Tuổi Dậy Thì Ô Long Sự Kiện

Chương 21: Vẽ tranh 2




Khai giảng hơn hai tháng, tôi dần phát hiện ra điểm hơn người của nhỏ bạn cùng bàn, Phương Tịnh: chưa từng yêu, nhưng nói về lý thuyết tình yêu lại như là một chuyên gia tâm lý. Hơn nữa linh cảm của cô nàng đến nhanh như chớp, thần không biết quỷ không hay, một giây trước còn đang đập đầu vì đề toán, một giây sau đột nhiên bật ra một câu "châm ngôn tình yêu".

Vì tuần này không được nghỉ cuối tuần, thế nên cho dù là tối thứ Sáu, trong lớp cũng có hai mươi mấy người ở lại giờ tự học buổi tối. Trong lúc tôi thật vất vả lắm mới tĩnh tâm mà làm bài, cùng với một bài toán chứng minh mắt to trừng mắt nhỏ. Nhỏ cùng bàn đột nhiên lấy khuỷu tay đụng vào tay tôi hai cái, nhỏ giọng gọi: "Này, Lư Phái!"

Tôi nghĩ chắc cô nàng tính thảo luận về cái đề đang giải với tôi, nên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Cậu có biết vì lý do gì mà một người lại đi thích một người không?"

"..." Tôi đã quen với cách nói chuyện thần thánh của cô ấy, liền không để ý mà hỏi lại: "Vì sao?"

Cô nàng cầm bút vỗ vỗ lên cằm, ánh mắt sâu xa nói: "Một người thích một người, hoặc là bởi vì người kia rất giống mình, hoặc là bởi vì người kia và mình rất không giống nhau."

Tôi gật gật qua loa: "... Có đạo lý."

"Con người a, rất dễ yêu người khác với mình." Cây bút trong tay cô gõ nhẹ giữa không trung hai cái, dường như có chút hài lòng với chân lý mới của mình: "Cậu thấy đấy... Đó là lý do vì sao thư sinh luôn luôn rơi vào lưới tình với yêu tinh, một người mà một chữ bẻ đôi cũng không biết. Trong khi đó playboy lại rơi vào vòng tay của cô bé Lọ Lem! Không được không được, tớ phải ghi lại."

Cô nàng phát biểu xong lời nói này, liền cúi đầu từ trong hộc bàn lấy ra một quyển sổ nhỏ lớn bằng bàn tay —— mỗi khi cô nghĩ ra một "chân lý tình yêu" mới, phải lập tức ghi lại vào trong quyển sổ nhỏ này. Cô có một mục tiêu khá lớn, chính là tương lai sẽ xuất bản ra một quyển sách nhỏ về tình yêu.

Lúc cô nàng nói lời này thoạt nhìn cứ như là đã tính sẵn ở trong lòng: "Tên sách tớ cũng đã nghĩ kỹ, gọi là 《Bí tịch tình yêu của Phương gia đại tiểu thư》."

...... Thành thật mà nói, tên và nội dung như vậy càng làm cho tôi lo lắng về doanh số bán hàng của cuốn sách nhỏ này.

Tối hôm đó khi đạp xe về nhà, hình ảnh Biên Nham nhìn chằm chằm vào bức tranh vẫn còn in trong đầu tôi.

Hắn nhìn chằm chằm bức tranh kia đại khái là... một phút? Hay hai phút? Có lẽ không chỉ có nhiêu đó, nếu không phải tôi qua kéo hắn đi ăn cơm, nói không chừng hắn còn có thể đứng đó nhìn thêm hai mươi phút nữa không chừng.

Đến khi nào hắn cũng có thể nhìn chằm chằm vào tôi như vậy hai mươi phút?

Gió đêm thổi tới, tôi ngược gió đi về phía trước, trên con đường đạp xe vô cùng gian nan. Lá vàng khô héo thưa thớt trên cành cây cố chấp không chịu héo rụng, lúc này lại bị gió thổi đến lung lay xào xạc. Bóng cây chiếu rọi trên mặt đất, thoạt nhìn như đang giương nanh múa vuốt.

Theo lý thuyết, những lời quỷ quái mà nhỏ bạn cùng bàn trong giờ tự học buổi tối nói, đối với tôi lúc đó căn bản là vào tai trái ra tai phải, hoàn toàn không để lại trong đầu. Nhưng hết lần này tới lần khác trong thời khắc cuồng phong gào thét, bóng cây trùng trùng điệp điệp, câu nói kia "Một người thích một người, hoặc là bởi vì người kia rất giống mình, hoặc là bởi vì người kia và mình rất không giống nhau", ma xui quỷ khiến mà lại xuất hiện ở trong đầu tôi.



Chẳng lẽ... Biên Nham thích Kiều Dịch Hạ, không chỉ bởi vì Kiều Dịch Hạ xinh đẹp, mà còn bởi vì Kiều Dịch Hạ và hắn rất khác nhau? Nghĩ như vậy, câu nói quái quỷ kia hình như cũng có chút đạo lý nha: Kiều Dịch Hạ nói không nhiều lắm, khí chất lạnh lùng, rất có cảm giác thần bí, hoàn toàn khác với Biên Nham thiên tính hoạt bát.

Còn nữa, thành tích các môn học của Biên Nham đều rất tốt. Toán lý hóa thì không cần phải nói, ngay cả ngữ văn thi cũng đạt được điểm cao nhất vài ba lần, tiếng Anh không đứng đầu bảng thì cũng nằm trong top đầu. Thế nhưng thành tích tiếng Anh của Kiều Dịch Hạ lại cơ hồ đều là đứng nhất.

Tôi càng nghĩ càng thấy câu nói của nhỏ cùng bàn càng có lý, vì vậy mới nói... Biên Nham thật ra là dễ dàng bị thu hút bởi "người không giống hắn"?

Ài, từ nhỏ đến lớn hơn phân nửa thời gian tôi đều cùng hắn lăn lộn ở một chỗ, tôi phải đi đâu để moi ra chút thần bí đây?

——

Vào tối Chủ nhật, vì giáo viên không bố trí bài tập về nhà, lớp chỉ còn lại vài ba học sinh ở lại để tự học. Đến hai tiết tự học sau cùng, trong lòng tôi thật khó chịu, thật sự không đọc sách nổi. Liền dứt khoát lấy chìa khóa mở cửa phòng tranh bên cạnh, một mình luyện bút trên bảng vẽ.

Luyện được một lúc, chợt bên tai nghe thấy tiếng bước chân. Tôi ngẩng đầu lên, thấy Biên Nham đang thò đầu vào trong phòng tranh nhìn nhìn.

"Vào đi a!" Tâm tình tôi lập tức trở nên rất tốt: "Thập thò ở cửa làm gì?"

Hắn đứng thẳng lưng đi vào, trong tay còn cầm mấy bộ đề đang cuộn lại, ánh mắt đánh giá quanh phòng tranh trống rỗng: "Chỉ có một mình cậu, sảng khoái như vậy sao?"

"Đúng vậy, hôm nay ở lại học vốn cũng chẳng có mấy người, đều đang học ở phòng bên cạnh. Lớp các cậu không có giáo viên trông coi à?"

"Đêm nay không có giáo viên đến." Hắn kéo chiếc ghế ở gần đó qua, ngồi xuống bên cạnh tôi, tò mò nhìn vào bức tranh trên bảng vẽ: "Cậu đang vẽ phòng tranh này ư?"

"Đúng nha!" Tôi sử dụng bút chì nhợt nhạt miêu tả khái quát, nhìn hắn cười cười: "Luyện vẽ không gian một chút."

Hắn nhìn nhìn như hiểu như không mà gật gật đầu, lại lẳng lặng nhìn tôi vẽ thêm một chút. Sau đó mới quay đầu lại đem bộ đề trải ra trên đùi, cúi đầu đọc đề.

Chỉ có tiếng xột xoạt của bút chì rơi trên giấy trong lớp học. Gió lạnh ngoài cửa sổ lướt qua, càng làm nổi bật lên sự ấm áp yên tĩnh ở bên trong.

Tâm tình nôn nóng bất an trong nháy mắt bình ổn trở lại, biến thành mặt hồ bình tĩnh nhẹ nhàng không gợn sóng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, dưới ngòi bút không ngừng nghỉ, tôi len lén nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn đang đặt bút trên môi, chuyên tâm đọc đề thi tiếng Anh, thỉnh thoảng đánh dấu vào một lựa chọn nào đó.

Khi tóc của hắn được chiếu sáng, luôn ánh lên màu hạt dẻ mềm mại, làm cả người nổi bật lên như một con mèo lông xù, mềm mại và yên tĩnh.

Thế nhưng, không ai rõ ràng hơn tôi, hình ảnh yên tĩnh này kỳ thật chỉ là bên ngoài. Chờ khi hắn ngẩng đầu lên, thoáng trêu chọc một chút thôi thì sẽ xù lông lên ngay. Bất quá sau khi xù lông xong, trấn an lại cũng rất dễ dàng.

Tôi thu hồi ánh mắt, nhìn đường viền vừa mới thành hình trên bảng vẽ, bị liên tưởng vừa rồi của mình làm cho khóe miệng lặng lẽ cong lên.

Một lát sau, cửa bị gõ hai cái, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Kiều Dịch Hạ đang đứng bên cạnh cửa, trong tay cầm quyển 《Người đuổi theo diều》 mà tôi đã đưa cho hắn.

Tôi còn chưa nói gì, Biên Nham ở một bên đã mở miệng trước: "Ai, Kiều Dịch Hạ, có chuyện gì nha?"

"À, tớ đến trả sách!" Hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy cuốn sách đang cầm trên tay: "Có thể đi vào không?"

"Được a." Biên Nham tựa hồ rất tò mò với cuốn sách trong tay Kiều Dịch Hạ, đưa tay nhận lấy: "Sách gì vậy a?"



"《Người đuổi theo diều》 sớm biết cậu tới đây, vừa nãy tớ đã đưa cho cậu cầm luôn rồi."

Biên Nham cười cười, cúi đầu lật lật quyển sách kia, lại ngẩng đầu hỏi: "Có hay không?"

"Rất hay a!" Kiều Dịch Hạ gật gật đầu, lại quay sang nói với tôi: "Lư Phái, cảm ơn cuốn sách của cậu."

Lúc này tôi mới chen vào: "Không việc gì không việc gì, đừng khách khí."

Thật ra nãy giờ tôi nhất mực ở một bên bất động thanh sắc mà quan sát thần sắc của Biên Nham khi nói chuyện với Kiều Dịch Hạ. Tôi phát hiện, Biên Nham ở trước mặt Kiều Dịch Hạ, tựa hồ đúng là có một chút mất tự nhiên. Hơn nữa... vừa rồi không phải là hắn đang tìm đại chủ đề gì đó để nói chuyện với Kiều Dịch Hạ sao?

Ài, ở trước mặt người mình thích, quả thật sẽ là biểu hiện không quá tự nhiên a, điểm này, ngay cả Biên Nham cũng không ngoại lệ. Tôi hơi chua xót mà thầm nghĩ.

Sau khi Kiều Dịch Hạ rời đi, hai chúng tôi nhất thời đều không lên tiếng. Biên Nham tiếp tục giải đề của hắn, tôi vẽ tranh của tôi, dường như đang cố ý tạo nên một loại trạng thái cân bằng nào đó.

Sau một vài phút, Biên Nham cầm lấy quyển sách bên cạnh, lật lật mấy cái, quay đầu lại nói với tôi: "《Người đuổi theo diều》 tớ cũng đã đọc qua."

"...... À!" Tôi không hiểu lắm ý nghĩa trong câu nói này của hắn, dừng bút trong vài giây, tôi khan giọng trả lời: "Tớ cũng đã đọc."

Bộ não của tôi quay lại cố gắng suy đoán mục đích của hắn: Hắn là muốn thảo luận về nội dung của cuốn sách với tôi? Hay là... đơn thuần muốn nói, hắn và Kiều Dịch Hạ đã đọc qua cùng một quyển sách? Nếu như là cái thứ hai, vậy tôi quả thực muốn đập đầu vào bảng vẽ, à không đúng, là lấy quyển sách kia tự đập mình chết.

Nhưng ai ngờ hắn nghe tôi nói xong lời này, cư nhiên không nói thêm gì nữa, đem sách lót dưới đề thi, lại chuyên tâm giải đề.

...... Hắn sẽ không thật sự muốn thể hiện cho tôi biết hắn và Kiều Dịch Hạ đã cùng đọc qua một quyển sách đó chứ.

Lại qua vài phút, hắn dừng lại, nhìn thẳng vào tôi.

"Làm sao vậy?" Tôi nhìn vào ánh mắt của hắn.

"Cái kia... Lư Phái!" Ánh mắt hắn ánh lên, thoạt nhìn có chút do dự: "Tớ có thể đến làm người mẫu cho lớp các cậu được không? ”

"Cái gì?" Tôi mở to mắt nhìn hắn, không biết trong đầu hắn rốt cuộc là đang nghĩ cái gì: "Làm người mẫu thì có gì tốt?"

Tôi nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra Biên Nham đến bảy tám phần, càng không muốn để cho ánh mắt của cả lớp đều đến chào hỏi trên người Biên Nham, liền lập tức khuyên hắn bỏ ngay cái ý nghĩ này đi: "Cậu nghĩ đi, cả lớp gần năm mươi người nhìn chằm chằm vào cậu, thật rất không tự nhiên a. Ánh mắt cậu cũng không biết phải nhìn đi đâu, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đâu, hơn nữa trình độ trong lớp cũng không đồng đều, vẽ tốt thì thôi..."

"Nhưng Kiều Dịch Hạ có thể làm được." Hắn buột miệng nói, cắt ngang lời tôi.

Bộ não đang vận chuyển nhanh chóng của tôi đột nhiên khựng lại, những lời nhỏ cùng bàn ghi lại trên cuốn bí tịch nhỏ vài ngày trước đột nhiên đúng lúc mà hiện lên ở trong đầu: "Khi bạn thích một người, bạn sẽ vô thức tìm kiếm sự giống nhau giữa cả hai, thậm chí sẽ cố ý làm theo những gì mà người kia đã làm. Bởi vì điều này sẽ khiến cho bạn cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút."

Trúng ngay hồng tâm.

Nhỏ cùng bàn thực sự là một thiên tài.

Nếu cuốn bí tịch nhỏ về chân lý tình yêu của nàng ta thực sự có thể được xuất bản, tôi quyết định tài trợ cho cô nàng hẳn vài chục bản.

Biết vậy cũng tốt, tôi cũng không có ý định vĩ đại để thành toàn cho bọn hắn, nhất định phải tìm cách ngăn cản. Tôi bắt đầu lừa gạt mà khuyên hắn: "Hơn hai tiếng đồng hồ, cậu không được nhúc nhích, thật sự không thể động đậy a. Đừng nói động tác, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không thể thay đổi..."



Vẻ mặt hắn có chút nghi hoặc: "Nhưng Kiều Dịch Hạ đều có thể làm được, hẳn là tớ cũng không có vấn đề gì đi?"

"Kiều Dịch Hạ vốn tương đối yên tĩnh, bình thường cũng không thích động đậy a, cậu ngẫm lại cậu..."

"Lư Phái!" Hắn tức giận mà nhìn tôi: "Ngươi là đang muốn nói tớ như con khỉ mà nhảy lên nhảy xuống đó hả!"

"Không có..." Nhìn đi nhìn đi, lại xù lông, tôi vội vàng xuôi lông mà vuốt: "Ý tớ là cậu sinh tính hoạt bát, đây là một ưu điểm a, ưu điểm..."

"Chỉ có hai tiếng thôi, nào có khoa trương như cậu nói. Tớ thấy lúc ấy Kiều Dịch Hạ cầm quyển sách đọc, vậy tớ cũng có thể lấy đề ra giải a."

"...... Không được, tư thế kia đã vẽ qua rồi, chúng tớ cũng không thể chỉ luôn vẽ một tư thế. Lần tới, có khả năng sẽ không thoải mái như vậy đâu." Nói xong câu này, trong lòng tôi thật sự muốn lớn tiếng mà khen mình thông minh a. Ài, trước kia thật sự không phát hiện loại năng lực ngẫu nhiên ứng biến này của mình nha.

Lại vắt hết óc suy nghĩ mấy lý do, tôi cảm thấy mình sắp bị hắn ta dẫn dắt. Tôi miệng khô lưỡi khô, cầm lấy ly nước đến máy lọc nước trước phòng vẽ tranh rót nước, có chút uể oải thuận miệng nói một câu: "Tớ nói, cậu đâu cần phải nhất định làm người mẫu, cậu muốn có người vẽ phác họa cho cậu, tớ đây liền có thể vẽ cho cậu a. Kỳ thật tớ vẽ cũng không tệ lắm đâu."

"Được nha, vậy tớ sẽ không đến lớp các cậu làm người mẫu nữa."

Đội ơn trời, không biết lý do nào có tác dụng, hắn rốt cục bị tôi nói đến động rồi. Bước đầu tiên của vạn dặm trường chinh, đi thật gian nan a.

"Vậy... tớ có cần làm người mẫu cho cậu không?" Yên tĩnh một lúc, hắn lại ngẩng đầu hỏi tôi.

"Không cần a!" Tôi đưa ly nước cho hắn, cánh tay tựa lên kính cửa sổ nhìn ra bên ngoài: "Cậu tỉnh ngủ nghiêng đầu sang bên nào, tớ đều biết."

"Ồ, vậy được rồi." Thanh âm của hắn có một chút thất vọng.

Cái gì mà cùng trải qua chung để có sự tương đồng chứ... Điều đó có thực sự quan trọng đến như vậy không?

"Vậy... cậu nhớ vẽ tớ giống một chút." Hắn cũng đi tới đặt tay lên cửa sổ.

Sẽ không ai có thể vẽ cậu giống hơn tớ, tôi nuốt câu này xuống. Thay vào đó bằng một giọng điệu lười nhác: "Tất nhiên rồi."