Tuổi Dậy Thì Ô Long Sự Kiện

Chương 26: Phạm quy




Bắt đầu học kỳ mới, tôi dồn hết sức lực để học tiếng Anh thật tốt. Tôi nghĩ nếu thành tích tiếng Anh của mình cũng tốt giống như của Kiều Dịch Hạ, có lẽ khi Biên Nham nhìn thấy bảng điểm của lớp chúng tôi thì sẽ sinh ra một loại cảm giác "Hóa ra Lư Phái cũng rất lợi hại nha".

Mặc dù cơ hội để chuyện này xảy ra là vô cùng thấp, thế nhưng tôi cũng không cho phép bản thân mình ngủ gà như gật trong giờ tiếng Anh.

Trước khi chuông hết tiết vang lên, nhìn thấy giáo viên môn tiếng Anh đang đứng trên bục giảng cúi đầu đóng sách lại, tôi lấy khuỷu tay chạm vào nhỏ cùng bàn thì thầm: "Này, đại diện lớp, làm thế nào để cải thiện điểm số tiếng Anh?"

"Hô hô, ai nha?" Nhỏ cùng bàn nhìn tôi với một vẻ mặt kỳ quái: "Lư Phái, cậu đây là muốn hối cải để làm mới mình sao?"

"Có thể nói tiếng Trung cho đúng không?" Tôi chậc một tiếng với vẻ mặt ghét bỏ: "Hối cải để làm mới mình là cái quái gì."

"A, vậy thì ... quyết tâm sửa chữa lỗi lầm!" Cô nàng nói xong, từ bên cạnh sờ soạng ra một xấp giấy ghi chú đủ màu sắc, chia ra làm hai, đem một nửa đập lên phía bên bàn tôi: "Này, cậu cứ như tớ, ghi từ mới lên trên này, sau đó dán lên bàn, nhàn rỗi không có việc gì thì lấy hai mắt lướt qua lướt lại vài cái, lấy thêm mười điểm hai mươi điểm cũng không phải là chuyện khó!"

"Thật hay giả đây?" Tôi bán tín bán nghi.

Tôi bắt đầu khiêm tốn học theo cô nàng, xiêu vẹo dán vài tờ giấy ghi chú lên trên bàn học, nhưng việc này là cả một chặng đường dài mờ mịt lại xa xăm. Đến lúc làm bài kiểm tra, tôi lại phải gom chúng lại, nhét vào một góc nào đó rồi quên bẵng đi mất. May mắn thay, nhỏ cùng bàn rất có tinh thần chia sẻ, bắt đầu dán những tờ giấy ghi chú ở giữa bàn học, nhờ đó mà tôi cũng được hưởng lây.

Nhưng tốc độ tiến bộ của chúng tôi thường không đồng bộ, vì vậy những cuộc trò chuyện thế này thường xuyên xảy ra: "Mấy tờ ghi chú này chắc cậu nhớ hết rồi ha? Tớ xé ha?"

"Tờ nào? Khoan, khoan đã! Tớ vẫn chưa có nhớ kỹ đâu!"

"Mấy cái này đều đã dán mấy ngày rồi? Bộ não của cậu chứa cái gì trong đó!"

Ài, vì cái gì cùng là một dạng ghi nhớ mà lời bài hát tôi nghe một lần liền thuộc, vậy mà từ vựng tiếng Anh lặp đi lặp lại một trăm mười tám lần vẫn không thể vào đầu?

Với tôi mà nói, chuyện này đã chính thức được liệt vào danh sách điều bí ẩn thứ tám trên thế giới.

——

Hội thao thành phố được tổ chức vào cuối tháng Ba, hai đêm trước trận thi đấu của Phương Khiếu, bốn người bọn tôi tụ tập tại quán ăn ở gần trường học để "nhậu" một bữa nhỏ, còn đường đường chính chính mà kêu hai lon bia, trước mặt mỗi đứa mà rót một ly đầy, thành ly thủy tinh va vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy, bọn tôi cùng với Phương Khiếu hét lớn: "Tất thắng!"

Trong lúc trận thi đấu của Phương Khiếu đang diễn ra sôi nổi, thì bọn tôi đang ở trong lớp học tiếp thu sự dạy bảo ân cần của giáo viên.

Tôi một chút cũng không lo lắng cho Phương Khiếu sẽ xảy ra chuyện gì, hắn từ nhỏ đã chạy rất nhanh, mặc kệ là lúc đó hắn đang học lớp mấy, chỉ cần hắn dốc hết toàn lực, vị trí thứ hai hoàn toàn có thể nằm trong lòng bàn tay.

Lúc thi lên cao trung, cũng là hắn dựa vào thành tích thi chạy đường dài để lấy được suất tuyển thẳng vào Cao trung Số tám này. Cho nên nếu không có gì bất ngờ, hắn cũng có thể dựa vào cuộc chạy đua đường dài lần này để ghi điểm cộng vào đại học. Nếu may mắn hơn một chút, nói không chừng còn có thể trực tiếp được tuyển thẳng vào Học viện Thể dục Thể thao thành phố B, điều này đối với học sinh thể thao mà nói đã xem như là kết quả không tồi.

Hai ngày sau, vào buổi tối sau khi tan học, tôi đang bước ra khỏi lớp, thì Biên Nham chạy đến cầu thang, giơ cao cánh tay vẫy vẫy tôi: "Lư Phái, nhanh lên!"

"Hầu Tử về rồi?" Tôi chạy tới, có chút hưng phấn: "Đứng thứ mấy?"

"Còn chưa có thấy cậu ấy, để đi hỏi một chút!"

Hai chúng tôi một trước một sau chạy xuống cầu thang, đến trước cửa lớp Phương Khiếu, lại chỉ thấy Lưu Dương đang đứng đó cau mày, cùng một người bạn cùng lớp nói nói cái gì đó.

Nhìn bầu không khí, trực giác của tôi mách bảo có cái gì đó không ổn. Tôi bước đến bên cạnh Lưu Dương hỏi: "Có chuyện gì? Hầu Tử đâu?"

Hắn càng nhíu chặt mày: "Chưa gặp cậu ấy, mấy đứa cùng lớp cậu ấy đều nói cậu ấy bị phán phạm quy."

"Hả? Làm sao có thể?!"

"Chạy đứng thứ hai, sau đó bị phán phạm lỗi xuất phát."

"Còn mấy người đi chung thì sao? Bây giờ đang ở đâu?" Biên Nham hỏi.

Một người bạn cùng lớp với Phương Khiếu nói: "Cậu ấy về cùng với bọn tớ bằng xe buýt, ngồi trong lớp được một lúc, sau đó không biết đã đi đâu."

Bị phán phạm quy? Bốn chữ này làm cho tôi cảm thấy vô cùng xa lạ.

Trong đại hội thể thao của trường, súng lệnh vừa vang lên, nếu có người phạm lỗi xuất phát, trọng tài sẽ đem tất cả mọi người lùa về như gà con: "Phạm lỗi xuất phát, làm lại một lần nữa, lần này không được phép chạy trước!"

Còn Đại hội Thể thao Thành phố thì sao? Tôi không dám nghĩ đến hậu quả.

Cả ba chúng tôi cùng nhìn nhau, đồng dạng choáng ngợp không biết phải làm gì, trong nháy mắt liền nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

"Các cậu nói cậu ấy đã đi đâu?" Im lặng một lúc, tôi không thể không lên tiếng.

Cả hai cùng lắc đầu. Không biết là hắn vẫn còn ở trong trường hay là đã ra ngoài trường rồi, không ai biết, muốn đi tìm cũng không biết bắt đầu từ đâu.

"Bằng không trước tiên tìm ở trong trường đi? Có thể ở phía sau núi."

"Được, tới đó xem trước đi."

Chúng tôi cùng nhau chạy ra ngoài.

Vừa chạy xuống hai tầng cầu thang, thấy Phương Khiếu từ phía dưới đi lên, ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi, không nhìn ra biểu tình của hắn: "Tính đi ăn cơm à?"

Chúng tôi dừng bước, đều nhìn hắn, nhất thời không ai nói gì.

Phương Khiếu dời ánh mắt, xoay người nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Chúng tôi tách ra đi hai bên hắn, được vài bước, Biên Nham do dự mở miệng: "Hầu Tử ... ..."

Phương Khiếu thở dài, vài giây sau mới thấp giọng nói: "Tớ bị phán phạm quy."

Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể trầm mặc mà vỗ vỗ bả vai hắn.

--- Bạn đang đọc truyện trên https://www.wattpad.com/user/Amy-Chau ---

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Lưu Dương hỏi.

Phương Khiếu lắc đầu, không nói lời nào.

Bình thường hắn luôn có bộ dáng sợ thiên hạ không đủ loạn, lúc này lưng hơi còng, đầu cúi thấp, cả người như bị một tầng áp suất thấp bao phủ, thoạt nhìn có chút cảm giác đáng thương.

Đến căng tin, ăn được một nửa, Phương Khiếu đột nhiên đặt đũa của mình xuống: "Tớ không muốn trở lại lớp giờ tự học."

Tôi ngước lên nhìn hắn: "Nếu không thì ra ngoài một chút đi, tớ đi với cậu, tớ cũng không muốn tự học."

"Tớ cũng đi." Biên Nham nói.

Lưu Dương cũng ngẩng đầu lên: "Tất cả chúng ta cùng đi đi."

Phương Khiếu nghiêng đầu, cười tự giễu một chút: "Các cậu đừng làm như tớ sắp đi tự sát có được không? Tớ chỉ đi dạo đi thôi, các cậu ngoan ngoãn ăn xong thì trở về lớp đi, tớ đi trước."

Hắn nói xong, đứng dậy bước ra ngoài.

Chúng tôi liếc nhìn nhau, cùng đặt đũa xuống, đứng dậy chạy vội theo hắn.

Phương Khiếu vẫn đi ở phía trước, hắn biết mấy người chúng tôi vẫn đi theo phía sau, nhưng thủy chung cũng không quay đầu lại nhìn chúng tôi một cái.

Đi đến cổng trường, cuối cùng hắn cũng quay lại mở miệng: "Các cậu trở về đi, buổi tối tiết tự học có giáo viên canh lớp."

"Hầu Tử, bọn tớ không muốn tự học, cùng nhau ra ngoài một chút đi." Lưu Dương nói.

Phương Khiếu nhíu mày: "Tớ thật sự không có việc gì, chính là để đầu óc nghĩ thông một chút, giờ có tự học cũng không vô, chờ tớ đi dạo vài vòng liền tự mình trở về tìm các cậu, được chứ." Hắn vỗ vỗ bả vai tôi: "Lư Phái, các cậu trở về lớp đi."

"Giờ có tự học tớ cũng học không vô, cậu hỏi hai đứa đó coi, có đứa nào có thể học vô?" Tôi nhìn hắn.

Hắn thở dài, không nói gì, quay lại tiếp tục đi về phía trước, luôn đi nhanh hơn chúng tôi một hoặc hai bước.

Trên đường đi không ai nói chuyện. Tôi cũng không biết phải nói gì tiếp.

Kinh nghiệm an ủi người khác, cả ba chúng tôi đều ít ỏi đến đáng thương.

Tôi cảm thấy tất cả chúng tôi đều rối bời, sợ hãi vì sự thật bất ngờ này nhưng dường như đó cũng là kết cục đã thành.

Mười tám tuổi, có hơn phân nửa thời gian đều là ngốc ngốc ở trường, những đả kích lớn nhất từng trải qua bất quá chỉ vì thành tích thụt lùi, hay vì đánh nhau vi phạm kỷ luật, trong đó mời phụ huynh đã coi như là chuyện lớn nhất rồi.

Không khí oi bức của ban ngày đã tản đi, gió lạnh kèm theo bóng đêm dần dần bao phủ, nhanh chóng hiện lên vài ánh đèn xe chói mắt. Mấy người chúng tôi ở bên đường từng bước từng bước chậm rãi đi về phía trước.

Luôn có những người đi đường đi ngang qua chúng tôi nói chuyện về những điều gì đó, chỉ riêng chúng tôi trước sau vẫn chưa ai mở miệng nói thêm câu nào.

Đi không biết bao lâu, lòng bàn chân đều tê cứng, Phương Khiếu rốt cục dừng lại, ngồi trên thềm đá ven đường. Chúng tôi cũng ngồi theo bên cạnh hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, thở dài nói: "Ài, ba người các cậu đi theo tớ làm cái gì, tính làm vệ sĩ cho tớ à?"

Giọng nói của hắn cố ra vẻ thoải mái khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.

Im lặng một lúc, Biên Nham mới mở miệng: "Hầu Tử, nếu cậu không muốn nói chuyện thì không cần phải nói chuyện, coi như bọn tớ là không khí đi."

Phương Khiếu không nói tiếp, ngửa đầu nhìn lên bầu trời một lát, lại thở dài nặng nề, vùi đầu vào cánh tay, cả người cuộn tròn lại.

Giống như một con rùa, khi mất hứng có thể đem toàn bộ cơ thể rút vào trong chiếc vỏ của mình. Thế nhưng khi con người ta mất hứng, vẫn phải tiếp tục nhận lấy những ánh nhìn của người khác.

Những ánh đèn xe vụt qua ngày càng ít đi, đường phố ồn ào dần trở nên thưa thớt. Không biết qua bao lâu, thanh âm của Phương Khiếu mới rầu rĩ phát ra: "Tớ căn bản là không có phạm quy."

Thanh âm kia mang theo dấu vết đã khóc, ẩm ướt khàn khàn, vang đến bên tai tôi làm lòng tôi chợt chùn xuống.

Tôi nâng cánh tay nặng nề lên, vỗ nhẹ vào lưng hắn hai cái: "Rốt cuộc là đã xảy ra cái quái gì nha?" Giọng nói vừa vang lên, tôi mới phát giác ra thì ra giọng mình cũng có chút khàn khàn.

Hắn ngồi thẳng người lên, hai tay lau lung tung trên mặt vài cái: "Tớ về thứ hai, trọng tài nói tớ phạm luật xuất phát, mẹ nó, phạm luật xuất phát thế quái nào mà ngay từ đầu không nói, mà phải chờ đến khi công bố kết quả mới nói?"

"Có đứa nói cho tớ biết, người về thứ ba là con trai của phó thị trưởng, ông đây chính là bị bôi đen."

"Mẹ nó, thức khuya dậy sớm huấn luyện một năm rưỡi, cuối cùng thành pháo hôi."

"Có thể khiếu nại không?" Biên Nham hỏi.

"Người anh em, sẽ không có tác dụng, loại chuyện này trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra." Hắn bực bội lắc lắc đầu, lại thở dài nặng nề.

"Mẹ kiếp, là đứa nào? Thằng đó tên gì?" Trong nháy mắt, tôi bị một ngọn lửa bốc lên trong lồng ngực nghẹn đến khó thở: "Nó học trường nào? Chúng ta có thể lôi nó ra đập cho một trận?"

"Đừng ấu trĩ nữa!" Phương Khiếu nói: "Ngoại trừ bị phạt thêm tội ra thì có ích lợi gì?"

"Vậy cũng không thể cứ coi như vậy là xong đi?!"

"Nếu không thì sao?"

"Đi... trình bày thì sao?" Lưu Dương nói.

Phương Khiếu lắc đầu: "Sẽ không có tác dụng."

"Vậy cũng không thể cái gì cũng không thử!" Tôi xúc động tức giận nói.

"Sẽ thử!" Hắn cúi đầu: "Nhưng hẵn cũng sẽ vô dụng thôi."

"Cũng không nhất định..." Lưu Dương nói: "Nói không chừng sẽ có tác dụng? Đừng bi quan như vậy..."

"Tớ như thế nào có thể không bi quan đây!" Phương Khiếu đột nhiên nâng cao giọng, ngắt lời Lưu Dương: "Loại thi đấu thể thao như thế này rất dễ động tay động chân, bọn họ nói cậu phạm quy chính là cậu phạm quy. Trước kia đã có bao nhiêu người từng khiếu nại tố cáo? Có tác dụng sao? Một chút tác dụng cũng không có!"

Lưu Dương im lặng, trong lúc nhất thời bốn người đều trầm mặc xuống.

Một lúc lâu sau, Phương Khiếu mới mở miệng nói: "Xin lỗi!"

Lưu Dương lắc đầu.

Phương Khiếu nói: "Các cậu có thể đừng cho tớ hy vọng nữa được không, tớ bây giờ thực sự không dám có hy vọng."

Hắn giơ tay nhìn đồng hồ: "Các cậu trở về đi, lát nữa sẽ có người đến kiểm tra phòng ngủ."

Không đứa nào muốn đứng dậy.

"Đêm không về ký túc xá sẽ bị phạt."

"Phạt thì phạt, tớ không về." Biên Nham đặt cằm lên đầu gối, thì thầm.

Phương Khiếu thở dài: "Tớ không về là vì trong ký túc xá của bọn tớ, bây giờ khẳng định là mọi người đều đang ăn mừng, tớ trở về chỉ làm cho mọi người thêm mất hứng. Các cậu đừng lo lắng cho tớ nữa, trở về đi, chỉ có chút chuyện này, tớ còn chưa đến mức đi làm chuyện gì ngu ngốc đâu."

Tôi nói: "Hầu Tử, cậu cũng đừng khuyên bọn tớ trở về nữa, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên,  cậu coi bọn tớ là ai hả? Cậu muốn khóc cứ khóc, muốn hét cứ hét, chả ai cười cậu, nếu cậu thực sự cảm thấy không thoải mái, bọn tớ có thể tránh xa chút là được."

Hắn không tiếp lời, cũng không khuyên chúng tôi trở về nữa, cũng không cần chúng tôi phải tránh xa một chút, cứ như vậy trầm mặc không nói lời nào, một lúc lâu sau mới một lần nữa mở miệng, đầu vẫn cuối xuống: "Có mấy đứa sau khi biết kết quả thì nói, tớ thật sự là phạm lỗi xuất phát, bị phán vi phạm quy thì cũng đúng thôi. Nhưng tớ thật sự không có, tớ từ nhỏ đã chạy mà lớn, cho tới bây giờ cũng chưa từng phạm phải, làm sao lần này có thể phạm lỗi như thế? Tớ đã xin xem lại đoạn video ghi hình, nhưng họ nói chờ kết quả khiếu nại đi, căn bản không cho tớ xem."

"Mẹ nó, có vài người chính là bỏ đá xuống giếng." Lưu Dương tức giận nói: "Mặc kệ tụi nó, bọn tớ tin tưởng cậu."

Tôi và Biên Nham cũng đồng ý: "Đúng vậy, bọn tớ tin tưởng cậu."

Hai chữ "tin tưởng" này nói ra thì dễ, nhưng mà sự tin tưởng của chúng tôi đối với Phương Khiếu lúc này mà nói, một chút tác dụng cũng không có.

Hắn vốn có thể yên tâm với điểm cộng này kê cao gối mà ngủ chờ kỳ thi đại học, sau đó thuận lợi tiến vào Học viện Thể thao. Chỉ vì một phán xét bất công, hơn một năm nỗ lực đều tan như bọt biển.

Tuyến đường vốn đã được lên kế hoạch tốt đột nhiên bị thông báo không thể đi, vậy quãng đường còn lại phải tiếp tục đi như thế nào đây?

Ài, phía trước vẫn còn kỳ thi tuyển sinh đại học, rồi còn tương lai của chúng tôi, chỉ còn hơn một năm nữa, năm sau chúng tôi sẽ ở đâu, cuộc sống của chúng tôi sẽ như thế nào đây?

Đêm đó chúng tôi ngồi bên đường đến rạng sáng, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ngoại trừ chúng tôi ra một bóng người cũng không thấy, thỉnh thoảng có xe chạy qua, mang theo tiếng gió gào thét.

Sau đó bốn đứa chúng tôi cùng nhau đi tiệm net, trời đất tối tăm không biết đã chơi đến mấy giờ, cuối cùng tất cả đều gục ở trên bàn mà ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, đáy mắt đứa nào cũng đều lộ ra quầng thâm xanh đen.

"Tiêu rồi!" Phương Khiếu nhìn đồng hồ đeo tay: "Thật là hại các cậu bị phạt rồi."

"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, một chút cũng không sao, tớ đi rửa mặt cái." Tôi chống bàn đứng lên, một trận choáng váng, dùng sức lắc lắc đầu, lúc nước lạnh hắt lên mặt, mới hơi tỉnh táo lại một chút.

--- Bạn đang đọc truyện trên https://www.wattpad.com/user/Amy-Chau ---

Đến phòng học, Hứa Dịch Điển ở bàn sau tiến lại gần: "Lư Phái, tối hôm qua cậu đi đâu, lúc kiểm tra phòng ngủ cậu không có ở đây, lão yêu bà tức giận đến mức đá cửa."

"Đi tiệm net." Tôi lấy một tay day day huyệt thái dương, tay còn lại chống lên bàn.

"Tớ thao, cậu thật trâu bò mà!" Hắn dựng thẳng ngón tay cái lên với tôi.

Người trong lớp dần dần đến đông đủ, tiếng đọc sách ong ong dần dần vang lên. Tôi đang mơ màng ngủ gật với quyển sách giáo khoa, bạn học nữ ngồi hàng đầu đi đến bên cạnh tôi: "Lư Phái, vừa rồi có người nói giáo viên chủ nhiệm khối kêu cậu đến văn phòng một chút."

"À, đi liền." Tôi ngẩng đầu lên: "Cảm ơn cậu."

"Good luck!" Nhỏ cùng bàn nhìn tôi sau đó làm dấu chữ thập trước ngực: "Cầu cho cậu không chết quá thảm."

Tôi lắc đầu mệt mỏi nhìn nhỏ, sau đó đứng dậy đi ra khỏi lớp.

Cách cửa văn phòng còn vài bước, chợt nghe thấy giọng của cô giáo chủ nhiệm khối ở bên trong dùng ngữ khí không tốt cao giọng hỏi: "Buổi tối giờ tự học thì không có mặt, ký túc xá một đêm cũng không về, mấy người các cậu tối hôm qua là đi đâu, làm gì? Biên Nham, cậu nói đi!"

Tôi bước đến cửa: "Em đến rồi."

"Vào đi."

Tôi bước vào, đứng bên cạnh là Biên Nham. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, cùng tôi liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Cô, để em nói đi." Phương Khiếu ở một bên giải thích từ đầu đến cuối, nhưng chỉ nói đi dạo ở bên ngoài cả đêm, không nói đi tiệm net.

"Ồ, vậy cậu nghĩ là cậu có lý do chính đáng phải không?" Cô giáo chủ nhiệm khối nhìn chằm chằm vào Phương Khiếu: "Cậu chính là người phạm quy có phải không? Đã phạm quy lại còn vi phạm kỷ luật nhà trường, cậu cảm thấy là mình hợp lý lắm, có phải không?"

Phương Khiếu quay đầu lại, không nói lời nào, ngực tức giận phập phồng lên xuống.

"Cô, cậu ấy vừa mới nói là cậu ấy bị hãm hại, bị oan uổng, cô dựa vào cái gì mà nói là cậu ấy phạm quy?" Tôi tức giận với thái độ của chủ nhiệm khoa, không nhịn được mà bật lại.

"Có bằng chứng không?" Cô giáo ngẩng đầu hời hợt nhìn tôi một cái: "Tôi nên tin tưởng trọng tài hay tin tưởng các cậu đây?"

"Vậy nếu đổi lại là bạn bè của cô thì sao? Cô tin tưởng vào trọng tài hay là bạn bè của mình?" Lưu Dương nói.

"Tôi tin tưởng trọng tài của đại hội thể thao thành phố là công bằng, hơn nữa tại sao người ta lại không hãm hại người về nhất, mà lại muốn hãm hại người về thứ hai như cậu?"

"Cô, ngay cả Thế vận hội Olympic cũng đã từng có người bị hãm hại, vậy vì sao trọng tài của đại hội thể thao thành phố nhất định là công bằng?" Biên Nham nói: "Phương Khiếu từ nhỏ đã tham gia các đại hội thể thao lớn nhỏ, đối với việc có phạm lỗi xuất phát hay không, loại quy tắc cơ bản này cậu ấy vẫn là rõ ràng nhất. Hơn nữa, cậu ấy đã xin xem lại video, nhưng lại bị tổ trọng tài cự tuyệt. Cô kêu Phương Khiếu chứng minh cậu ấy không phạm quy, vậy vì sao tổ trọng tài lại không đưa ra chứng cứ chứng minh cậu ấy phạm quy?"

"Cậu nói với tôi điều này có ích sao? Tôi có thể chứng minh cậu ta không phạm quy sao?" Cô giáo chủ nhiệm khoa gõ bàn: "Bây giờ các cậu có nhận tội là đã vi phạm kỷ luật của nhà trường, ban đêm không quay về ký túc xá không?"

Cả bọn chúng tôi đều cúi đầu im lặng.

"Được rồi, đừng có cùng tôi nói đạo lý, chuyện nào ra chuyện đó, theo luật của Tám Trung, mỗi người bị ghi vào học bạ một lần, thứ hai tuần sau đứng trước toàn trường đọc kiểm điểm, bản kiểm điểm ba ngàn chữ ngày mai nộp cho tôi, có ý kiến gì không?"

Cùng với chủ nhiệm khoa căn bản là không thể nói chuyện, bà ấy căn bản sẽ không quản chúng tôi là có lý do gì. Trong lòng tôi như sắp nổ tung, hận không thể ném ra video để bà ấy nhìn thấy rõ rốt cuộc là Phương Khiếu có phạm quy hay không.

"Có ý kiến!" Thanh âm của Biên Nham xuyên thấu qua tiếng ồn ào bên ngoài cửa truyền tới, thanh âm không cao nhưng lại nghe đến kiên định.

"Ý kiến của cậu là gì? Có ý kiến thì đi phản ảnh với hiệu trưởng." Cô giáo chủ nhiệm khoa không kiên nhẫn cau mày.

"Bọn em có thể bị kỷ luật, bọn em không có ý kiến. Nhưng dựa vào cái gì Phương Khiếu là người bị hại, ngay cả hợp lý phát tiết cảm xúc cũng phải bị xử phạt, mà những người có đặc quyền lại có thể an tâm thoải mái hưởng thụ đặc quyền?"

"Phòng hiệu trưởng lên tầng tám rẽ phải, cậu lên mà phản ảnh với hiệu trưởng, nha, bạn học Biên Nham." Chủ nhiệm khối vỗ vỗ vai Biên Nham.

"Bọn em đã vi phạm kỷ luật của trường, nhưng bọn em không hề gây ra thiệt hại gì cho nhà trường, đúng không? Nhưng Phương Khiếu bị phạm quy một cách oan uổng như vậy chính là chuyện có thể ảnh hưởng đến tương lai của cậu ấy. Trường học không đem lại công đạo cho học sinh của mình thì thôi, còn không phân rõ xanh đỏ trắng đen mà liền ghi phạt, đây chính là khẩu hiệu nghiêm cẩn thành thực của trường Cao trung Số tám sao?"

"A, cậu nói tôi không nghiêm cẩn không thành thực đúng không? Ban đêm không về bị xử phạt, đây là kỷ luật theo văn bản được quy định rõ ràng của nhà trường, cậu có muốn tôi đi lấy cho cậu xem một chút không?" Cô giáo chủ nhiệm khoa vẫy tay với chúng tôi: "Các cậu lập tức trở về lớp."

Tất cả chúng tôi đều đứng yên.

"Thế nào? Bây giờ các người đều muốn ở đây thị uy cho tôi xem à?" Bà ấy trừng to mắt hét lên với chúng tôi.

"Các cậu trở về trước." Biên Nham quay đầu, thấp giọng nói với bọn tôi.

Tôi vừa định mở miệng nói chuyện, hắn liền lặng lẽ chạm lên tay tôi, nói với thanh âm đè thấp: "Một đối một càng dễ giải quyết, yên tâm."

Không biết tại sao, lời này của hắn giống như một liều thuốc an thần, làm cho tâm trạng nôn nóng bất an của tôi nhất thời bình tĩnh lại.

Chúng tôi cùng bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.

Phương Khiếu ôm đầu ngồi xổm sang một bên, trong giọng nói tràn ngập áy náy: "Xong đời rồi, tớ thật sự hại các cậu bị phạt rồi, phải làm sao đây?"

"Không phải chỉ là bị phạt nhỏ thôi sao, cũng không phải không thể tốt nghiệp." Lưu Dương khom lưng, vỗ vỗ lưng hắn.

"Nhưng sẽ bị ghi vào học bạ, không biết có ảnh hưởng đến việc tuyển thẳng của Biên Nham không?"

Tôi đứng dựa sát bên tường, muốn nghe rõ cuộc đối thoại đang diễn ra bên trong, nhưng toàn bộ đều bị tiếng đọc sách ong ong trên hành lang chôn vùi, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có thể gấp đến độ đi tới đi lui.

Tôi thực sự sợ cô giáo chủ nhiệm khoa một khi bị chọc giận, liền đem việc xử phạt Biên Nham làm lớn chuyện. Ban đêm không về túc xá cộng thêm việc chống đối giáo viên, lý do càng thêm đầy đủ.

Đợi một hồi lâu, giờ tự học buổi sáng cũng đã kết thúc, Biên Nham rốt cuộc cũng từ trong phòng giáo viên mà bước ra.

Ngay sau khi cánh cửa vừa mở, tôi nhanh chóng chạy đến cặp lấy cổ của Biên Nham lôi hắn sang một bên.

Lưu Dương và Phương Khiếu cũng vội vàng đi tới hỏi: "Không sao chứ? Có nói cái gì nữa không?"

"Không có nha!" Hắn nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, dường như không hiểu làm thế nào mà chúng tôi lại hoảng loạn đến như vậy: "Tớ ở lại là để phân rõ phải trái với cô ấy, chứ không phải là muốn cùng với cô ấy đánh nhau."

"Người như bà ấy cậu còn có thể nói lý cái gì?" Tôi vỗ nhẹ vào gáy của Biên Nham.

"Vẫn là có ích một chút, cô ấy nói kiểm điểm vẫn phải viết, xử phạt vẫn phải ghi, nhưng nếu ba chúng ta thi có thể đạt tới điểm tuyến đầu, Phương Khiếu đạt tới điểm tuyến thứ hai, xử phạt sẽ tự động thu hồi."

"Thật sao?" Lưu Dương mở to hai mắt, cơ hồ là có chút sùng bái nói: "Nha Nha, cậu thật là quá trâu bò đi."

Biên Nham cười một chút, cùng ôm lấy bả vai của tôi và Phương Khiếu vỗ vỗ vài cái: "Tuyến đầu, tuyến hai, không thành vấn đề chứ?"

Hai chúng tôi vẻ mặt khổ sở.

"Sao mặt mày lại ủ ê như thế? Không phải là có tớ làm thầy giáo đây sao, ài, không có học sinh học không tốt, chỉ có thầy giáo dạy không tốt, đừng lo lắng."

Hắn đi về phía trước, vỗ vỗ ngực mình, thoạt nhìn rất có lòng tin.

Đi đến đầu cầu thang, Phương Khiếu do dự gọi hắn lại: "Ai, Nha Nha..."

"Không được nói cám ơn."

Phương Khiếu không biết phải làm sao, sờ sờ ót.

"Đạt được điểm tuyến thứ hai, cộng thêm thứ hạng và bằng khen lúc trước của cậu." Biên Nham nắm chặt nắm đấm, đánh vào ngực Phương Khiếu một cái: "Cho dù đại hội thể thao thành phố không có thứ hạng, cũng đủ điểm để cậu vào Học viện Thể thao rồi."

Phương Khiếu mím môi, nhìn Biên Nham nghiêm túc mà gật đầu.

Lúc chia tay ở hành lang, hai chúng tôi lần lượt tách ra hai hướng, một đi về phía đầu đông một đi về phía đầu tây.

Tôi dùng sức nhịn xuống mới không quay đầu lại mà nhìn Biên Nham.

Ai, Biên Nham làm sao có thể lợi hại như vậy nha, hắn căn bản cũng không cần tôi bảo vệ, thậm chí hắn còn có thể ngược lại bảo vệ tôi.

Tại thời điểm này, hắn nhất định là được ánh mặt trời phủ lấy, tỏa sáng lấp lánh, giống như một vị anh hùng. Còn tôi thì sao? Chỉ có thể trầm mặc, không hề có cảm giác tồn tại đứng ở bên cạnh hắn, dựa vào lợi thế cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt* để mà gần gũi hắn.

(*) ý nói nhà ở ven hồ thì được hưởng ánh trăng, gần quan thì được hưởng bổng lộc.

Vậy nếu tôi không phải là hàng xóm của hắn, cũng không cùng hắn lớn lên, vậy hắn vẫn sẽ nguyện ý cùng tôi lăn lộn một chỗ mỗi ngày chứ?

Tôi chưa bao giờ giống như thời khắc này, muốn càng trở nên tốt hơn, càng trở nên ưu tú hơn, đủ để cùng Biên Nham sánh vai đứng cùng một chỗ. Cho dù không có trúc mã gia thành cũng có thể kiêu ngạo ôm bả vai hắn, cùng hắn mà sóng vai.

Hết chương 26

Tác giả có lời muốn nói: Các thiếu niên, cũng không thể luôn đối mặt với những thứ tốt đẹp nha… …