Tuổi Dậy Thì Ô Long Sự Kiện

Chương 4: Mộng




"Có biết hình dung hai người các cậu giống cái gì không?” Phương Khiếu vẫn không chịu dừng lại.

Tôi theo phản xạ có điều kiện mà liếc hắn một cái, nhưng kỳ thật lại hoàn toàn không biết hắn đang nói về cái gì.

"Một quả chuối, một quả trứng." Hắn nói xong liền chính mình ha ha bật cười thành tiếng.

"Trứng, chuối?" Lưu Dương cũng vào phòng tắm rửa mặt, vừa ra liền hỏi: "Là có ý tứ gì?"

"Một đứa trông vàng nhưng bên trong lại trắng, còn đứa kia trông trắng nhưng bên trong lại vàng a." Hắn nói xong liền lập tức trốn ra đằng sau.

"Lăn." Tôi lời ít mà ý nhiều đem hắn đuổi đi.

"Đừng phấn khích nữa, thiếu đánh phải không?" Biên Nham ở bên cạnh nói.

Bình thường tôi với Biên Nham luôn đối chọi gay gắt, một câu không vừa ý liền động thủ, lúc này thật vất vả mới có lý do để liên thủ chống lại Phương Khiếu, nhưng mỗi đứa vào lúc này lại đều có lý do của mình mà án binh bất động.

Tôi đoán vừa rồi Biên Nham đột nhiên đứng dậy đi vệ sinh, vậy nên lúc này chính là đang xấu hổ, nên chẳng có tâm trạng mà làm ầm ĩ với Phương Khiếu.

Phương Khiếu hiển nhiên cũng đoán ra, thấy bọn tôi đều không có đứng dậy để đi đối phó hắn, hắn cũng không thấy thú vị mà xoa xoa mũi, ngồi xuống sofa bên cạnh Biên Nham mà nói: "Này, đều là anh em đánh nhau từ lúc còn mặc quần thủng đít, ngượng ngùng cái gì a?"

Hắn nói không sai, bốn người chúng tôi từ nhỏ đã luôn kể cho nhau nghe mọi thứ, giữa chúng tôi là không có bí mật.

Vậy mà chỉ riêng điều này tôi lại nói không nên lời, tôi không có cách nào đem điều mà thậm chí chính bản thân mình cũng không thể tiêu hóa nổi mà thản nhiên nói ra, nói rằng tôi đối với nữ nhân trên màn hình thì không có cảm giác, nhưng tiểu đệ đệ lại vì Biên Nham mà dựng lên phản ứng.

Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự cảm thấy có một loại cảm giác khó mở miệng.

"Cũng đúng," Biên Nham đứng dậy lục lọi chồng đĩa DVD bên cạnh TV, "Có phim nào nghiêm túc không? Mở xem."

Biên Nham lựa chọn một hồi, rồi cầm lấy một cái đĩa cho vào đầu DVD, là phim Mỹ. Sau khi chiếu được vài phút, tôi cảm thấy màn hình quá gần khiến tôi chóng mặt nên bèn đứng dậy mà ngồi xuống chiếc ghế sofa ở phía sau.

Đó là phim bắn nhau, tình tiết có vẻ khá hấp dẫn, chỉ sau một lúc, bầu không khí khó xử trong phòng được thay thế bằng sự căng thẳng và phấn khích, ba người bắt đầu suy đoán về tình tiết tiếp theo.

Tôi dựa vào lưng ghế sofa, đủ loại suy nghĩ lung tung rối loạn đang tuôn trào trong đầu, những suy nghĩ này dường như tạo thành một tấm bình phong ngăn cách các loại hình ảnh kỳ quái cùng âm thanh ồn ào đến từ TV.

Tôi thích Biên Nham sao?

Tôi không thích phụ nữ sao?

Tôi cùng bọn họ là không cùng một dạng sao?

Nếu ba người bọn họ biết, bọn họ có còn muốn chơi với tôi không? Đặc biệt là... Biên Nham?

Tôi nên làm cái gì bây giờ?

Tôi thật vất vả mới vào được Số 8 Cao trung, không cần lẻ loi mà học ở Cao trung Số 16, rồi đột nhiên không kịp phòng bị mà lại rơi vào một loại tình cảnh khác, càng khiến cho bản thân càng thêm đơn độc mà sợ hãi.

Khi bước ra khỏi nhà của Phương Khiếu, tôi vẫn còn ở trong trạng thái hồn vía trên mây, như thể đã rơi vào một khoảng không gian kỳ lạ với nhiều suy nghĩ khác nhau, và dường như sâu trong tâm trí tôi có một sợi dây bị kéo căng đến mức khiến tôi không ngừng miên man suy nghĩ.

Thậm chí cả khi Biên Nham vòng tay qua cổ tôi, tôi thế nhưng bất giác giật mình, giống như ngay lập tức từ trong giấc mơ mà bừng tỉnh dậy.

"Làm sao vậy? Bay mất hồn rồi?" Có khả năng hắn cảm nhận được sự khác thường của tôi nên nghiêng đầu qua mà nhìn, khoảng cách gần như vậy đột nhiên tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, tôi liền nắm lấy cổ tay hắn đem cánh tay hắn cứ như vậy mà hất xuống.

"Không phải chứ, Lư Phái," hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, "Cậu trước đây chưa từng xem sao? Thật hả?"

Câu hỏi của Biên Nham đã kéo tôi ra khỏi suy nghĩ đang che trời lấp đất choáng ngợp đầy trong đầu. Tôi nhếch khóe miệng, ra vẻ tự nhiên mà hướng hắn cười: "Phương Khiếu nói cậu ngoài trắng trong vàng, xem ra là không sai a."

Biên Nham dù sao cũng không phải mặt dày như vậy, bị tôi nói thế liền đỏ mặt, có chút thẹn quá hóa giận, nhìn tôi mà nói: "Đừng có mà phấn khích!"

Tôi vốn dĩ cũng không có ý định trêu ghẹo Biên Nham, chỉ muốn ở một mình một lúc để đem mọi ý tưởng trong đầu chải vuốt lại cho rõ ràng.

May mắn thay, giữa hai tòa nhà chỉ có cỡ hơn chục bước chân, nên sự bối rối không thể chịu nổi này chỉ giằng co trong vài phút.

Khi tôi về đến nhà thì ba đã tan làm, ông cùng mẹ đang loay hoay ở trong bếp, thấy tôi về ông liền thò đầu ra nói: "Phái Phái lại sofa mà ngồi, đợi một lát đại tiệc sẽ đến ngay."

Tôi lơ đãng trả lời, bước về phòng, nhắm mắt lại ngã thẳng xuống giường.

Ba nói "đến ngay" thực sự là đến ngay, không quá vài phút, ông đã kéo tôi ra ngoài phòng khách để ăn.

Cả hai người họ đều đặc biệt cao hứng khi tôi được nhận vào Cao trung Số 8. Ba thậm chí còn đặc biệt mua nước trái cây cho tôi, rót cho tôi và mẹ mỗi người một ly, còn chính mình trước mặt là một ly rượu nhỏ.

Mẹ vừa gắp miếng sườn đưa qua cho tôi vừa tươi cười rạng rỡ hướng tôi nói, "Mẹ chỉ muốn nói con trai của mẹ thật có tiền đồ."

Ba cũng nâng ly rượu lên hướng tôi: "Phái Phái, lão ba nâng cốc chúc mừng con, vì sự nghiệp mỹ thuật của chúng ta."

Từ nhỏ đến lớn đây quả thật là bữa ăn gian nan nhất đối với tôi, chỉ sau một đêm tôi đã sâu sắc lĩnh ngộ thế nào là "miễn cưỡng gượng cười".

Những lời ba mẹ nói sau đó cũng chẳng lọt vào tai, cả người giống như bị ma nhập, đối với mỗi câu nói đều mỉm cười gật đầu theo phản xạ có điều kiện, nhét đầy thức ăn vào miệng một cách vô vị.

Nhưng bất quá mẹ chính là thân sinh của tôi a, bà rất nhanh đã nhìn thấu kỹ năng diễn xuất vụng về của tôi, nhìn ra tôi không bình thường nên vươn tay lên mà sờ trán tôi: "Sao con lại mất hồn thế này? Có phải con không khỏe không?"

"Không có," tôi đặt bát đũa xuống viện cớ: "Chắc tại con buồn ngủ, tối qua khẩn trương quá không ngủ được, nên hôm nay tinh thần không tập trung."

Nghe tôi nói vậy, ba mẹ vội bảo tôi về phòng nghỉ ngơi: "Ăn xong về phòng ngủ một giấc đi, giờ đâu có gì để mà lo."

Trở lại phòng tôi nằm trên giường, rốt cuộc cũng có thể ở một mình.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, hình ảnh khoảnh khắc lúc đó lại hiện ra: Biên Nham khẽ nâng cằm, hàng mi run rẩy, đôi môi hồng nhuận lấp lánh ánh nước, hầu kết trượt lên trượt xuống......

Tôi trở người đem chính mình vùi vào trong gối: tôi như thế nào lại sinh ra loại cảm giác này với Biên Nham? Biên Nham rõ ràng lại không phải là một cô gái. Hắn có cũng có hầu kết, cũng có tiểu đệ đệ giống tôi, tôi đã nhìn thấy qua khi bọn tôi cùng đi vệ sinh với nhau.

Tôi thở dài lại trở mình, nằm ngửa nhìn ra ngoài cửa sổ, sợi dây mảnh mà Biên Nham thường dùng để chuyển thư cho tôi đang bay phấp phới trong gió. Thường thì vào giờ này, ăn tối xong tôi sẽ chạy lên nhà hắn, nhưng hiện tại tâm phiền ý loạn nên không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

Tôi thích con trai sao? Giống như cũng không phải là có chuyện như vậy. Tôi đã từng vào nhà tắm công cộng, đối diện với bao nhiêu là nam nhân cả người không một mảnh vải, rõ ràng là cảm giác gì cũng đều không có mà, tôi nghĩ nghĩ mà khóc không ra nước mắt.

Nhưng hình như tôi cũng không đặc biệt thích con gái lắm, từ nhỏ tôi đã ở bên ba đứa bọn hắn, thời gian rảnh rỗi cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Đôi khi nghe bọn con trai cùng lớp bàn tán về con gái, tôi cũng chỉ ngây ngô mà xem náo nhiệt, thực đúng là chưa từng hướng đến phương diện này mà nghĩ tới.

Cũng bởi vì Phương Khiếu mượn đĩa phim, tôi chẳng những trong một đêm đột nhiên thông suốt, mà còn không kịp phòng bị cho tình đầu chớm nở?

Đối tượng của mối tình đầu lại cùng tôi từ nhỏ mà lớn lên, là người anh em tốt của tôi, là Biên Nham a.

Không phải là có sai lầm gì chứ? Trong lòng tôi chợt hy vọng mà nghĩ, có lẽ một khắc kia Biên Nham đẹp đến rung động lòng người thế nên đã khiến tôi mơ hồ về giới tính. Có lẽ nếu lúc đó đổi lại là con gái, tôi cũng sẽ có phản ứng tương tự như vậy thôi.

Trong lúc đang miên mang suy nghĩ, tôi cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc ngủ, tôi đột nhiên trở lại phòng khách nhà Phương Khiếu, bốn người bọn tôi đều ở đó, Phương Khiếu mở đĩa DVD, đi tới vỗ vỗ vai tôi: "Lư Phái, lần này đổi phim khác, xem thử xem cậu có phản ứng hay không."

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, không dám dời mắt dù chỉ một giây.

Trên màn hình vẫn là cơ thể nữ nhân, trần trụi quay lưng về phía màn ảnh, quay cuồng mê loạn như một con rắn nước.

Tôi bắt đầu trở nên lo lắng, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, nhưng tôi như thế nào cũng không tìm lại được cái loại cảm giác đó, đồng thời dưới thân như thế nào cũng chưa có phản ứng.

"Thế nào?" Phương Khiếu vươn người qua hỏi tôi.

Lưu Dương cũng đi tới, hỏi: "Có phản ứng không?"

Tôi kinh hoảng ngại ngùng mà lắp bắp: "Tớ, tớ..."

Trên màn hình người nọ đột nhiên xoay người ngồi dậy, tôi lúc này lại càng kinh hoảng hơn, không ngờ người đó lại là Biên Nham, hắn nghiêng đầu dựa vào đầu giường khàn giọng hỏi: "Thế nào Lư Phái? Cậu có phản ứng?"

Tóc hắn ướt sũng, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, thấy tôi lắp bắp nói không nên lời, hắn quỳ gối từng bước mà bò tới, khuôn mặt hắn trên màn hình càng ngày càng gần, hắn từng tiếng từng tiếng mà gọi tên tôi: "Lư Phái, Lư Phái......"

Tôi đột ngột bừng tỉnh, thở hổn hển, tim đập nhanh đến mức như muốn nổ tung lồng ngực.

Tôi đại khái cách điên cũng không bao xa.

Lúc này, mẹ gõ cửa phòng tôi vài tiếng: "Phái Phái, dậy đánh răng đi con rồi ngủ tiếp."

Tôi đưa tay dụi dụi mắt, dạ một tiếng, như cái xác không hồn mà bước vào toilet rửa mặt.

Xong lại ngã người nằm trên giường, toàn bộ đèn trong nhà đều tắt, bóng đêm thâm trầm, mọi thanh âm đều tĩnh lặng. Tôi nằm trên giường nhìn ánh trăng xuyên qua kẽ hở của rèm cửa mà không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Trong bóng tối tôi thở dài thườn thượt: sao có thể như thế được?

Nhắm mắt lại, tôi cố gắng ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng đầu óc lại không thể nào bình tĩnh lại. Hình ảnh lúc buổi chiều cùng trong mơ luân phiên hiện ra, tất cả đều là khuôn mặt của Biên Nham.

Tôi đứng dậy, mở mp3, chuyển sang chế độ phát ngẫu nhiên, tập trung lắng nghe lời bài hát, lúc này mới tạm thời có thể đem hình ảnh của Biên Nham mà để ra sau đầu.

Trong tai nghe là giọng ca nữ mềm mại, ý thức của tôi dần mơ hồ, chìm sâu vào trong âm nhạc.

Sau đó là tiếng đập cửa "rầm rầm", tôi buồn ngủ đến độ không nhấc nổi mi mắt, cất giọng nặng nề hỏi: "Ai đó?"

"Lư Phái, mở cửa." Giọng nói của Biên Nham vang lên từ sau cánh cửa.

Tôi đứng dậy, lê dép đi ra mở cửa: "Có chuyện gì?"

"Ba tớ mua cho tớ một đĩa game mới, cùng chơi đi."

"Vậy hả, được a." Tôi dụi dụi mắt, cầm lấy đĩa game, đi đến ngồi xổm bên TV bỏ vào đầu đĩa, sau đó mở TV cùng với Biên Nham ngồi vào ghế sofa.

Tôi cầm remote bấm vài cái, chuyển màn hình TV sang chế độ chơi game, ai ngờ trên màn hình lại nhảy ra hai thân thể trần truồng dây dưa quấn lấy nhau.

Là hai nam nhân.

Tôi hoảng sợ, quay sang nhìn Biên Nham: "Này là cái gì đây?"

"Cậu có phản ứng, có phải không?" Hắn tựa đầu vào lưng ghế sofa, nghiêng mắt nhìn tôi, trên đôi mắt như phủ một tầng nước óng ánh đến mê người.

Tôi ngơ ngẩng, nuốt nước miếng, một câu cũng không nói nổi.

Khóe miệng hắn cong lên, cười xấu xa, hắn di chuyển bàn tay từ đệm sofa bên cạnh đến giữa hai chân tôi, rất chậm rãi cởi nút quần của tôi, sau đó từ từ kéo khóa xuống.

"Lư Phái..." Hắn thấp giọng gọi tôi, thanh âm có chút khàn khàn.

Tôi mở miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh.

Hắn nghiêng đầu cười với tôi, trong mắt ẩn chứa là dục vọng vô tận, sau đó chậm rãi cúi người xuống, như muốn hôn lấy tôi.

Tôi chợt mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực.

Lại là một giấc mơ khác.

Cảm giác ẩm ướt dưới cơ thể không thể rõ ràng hơn: tôi mộng tinh. Từ lúc chào đời đến nay, tôi đây là lần đầu tiên.