Tuổi Thanh Xuân

Chương 64: Ngoại truyện Cố Ngự Lâm: Lỡ miệng dẫn đến lời tỏ tình




Anh vẫn tin chắc cô sẽ không rời khỏi anh, đã cho rằng cô là sinh mệnh của anh, không thể không tồn tại, nụ cười đáng yêu, lúc ngây thơ ngu ngốc, khi mạnh mẽ, khi lại khóc thút thít không rõ nguyên do.

Lần đầu tiên anh thấy nước mắt cô, cô ôm lấy chân anh vừa buồn cười vừa đáng yêu buộc anh phải thề, cô sẽ nở nụ cười sáng lạn khoe thành tích với anh, cô thổ lộ tâm sự với anh dưới ánh trăng, cô khoác áo ngoài lếch thếch đáng thương ngồi ở cửa phòng ký túc xá mà không về nhà được, là cô cười hì hì kiên quyết bỏ thịt nướng vào phần cơm của anh, là cô chơi trò ném bóng rổ ba điểm với anh…

Những ký ức này, chỉ thuộc về anh và cô, không có người thứ ba.

Anh cho rằng, một ngày nào đó, anh sẽ khiến cho nhóc ngốc của anh thông suốt.

Lần đầu tiên anh biết sợ, là khi cô luống cuống vì tên nam sinh kia, vẻ mặt anh không đổi, nhưng trong lòng lại dẫy lên sóng biển mãnh liệt, cô, không ngờ lại nhắc tới một nam sinh khác trước mặt anh, không ngờ cô lại hỏi anh có nên tiếp nhận một nam sinh khác hay không.

Vậy anh ở trong lòng cô, được xem là gì? Nỗ lực lâu như vậy, nhưng chỉ từ quan hệ là một cậu em trai, biến thành quan hệ bạn thân đơn thuần thôi sao?

Anh đã từng chắc chắn như vậy, thậm chí chứng kiến tới cảnh bọn họ tay trong tay đi với nhau bên ngoài phòng học, còn tưởng rằng chỉ là cơn ác mộng, tỉnh mộng, tất cả lại trở lại điểm xuất phát.

Nhưng Y Tuệ nói cho anh biết, cô không còn là của anh, bên cạnh cô, đã có người có thể thay thế anh.

Lúc ban đầu, tim anh đau, anh tức giận, nghĩ tới việc trực tiếp đoạt lại cô nhóc ngốc nghếch kia, nhưng khi anh vọt tới cửa phòng học cô, anh nhìn thấy cô ngước khuôn mặt nhỏ lên, cười nhẹ nhàng nói chuyện với người kia, anh sợ, anh nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô, trong lòng rất vui, chỉ cần cô vẫn giữ được nụ cười này, vậy là đủ rồi, anh nghĩ, vậy là đủ rồi, nếu như người kia có thể khiến cô vui vẻ, anh sẽ không làm khó cô.

Không có cô trong cuộc sống, hình như cuộc sống của anh cũng không có gì thay đổi, vẫn ăn cơm, đi học, giờ tự học buổi chiều vẫn nằm ngủ như cũ, các bạn học đều nói anh là ông cụ non, người khác không dễ nhận ra tâm tình anh đang biến hóa.

Chỉ có chính anh biết, mỗi lần nhìn thấy cô, thấy cô ở trong căn tin ăn phần cơm người kia lấy cho cô, thấy cô nói chuyện cười đùa trên hành lang với người kia, thấy bàn tay nhỏ bé của cô được người kia thân mật nắm lấy, tim của anh, rất đau, đau đến nỗi, chỉ có thể dùng vẻ mặt vô cảm để che giấu.

Anh bắt đầu chủ động xa cách cô, anh bắt đầu chủ động từ bỏ thói quen trước kia, ví dụ như lúc tan học sẽ không kêu cô đi chơi bóng, không hề kéo cô đến sườn đồi nhỏ tâm sự, thậm chí cô đến tìm anh cũng từ chối bằng mọi cách. Sau đó, dần dần, cô không đến tìm anh nữa, anh chỉ có thể giống như tên trộm, núp trong bóng tối lặng lẽ nhìn cô, mỗi lần thấy, lại là một lần đau lòng, nhưng lại không có cách nào từ bỏ.

Người kia, nhất định biết, bởi vì lần đầu tiên chạm mặt ở căn tin, anh chưa hề che dấu tham muốn giữ lấy cô ấy, trừ nhóc ngốc kia, trên đời này cũng không có người thứ hai không nhìn ra. Sau đó cô và người kia bên nhau, mỗi lần gặp riêng người kia, anh cũng không hề che giấu địch ý của mình, anh muốn khiến người kia lúc nào cũng nhớ tới mình.

Anh ngây ngốc nghĩ: Chỉ cần có sự hiện hữu của anh, người kia sẽ có cảm giác nguy cơ, mới có thể càng đối xử tốt với cô ấy.

Anh, muốn cô, vẫn luôn tươi cười như vậy, vẫn luôn hạnh phúc như vậy.

Một năm rồi, một năm nhớ nhung, một năm khổ sở, cho đến khi Y Tuệ nói cho anh biết, bọn họ, chia tay. Một khắc kia, phản ứng đầu tiên của anh không phải vui vẻ mà là lo lắng, lo lắng cô nghĩ quẩn, sợ cô đau lòng, Y Tuệ bảo anh đi an ủi cô, anh lại hèn nhát, bọn họ đã rất lâu rồi không nói chuyện nghiêm túc, trong lòng cô, anh vẫn là người bạn thân thấu hiểu cô trước ki sao? Lần đầu tiên, anh hi vọng cô chỉ coi anh là thằng nhóc chết tiệt, là bạn thân. Anh muốn nói chuyện với cô, anh muốn cô được vui vẻ.

Cô đi ra phòng học, cô đến gần, cô vươn tay, vỗ bờ vai anh, tựa như ngày trước vẫn làm, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Chỗ cũ?"

Ôi, cảm tạ trời cao, cô còn nhớ rõ, bọn họ có một chỗ cũ.

"Ừ, chỗ cũ." Anh biết nhất định mình đang trưng ra bộ mặt than vô cảm, lần đầu tiên gặp mặt, cô đã gọi anh là "Mặt cương thi" (mặc xác chết) , nhưng hiện tại tâm tình anh rất phức tạp, cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Cô rất trực tiếp, "Y Tuệ gọi cậu tới an ủi mình, muốn nói cái gì cứ nói đi, cậu biết mình không thích dài dòng dây dưa mà."

Câu nói này khiến anh yên tâm, nhóc ngốc nói như vậy, rõ ràng cô cũng không khổ sở như lời Y Tuệ nói, lập tức nảy lên ý định trêu chọc cô,"Chỉ có em mới là người dài dòng dây dưa."

Tính tình của cô vẫn không đổi, vẫn không nhịn được phép khích tướng, tức giận mở miệng nói: "Cậu nhóc chết tiệt, được! Mình dài dòng dây dưa đó, chỉ có cậu là nhanh nhẹn hoạt bát!"

Anh vội vàng an ủi, "Em đừng tức giận, em nói chuyện vẫn rất nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng trong lòng vẫn dài dòng dây dưa."

Cô không trả lời, không biết lại nghĩ gì, anh muốn tiếp tục hỏi, muốn lý trí hỏi, hỏi cô có phải rất đau lòng không, hỏi cô đã thật sự buông tay với người kia chưa. Anh nói rất nhiều, mặc dù anh cũng không rõ mình đang nói gì.

Anh không kỳ vọng mọi chuyện sẽ quay trở lại như xưa, anh chỉ là mong rằng cô có một cuộc sống hạnh phúc.

Nên anh cũng không nghĩ đến, cô lại kiên định nói với anh…

Rằng cô buông tay, hoàn toàn buông tay.

Sau đó thì sao? Anh đến để an ủi cô, nhưng cô không cần anh an ủi, anh còn có thể làm gì?

Anh ầm ừ nói "Vậy thì tốt", dũng khí trong lòng cũng lặng lẽ biến mất, sau đó từ từ dâng lên một nỗi sợ hãi khác: cô buông tay, có phải cũng đồng nghĩa với việc cô không cần anh nữa hay không, vậy anh cũng không còn lý do đứng ở đây nữa hay không? Anh…, anh sẽ phải rời đi, đúng hay không…

Anh vẫn còn đang do dự, thầm nghĩ sẽ không rời đi, bỗng nhận thấy lùm cây sau lưng hơi rung, sau đó một cái đầu dần dần lộ ra, lại là Y Tuệ!

Không chỉ có cô, còn có Diệp Nhất Đình nửa ngồi bên cạnh, hình như hai người đã ở đây một khoảng thời gian.

Trong lòng anh nghi ngờ, lại thấy Y Tuệ đặt tay che miệng bảo yên lặng, sau đó hé miệng, dùng khẩu hình.

Thổ, thổ lộ? Y Tuệ nói "Thổ lộ" ! Cô, cô ấy nói anh “thổ lộ”?

Anh cực kỳ kinh ngạc, trong lòng rất loạn, nhóc ngốc của anh mới thất tình, nếu anh tỏ tình, có thể sẽ hù dọa cô chăng? Nhưng Y Tuệ là bạn thân của cô, nếu Y Tuệ nói như vậy, nhất định là có chủ ý riêng, chẳng lẽ, chẳng lẽ nhóc ngốc lại nói thích anh với Y Tuệ? Nhưng anh, anh thật sự không thể tin được…

Anh lại nhìn phía sau cô, Diệp Nhất Đình cũng lộ người ra, sau đó cũng dùng khẩu hình như Y Tuệ, bộ dáng kéo Y Tuệ muốn rời đi.

Vừa lúc đó, nhóc ngốc đứng đối diện xoay người, hình như muốn rời đi.

Anh luống cuống, trong đầu chợt trống rỗng, đôi tay không khống chế được mà nắm lấy tay cô lớn tiếng nói: "Vậy tôi thì sao? Hàng Hàng, lâu như vậy, em có biết trong lòng tôi nghĩ gì không? Tôi vẫn cho rằng tôi có thể chờ, tôi ngu ngốc cho rằng em sẽ đứng yên ở đó, nhưng thiếu chút nữa em đã rời đi, em có biết tôi sợ hãi đến thế nào không?"

Nhưng sắc mặt cô thay đổi, lui về phía sau mấy bước, bàn tay nhỏ bé vội vàng rút khỏi tay anh.

Anh chưa bao giờ tỏ tình với ai, từ nhỏ đến lớn, anh chỉ thích cô gái này, trong lòng anh rất sợ hãi, cô làm vậy là có ý gì? Cô làm vậy, có phải là vì cô không thích? Muốn cự tuyệt anh?

Không dám lần nữa nắm lấy tay cô lần nữa, sợ cô chạy đi, sợ rằng đến cả bạn bè anh cũng không làm được.

Hai người giằng co, anh không biết làm gì. Trong nháy mắt, trong lòng anh chợt bùng lên dũng khí, còn có thể thế nào! Không thể hèn nhát hơn nữa! Anh tiến lên phía trước một bước.

"Tống Hàng Hàng, anh thích em! Anh thích em hai năm rồi! Thỉnh cầu em, em hãy cho anh một câu trả lời thẳng thắn đi!"

Không có tiếng trả lời, anh nhìn cô chăm chú, nhưng cô vẫn im lặng.

Vậy là thất bại ư, anh chán nản nghĩ, ngón tay bấu mạnh vào chân mình, anh không muốn rơi lệ, đau, thì cứ đau đi.

Cô lên tiếng, chậm rãi, nhưng lại là những từ động trời với anh.

"Không chấp nhận" , "Bạn thân"…

Vô lực rũ tay xuống, tâm, đau như cắt.

Ha ha, vô luận cố gắng như thế nào, anh, chung quy, chỉ là, bạn thân.

"Nhưng là…”

Anh ngẩng đầu lên, “nhưng” gì? Còn có gì nữa?

"Mình cho phép cậu tự học với mình, giúp mình mua cơm chiên, mỗi ngày sau khi ăn xong sẽ tản bộ cùng mình, về phần những chuyện khác… Chờ mình quan sát đã, nếu thấy hợp lý hẵng nói!"

Trái tim của anh cuồng loạn, ngơ ngác nhìn cô, cô đắc ý ngẩng đầu lên nhìn anh, "Thế nào? Không chấp nhận coi như xong, mình cũng không miễn cưỡng."

Ngay sau đó, anh từ từ tiến đến trước mặt Tống Hàng Hàng, lại gần, chợt dùng lực ôm lấy hông cô, ôm cô điên cuồng xoay vòng tròn. Cô hét chói tai trên đình đầu anh, vang xa nơi sườn đồi, anh nghĩ thầm, đây là giọng nói tuyệt với nhất trên thế giới!