơ mộng song linh căn, tam linh căn gì đó, cuối cùng thì cái gì đều không được, vậy lỗ c·hết”.
Hồng lão mỉm cười gật đầu: “Ngươi nghĩ được như vậy cũng tốt, 1 linh căn tu sĩ trở thành đại năng cũng rất nhiều, không phải chỉ có nhiều linh căn mới có thể trở thành đại năng”.
Hồng lão vừa nói, vừa đi ra ngoài.: “Ngươi nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay là một ngày mệt mỏi rồi”.
Đợi Hồng lão ra khỏi phòng, hắn tranh thủ rửa mặt, thay quần áo, chuẩn bị đi ngủ.
Đợi trời đã khuya, hắn mới dám vận chuyển 2 tiểu chu thiên Cửu liên trường sinh quyết, xong sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Nếu như bình thường thì hắn sẽ đi ngủ luôn, nhưng hôm nay thì hắn có 1 việc quan trọng, đó là tìm cách che dấu mạch của mình.
Nếu thấy hắn khai mạch lâu thì chung quy có thể cho lý do là hắn thể chất đặc thù cần tài nguyên và thời gian tu luyện nhiều hơn.
Nhưng nếu Hồng lão hay mọi người khác thấy hắn khai nhiều hơn 8 mạch, thì đó sẽ là vấn đề cực kỳ quan trọng và nan giải.
Còn bây giờ nếu bảo hắn chỉ khai 8 mạch xong đột phá với công pháp Mộc nạp hấp linh quyết, thì hắn chắc chắn không cam tâm, trong giai đoạn kia hắn tốn cả 1 đống tài nguyên để đến Khai mạch cảnh, mà bây giờ bảo hắn đột phá bằng Mộc nạp hấp linh quyết.
Hừm, đừng sỉ nhục trí thông minh của ta như vậy.
Hắn mở cửa hàng lên, kiểm tra hết 1 canh giờ, hắn chợt nhận ra không có cái gì đáp ứng yêu cầu của hắn cả. Vấn đề là không phải do hắn nghèo mà là thật sự không có cái gì giúp được hắn cả. Từ đan dược, linh phù cho đến công pháp, không có cái gì có tác dụng che dấu được số mạch được khai thông.
Có một số công pháp có tác dụng thay đổi dịch dung khuôn mặt, ngụy trang thân phận. Nhưng hắn không thấy được công pháp có tác dụng ẩn giấu tu vi, linh căn và số mạch đã mở.
Mà hắn phân tích ra 1 vấn đề lớn, hắn có nhiều tuổi thọ hơn người khác, và cũng tiêu tốn tài nguyên hơn người khác rất nhiều. Nếu như hắn ở cảnh giới Linh Phách cảnh sống hơn 200 năm, thì thằng ngu cũng thấy có vấn đề, mà càng lên cao hơn như cảnh giới Ngưng đan cảnh nếu hắn sống lâu hơn 300 năm thì mọi người sẽ dần nhận ra hắn tuổi thọ rất dài.
Mà không phải nói vấn đề sống hay c·hết, chỉ cần ở cảnh giới Linh Phách cảnh hơn 100 tuổi, mà dung nhan hắn không già đi, thì vấn đề lớn đây.
Có khi hắn sẽ b·ị t·ruy s·át để tìm bí mật có tuổi thọ dài, điều này không ổn, rất không ổn.
Còn bảo hắn tu luyện đột phá nhanh lên thì, xin lỗi người ta phải tốn gấp 20 lần tài nguyên tu luyện so với tu sĩ thông thường, ngươi bảo hắn ở đâu lấy ra nhiều tài nguyên để tu luyện đây.