Chương 1: Xuyên không sang thế giới khác
Ở nơi nào đó, một đôi mắt vẫn đang nhìn vào điện thoại dù đã hơn 12h đêm, đôi mắt thể hiện sự đăm chiêu, suy nghĩ về một tương lai sau này. Hắn đã tốt nghiệp đại học, hắn suy nghĩ về những kỷ niệm đã trải qua trong quãng thời gian qua, suy nghĩ về những dự định và tương lai của mình. Những suy tư đó có cả sự lo lắng về những vấn đề sẽ gặp phải nhưng đồng thời với đó là những sự hào hứng và chờ mong những cơ hội sự nghiệp đang đón chờ mình. Với sự mệt mỏi của một ngày dài, hắn dần dần th·iếp vào giấc ngủ.
Ở Kim Thạch Trấn, trong một gian phòng nhỏ, có một cậu bé dần dần tỉnh lại.
Một ông lão tóc bạc trắng đang hút tẩu mỉm cười nói: “Ồ không biết ngươi là may mắn hay là đen đủi nữa, dưới cái lạnh thấu xương như vậy mà có thể vẫn còn sống quả thật là bất ngờ!”
Hắn không hiểu ông lão tóc bạc trắng nói gì cả, nhưng điều khiến hắn băn khoăn hơn là tại sao nơi này trông lạ thế, ông lão này là ai và quan trọng nhất hắn đang ở đâu. Rõ ràng hiện tại hắn đang ngủ trong căn phòng hiện đại của mình dưới sự mát lạnh của điều hóa chứ, tại sao lại ở một gian phòng trông cổ kính thế này. Những sự băn khoăn đang nảy lên trong đầu hắn, một suy nghĩ có thể nói là điên rồ hiện lên, hình như hắn xuyên không rồi.
Ông lão tóc bạc trắng nhìn hắn trông ngơ ngác, thay đổi sắc mặt từ khó hiểu đến ngạc nhiên rồi hốt hoảng cười nói: “Ồ lúc nãy ta đi ra ngoài mua màn thầu thì thấy người đang nằm co ro bên đường, ta thấy tội quá bèn đưa người về đây”.
Hắn vẫn không hiểu ông lão nói gì, hắn đang suy nghĩ miên man là tại sao lại cho hắn xuyên không, hắn đang chuẩn b·ị b·ắt đầu sự nghiệp tương lai với những dự định của bản thân mà, tại sao lại đưa hắn xuyên không qua vùng đất này. Mà sao xuyên không lại không cho hắn vào gia tộc quyền quý, lại cho hắn xuyên không vào vị trí trông có vẻ nghèo khổ này. Hàng loạt câu hỏi, băn khoăn hiện ra trong đầu hắn, mà chưa có câu trả lời.
Ông lão tóc trắng thấy thế thì suy nghĩ rằng có lẽ hắn vẫn còn đang trong cơn hoảng hốt, mỉm cười đưa cho hắn bát sữa bò và ra hiệu hắn uống đi.
Sau khoảng nửa canh giờ thì hắn dần dần chấp nhận rằng hắn đã xuyên không sang một thế giới khác. Nhưng không giống như các nhân vật chính khác, vừa xuyên không đã hiểu ngôn ngữ của thể giới này, còn có hệ thống, có vẻ như hắn chẳng có gì cả. Vừa uống bát sữa bò, hắn vừa suy nghĩ sắp tới làm gì, nhưng điều quan trọng nhất là phải cố gắng học tập ngôn ngữ của thế giới này. Vì chỉ có hiểu ngôn ngữ của thế giới này thì hắn mới có thể thu thập được thông tin và có thể đưa ra các quyết định làm gì tiếp theo. Hừm, ít nhất hắn vẫn còn tư duy và sự hiểu biết của quá khứ.
Ông lão tóc trắng thấy hắn uống xong bát sữa, ra hiệu hắn nghỉ ngơi đi, sau đó, ông tắt đèn và ra khỏi phòng, đóng cửa phòng rồi đi đến phòng khác.
Hắn nằm xuống nghỉ ngơi, và suy nghĩ xem ngày mai mình sẽ làm gì và đồng thời trong lòng hô hoán: “Hệ thống ta triệu hoán ngươi, triệu hoán hệ thống, hệ thống đẹp trai ơi, triệu hoán hệ thống xinh gái, triệu hoán hệ thống đẹp trai siêu cấp vũ trụ, triệu hoán hệ thống toàn năng siêu cấp vũ trụ, …”
Sau khi hô hoán trong lòng một lúc lâu, hắn quyết định sẽ thử nói ra thành lời. Và điều kỳ tích vẫn không xảy ra, chẳng có cái hệ thống nào xuất hiện cả. Hắn thầm mắng trong lòng: “Sao lại cho ta xuyên không, đã bắt ta xuyên không còn không cho ta ngón tay vàng, đã không có ngón tay vàng lại còn không cho ta hiểu ngôn ngữ của thế giới này, đã không hiểu ngôn ngữ của thế giới này rồi lại còn cho hắn trong hoàn cảnh khổ cực nghèo nàn thế này?”
Sau gần nửa canh giờ hô hoán triệu hồi ngón tay vàng và thầm mắng trong lòng, hắn ngủ th·iếp đi dưới sự mệt mỏi và khó chịu của cái lạnh thấu xương.
Đang trong giấc ngủ say, bỗng nhiên một tiếng nói vang lên
Tinh! sau quá trình thẩm tra dữ liệu của chủ nhân, thấy chủ nhân là một kẻ tham tiền, Hệ thống Tiền là tất cả khởi động. Do hoàn cảnh sau khi xuyên không chủ nhân khá là éo le, hệ thống ban thưởng gói quà tân thưởng. Kính mong chủ nhân xem xét và tìm hiểu sớm ngày vượt qua khó khăn và đặc biệt là đừng c·hết. Mong có thể hợp tác với chủ nhân trong thời gian dài. Hệ thống xin chân thành cảm ơn!
Đang mơ màng ngủ, còn chưa tỉnh táo sau giấc ngủ đêm qua, hắn vội vàng mở ra bảng hệ thống.
Tính danh: Không
Tuổi thọ: 9/95
Tu vi: Phàm nhân
Công pháp: Không
Pháp thuật: Không
Pháp khí: Không
Linh căn tư chất: Mộc linh căn
Linh thạch: 0
Điểm tích lũy: 0
Kho vật phẩm
Cửa hàng
Khuôn mặt hắn hiện tại đang nở một nụ cười trông khá tởm lợm, nhìn trông rất giống như hắn vừa nhặt được tiền không bằng.
Tác giả, ta đường đường là nhân vật chính siêu cấp đẹp trai vũ trụ, sao ngươi lại bảo ta có nụ cười tởm lợm hả, có tin hay không ta khiếu nại người bây giờ.
Khuôn mặt hắn nở một nụ cười khả ái, như nhặt được niềm vui ngoài ý muốn.
Hắn nhanh tay ấn vào Kho vật phẩm, một bảng nhìn như bảng điện tử mà quá khứ hắn hay nhìn hiện lên. Bảng này gồm 10 ô vật phẩm, 2 trong 10 ô đang chứa vật phẩm, nhìn vật phẩm tỏa sáng, nụ cười của hắn càng “khả ái” hơn trước, hắn nhanh chóng xem xét 2 ô vật phẩm của mình là gì.
2 ô vật phẩm lần lượt là Gói quà tân thủ và Ngôn ngữ Hoàng Vân đại lục. Bây giờ thì nụ cười của hắn khiến cho tác giả khó lòng để viết là “khả ái” mà có lẽ nên phải dùng là “biến thái” thì đúng hơn.
Khiếu nại, ta khiếu nại, tác giả có hành vi xúc phạm nụ cười ta, ta khiếu nại, tác giả phải bồi thường tiền, nếu không ta đình công, không mở ô vật phẩm nữa, người làm gì được ta.
Tác giả kệ xác hắn, viết tiếp, hắn nhấn vào vật phẩm gói quà tân thủ, hắn đóng vật phẩm gói quà tân thủ, hắn nhấn vào vật phẩm gói quà tân thủ, hắn đóng vật phẩm gói quà tân thủ, hắn nhấn vào vật phẩm gói quà tân thủ, hắn đóng vật phẩm gói quà tân thủ, hắn nhấn vào vật phẩm gói quà tân thủ, hắn đóng vật phẩm gói quà tân thủ, hắn nhấn vào vật phẩm gói quà tân thủ, hắn đóng vật phẩm gói quà tân thủ, ….
Tác giả bực mình nói: “Ta sẽ cho người một chút điểm tích lũy, ngươi có để yên cho ta viết không, có tin hay không ta bỏ bộ chuyện này, viết bộ chuyện khác, cho ngươi khỏi làm nhân vật chính luôn không?”
Sau khi thấy 2 ô vật phẩm, hắn nhấn vào vật phẩm gói quà tân thủ, 5 dòng tin nhắn chợt hiện ra.
1) Cơ hội lựa chọn 1 trong 9 công pháp Thiên cấp
2) Bản nguyên thế giới
3) Một phiếu mua hàng miễn phí
4) Khả năng học được bách đạo bất kỳ lên nhất phẩm 1 lần
5) 1000 điểm tích lũy sơ cấp
Hắn nhìn xong gói quà tân thủ, thầm nói: “Hừm tác giả, ngươi chỉ cho ta có 1000 điểm tích lũy sơ cấp thôi à, ít thế, người đường đường là tác giả mà cho ta nhiều điểm tích lũy tí đi, ngươi có thiệt gì đâu”.
Hắn nói tiếp: “Cho ta tầm 10 vạn hoặc 100 vạn điểm tích lũy, để mang ta bay nhanh hơn và cao hơn”.
Tác giả bước mình quát: “Người có nhận hay không thì bảo hả, 1000 điểm mà chê ít hả, có tin hay không ta chỉ cho ngươi 10 điểm để ngươi bay bây giờ”.
Tác giả nói tiếp: “Mà ta bảo cho 1 ít điểm tích lũy, 1000 điểm là ít à, ngươi có biết đếm không thế, 1000 điểm tương đương với 1000 linh thạch sơ cấp đó, ngươi còn chê ít. Ta chưa bao giờ gặp tên nhân vật chính nào lắm chuyện như ngươi, ngươi có tin hay không ta không cho người tí điểm tích lũy nào nữa bây giờ”.
Hắn cười hì hì: “Đừng đừng, tác giả đẹp trai, ta nhận 1000 điểm tích lũy sơ cấp chứ, ta nhận chứ, cảm tạ tác giải đẹp trai, cảm tạ tác giả đẹp trai”.
Hắn đóng lại Gói quà tân thủ, ấn mở Ngôn ngữ Hoàng Vân đại lục, bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên: “Tinh, hệ thống thấy chủ nhân ở quá khứ học ngôn ngữ khác quá kém, học mãi không học xong ngôn ngữ mới, sợ rằng chủ nhân ở Hoàng Vân đại lục mãi không thể hiểu được ngôn ngữ dẫn đến thất bại và đi luôn, hệ thống quyết định tặng thêm Ngôn ngữ Hoàng Vân đại lục giúp chủ nhân sớm nắm bắt được ngôn ngữ”.
Sắc mặt hắn khó coi thầm nhủ: “Dù được hệ thống tặng quà rất vui nhưng ta cảm giác ta đang bị xúc phạm, mỗi người có một điểm mạnh điểm yếu khác biệt, điểm yếu của ta là học ngôn ngữ mới không tốt có được hay không hả?”
Hắn chọn tiếp thu Ngôn ngữ Hoàng Vân đại lục, sau đó là hàng loạt ký tự chảy xuôi vào trong đầu hắn. Hắn hài lòng gật đầu.
Hắn đang suy nghĩ bây giờ hắn cần làm gì, đặt mục tiêu gì cho thời gian sắp tới và kế hoạch để đạt mục tiêu đó là gì thì bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, ông lão tóc trắng hôm qua bê bát sữa bò và bát cháo thịt vào phòng.
Ông lão tóc trắng mỉm cười nói: “Người tỉnh rồi à, nào uống sữa và ăn cháo cho nhanh chóng khôi phục đi, bát cháo này được ta cho thịt linh thú nhất giai Hỏa ly Ngưu giúp nhanh khôi phục hơn đây”.
Hắn cố gắng ngồi dậy trên giường, cúi đầu cảm tạ ông lão: “Cảm tạ tiền bối đã cứu sống ta, ta nhất định sẽ cố gắng báo đáp tiền bối ạ”.
Ông lão tóc trắng thấy hắn cúi đầu cảm tạ thì hài lòng cười: “Tiểu tử ngươi lo dưỡng cơ thể cho tốt đi, cảm tạ với không cảm tạ cái gì, nào nhanh uống sữa và ăn cháo đi”.
Hắn uống hết bát sữa và ăn cháo, cảm giác sau khi ăn cháo xong thì có một dòng năng lượng ấm áp tràn vào trong cơ thể, đang tỏa ra bồi dưỡng cả cơ thể hắn.
Sau khi ăn xong ông lão bảo hắn nghỉ ngơi đi, bây giờ ông lão còn đi bán hàng, buổi trưa sẽ mang đồ ăn cho hắn sau.
Hắn cúi đầu cảm tạ, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.