Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 5




Vốn Tống Đông Nguyên đang ở câu lạc bộ Xì Tố với Nhiếp Dịch, còn định đánh Poker xong thì cùng ăn cơm tối.

Chơi được một nửa lại nhận được điện thoại của Tống Tòng An, Nhiếp Dịch nghe nói ba của Tống Đông Nguyên bị bệnh nên tiện đường đến thăm, nào ngờ lại gặp phải cảnh này.

Mấy hôm trước Tống Thạch nằm viện, Tống Đông Nguyên vẫn luôn túc trực bên cạnh cụ, mấy nay thấy cụ ổn hơn rồi mới ra ngoài thả lỏng một tí. Trên đường đến đây còn tưởng cụ lại phát bệnh, kết quả vừa đến cửa nghe được cũng hiểu ra, hóa ra tập trung lại là vì cụ muốn lập di chúc.

Chuyện này thì anh ta có biết đôi chút, cái lần vào thu Tống Thạch sinh bệnh, cụ cũng nhận thấy bản thân không còn nhiều thời gian, thân thể vừa ổn hơn được chút liền tìm luật sư gia đình lập một phần di chúc.

Khoảng thời gian cụ lập di chúc cũng không cố ý tránh né ai, vậy nên nội dung di chúc không ít thì nhiều cũng bị truyền đi.

Tống Thạch cả đời làm lụng vất cả thành lập nên Tập đoàn thương nghiệp Tống Thị, tuy rằng cụ đã sớm về hưu và vốn chủ sở hữu đã được tiêu sạch, nhưng tiền bán vốn chủ sở hữu vẫn có chuyên gia thay cụ xử lý, nhiều năm trôi qua, tài sản cá nhân không phải là ít.

Cụ lập di chúc là muốn đưa hướng đi cho số tài sản này.

Và cho Tống Hi nhiều nhất.

Cháu chắt, dù là Tống Tĩnh Viện hay đứa con trai vừa tròn tuổi của Tống Đông Nguyên đều ít hơn số mà Tống Hi nhận được.

Nói thật, lúc Tống Đông Nguyên vừa nghe được cũng có để tâm.

Tuy rằng trước kia từng dẫn Tống Hi đi chơi một khoảng thời gian, anh ta cũng thích cô bé ngoan ngoãn này, nhưng nếu muốn nói đến tình cảm chú cháu thì đúng là không sâu đậm đến độ ấy.

Lúc Tống Hi đến nhà họ Tống thì anh ta đã 20, ra nước ngoài du học, nếu không phải về nghỉ hè thì có lẽ thật lâu sau này anh ta mới biết được, rằng mình còn có một cô cháu gái nữa. Anh ta đi du học lấy bằng thạc sĩ xong, về nước cũng làm cho công ty nhà mình một thời gian, rồi mới ra ngoài lăn lộn tạo dựng sự nghiệp.

Dần dà cũng ít về lại nhà họ Tống, Tống Hi vào đại học thì cũng dọn ra ngoài, vậy nên phải đến dịp lễ hay tết thì hai người mới chạm mặt nhau. Anh ta có thể nhìn ra Tống Hi và người nhà họ Tống không thân cận, thậm chí còn cố ý rời xa, vậy nên dần dần cũng không để trong lòng.

Nếu không bị cố ý đề cập đến, anh ta thậm chí có khi còn quên mất bản thân có một cô cháu gái Tống Hi này.

Vậy nên đối với Tống Đông Nguyên mà nói, một phần tài sản xa xỉ như thế chỉ để lại cho con trai mình có một phần nhỏ, anh ta cũng thấy ông cụ bất công.

Chỉ là về sau cũng dần bình thường lại.

Sau khi ông cụ xuất viện, đúng lúc anh ta phải đi công tác một khoảng thời gian, sau khi về liền tới biệt thự thăm cụ, thuận tiện cũng để hỏi thăm chuyện di chúc.

Lúc ấy cụ nhà cũng minh mẫn được phân nửa, tinh thần khỏe mạnh xem TV.

Tống Đông Nguyên vào phòng bếp tìm bảo mẫu, hỏi về cuộc sống ngày thường của cụ.

Bảo mẫu nhỏ giọng kể lại: “Lúc mới ra viện không có ngày nào mà Tống Hi không đến trông cụ, hầu cụ ăn cơm, đọc tin cho cụ nghe, ban ngày mà tới không được là gửi wechat cho tôi ngay, hỏi thăm nhắc nhở cụ có uống thuốc đúng giờ không…. Chỉ là mỗi lần con bé tới, tâm trạng của bà chủ không tốt lắm, Tống Hi thấy vậy nên vừa thấy cụ khỏe hơn là ít đến thăm lại ngay.”

Tống Đông Nguyên nghe xong thì im lặng.

Bảo mẫu lại chêm thêm một câu: “May mà con bé không đến, mấy ngày này bà chủ rất mất hứng vì chuyện di chúc của ông cụ, nếu mà đến có khi sẽ bất hòa mất.”

Ngày hôm đó Tống Đông Nguyên ra khỏi phòng bếp, hàn huyên thêm với cụ già vài câu, biết cụ không có chuyện gì nên lái xe đi về.

Không hỏi han thêm nhiều.

Quan hệ của Tống Thạch và Tưởng Mạn, nghe nói sau khi Tưởng Mạn và Tống Tòng An kết hôn cũng chả ra gì, lại thêm chuyện của Tống Hi nên Tưởng Mạn cũng càng thêm lãnh cảm với cụ già.

Bình thường Tống Thạch bị bệnh, Tống Đông Nguyên và Tống Tòng An sẽ chia sẻ thời gian ra, nhưng mà nếu nói về chuyện săn sóc hết mình, chỉ sợ không ai bằng Tống Hi.

Ngoài cửa phòng bệnh, Tống Đông Nguyên thấy mình bị lộ rồi bèn cười cười đi vào trong, “Xem ra con đến chậm rồi, ông già có gì nói đi nào? Mau mau để con còn đi ăn cơm với Nhiếp Dịch nữa.”

Tống Tòng An thấy Nhiếp Dịch ở sau anh ta, tức khắc cảm thấy xấu hổ với chuyện xấu trong nhà, đứng dậy cười nói: “Nhiếp Dịch cũng đến à.”

“Ừm,” Nhiếp Dịch có lễ nghĩa, chu đáo đáp, “Nghe chú Tống không khỏe nên em đến xem.”

Tưởng Mạn cũng đứng dậy nhường chỗ cho anh, vẻ mặt ôn hòa rất nhiều, đánh Tống Tĩnh Viện một cái, bảo: “Chú Nhiếp con tới sao con không kêu một tiếng.”

Tống Tĩnh Viện từ ghế sô pha đơn ngẩng đầu lên, động môi xem như chào hỏi anh.

Nhiếp Dịch không để ý, ánh mắt đảo qua cô ấy cho có, rồi dừng trên người Tống Hi.

Tống Hi cảm nhận được ánh mắt của anh, ngẩng đầu đi không nhìn anh.

Tống Tòng An dẫn Nhiếp Dịch vào phòng thăm Tống Thạch, một lát sau Nhiếp Dịch ra ngoài, nói với Tiêu Nhất Dương là anh chờ bên ngoài rồi rời đi.

Tống Đông Nguyên nhìn Tưởng Mạn đang lạnh mặt, lại thấy Tống Hi cúi đầu đứng bên cạnh, không khỏi thở dài một tiếng, thương lượng: “Tống Hi này, không ấy cháu ra ngoài chờ một lát? Chú có chuyện muốn nói mấy câu với ba cháu.”

Tống Hi gật đầu, nghe lời đẩy cửa đi ra ngoài.

Cửa phòng bệnh, trừ Nhiếp Dịch còn có một bác sĩ nam bận blouse trắng.

Khẩu trang treo một bên, lắc lư bên sườn mặt, để lộ ra một gương mặt đẹp trai ngời ngời, chiều cao của anh ấy cũng ngang Nhiếp Dịch, thả lỏng đứng cạnh anh, cầm điện thoại đưa cho Nhiếp Dịch xem: “Tôi sắp tan làm rồi, tối nay ăn món này nhé? Nữ thần của tôi vừa mới đăng video xong, bánh bột lọc với canh thịt dê.”

Trong lòng Tống Hi run lên một đợt.

Theo sau đó là âm thanh nhu hòa của cô: “Mùa đông sương đến nên ăn một chén canh thịt dê và bánh bột lọc, có chăng chính nó mới là thứ tốt nhất để an ủi bản thân….”

Tống Hi: “…..”

Nhiếp Dịch lại không có tâm tình xem cái video não tàn của Thẩm Đình, nghe tiếng cửa phía sau thì khẽ nghiêng đầu qua, quét mắt nhìn Tống Hi đang đứng bên tường.

Vẻ mặt thất thần, ảm đạm rủ mắt, lông mi đen nhánh, dày và cong che giấu mọi cảm xúc của cô. Vừa nãy bị Tưởng Mạn chèn ép cô cũng có dáng vẻ này, vô cảm cắn môi dưới, tay phải siết thành quyền, sống lưng thẳng thóm, vừa quật cường cũng thật mảnh mai.

Còn từ chối giao lưu với người khác, khi đối diện với tầm mắt của anh là dời sang nơi khác ngay.

Giờ phút này Nhiếp Dịch nghiêng đầu nhìn cô, phảng phất lại như không nhìn.

Nhiếp Dịch quay đầu tiếp tục nghe Thẩm Đình nhắm tịt mắt khoe khoang: “Cậu nhìn màu thịt dê này đi, canh béo ngậy hấp dẫn thế này, cậu có thấy tuyến nước miếng của mình đang tiết chất lỏng ra không….”

Nhiếp Dịch: “….”

Còn không bằng đi kiếm thêm chuyện làm đi.

Ngày thường Tống Hi nói chuyện bằng âm điệu rõ ràng và bình thản, so với trong video cô cố ý nói cho thật dịu ngọt, nên khác nhau rất lớn, nếu không nghe kỹ thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra hai người là một được….

Không lật xe trước mặt mọi người chứ?

Cô đang suy nghĩ xem có nên làm phân tán lực chú ý đi không, thì đột nhiên thấy trước mắt mình có một cái bóng đổ xuống.

Nhiếp Dịch nhíu mày đứng trước người cô, trầm giọng nói: “Gỡ tay ra.”

Ban đầu Tống Hi còn không nhận ra, cho đến khi Nhiếp Dịch duỗi tay bắt lấy cánh tay phải của cô, cô mới nhận ra được bàn tay của mình vẫn còn trong trạng thái siết chặt.

Nương theo động tác của anh, cô không thể không nâng tay lên, theo phản xạ mở năm ngón ra, những móng tay găm vào bên trong da thịt, vừa mở ra thì máu cũng theo đó rỉ theo.

Đến lúc này Tống Hi mới có cảm giác đau đớn, dưới cái nhìn chăm chú của Nhiếp Dịch, cô mất tự nhiên cuộn tay lại, không muốn để cho người khác nhìn thấy.

Trong phòng truyền đến âm thanh nói chuyện không dứt, Nhiếp Dịch buông tay cô ra, nói: “Vào nhà vệ sinh rửa đi.”

Tống Hi giương mắt nhìn anh.

Nhiếp Dịch cũng nhìn lại, ánh mắt thâm sâu mà vô tư.

Tống Hi nhận thua trước, đành phải xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Thẩm Đình xem qua năm lần cái video này mới nhìn thấy thân ảnh của Tống Hi biến mất sau hành lang, cất điện thoại đi, huých khuỷu tay với Nhiếp Dịch: “Đấy là cô con gái kia của Tống Tòng An à?”

Nhiếp Dịch đút tay vào túi quần, vô cảm lạnh mặt nhìn anh ấy: “Kia nào?”

“Cô con gái hiếm khi xuất hiện kia ấy!” Thẩm Đình thấy sắc mặt anh không tốt mới nhận ra, “Cậu nghĩ tôi muốn nói gì hả? Chậc, tôi là loại người đó sao?”

Nhiếp Dịch lấy điện thoại ra lướt xem tin tức, không để ý đến anh ấy.

“Nhưng đúng là tôi có nghe mẹ Tống Tĩnh Viện nhắc qua không ít lần, toàn là mấy lời khó nghe, mẹ cô ấy… Thôi, mẹ cô ấy cũng có mệnh khổ, lại còn cố chấp. Có điều tôi thấy cô con gái này của Tống Tòng An ngoan ngoãn lắm nhỉ, vừa xinh đẹp vừa có khí chất, vừa nhìn đã biết một cô gái tốt.” Thẩm Đình như đang nói cho bản thân nghe, đoạn quay sang hỏi Nhiếp Dịch, “Nhìn hai người vừa rồi, quen thân à?”

Thấy Nhiếp Dịch không nói gì, lại chọt anh một phát, tò mò: “Thấy cậu quan tâm cô ấy quá nhỉ?”

Nhiếp Dịch liếc một cái: “Tan làm chưa?”

“Sắp rồi nè!” Thẩm Đình nâng cổ tay xem giờ, gõ gõ lên mặt đồng hồ, “Còn hai mươi phút nữa, chờ Tống Đông Nguyên xong việc nữa rồi cùng đi.”

Nhiếp Dịch: “Thế không cởi cái thân này ra?”

Thẩm Đình áo blouse belike: “……..”

Thẩm Đình chạy về văn phòng của mình, còn không quên thò tay chỉ trỏ: “Nhớ đấy, tối nay ăn bánh bột lọc và canh dê.”

Tống Hi rửa tay xong còn cố ý ở trong nhà vệ sinh thêm chốc lát.

Cô biết mấy người họ Tống đang thảo luận về chuyện có liên quan đến cô, nhưng dù có tốt hay xấu thì cô cũng không muốn nghe.

Cô nhớ đến những lời mà Tống Tòng An vừa nói ban nãy, lúc Tưởng Mạn nói cô là con hoang, ông ta đã quát bà ta chú ý cách dùng từ.

Lúc mới đầu, Tưởng Mạn nói rất nhiều lời khó nghe, còn xằng bậy trước mặt cô, bảo Tống Tĩnh Viện phải cách xa cô ra, nói mẹ cô là kẻ thứ ba, thấp hèn, nói cô là con của tiện nữ. Có một lần cô nhịn không được cãi lại với Tưởng Mạn, bảo bà ta không được nói mẹ cô như vậy.

Tưởng Mạn cười lạnh hỏi bật lại cô: “Vậy cô nói tôi nghe, cô là ai, từ đâu ra, tại sao lại đến ở nhà tôi?”

Tống Hi nói không lại bà ta, chỉ có thể về phòng vùi trên giường khóc nức nở, chợt thông suốt, sau đó đứng dậy dọn hết đồ vào ba lô, thừa dịp không có ai chú ý chạy ra khỏi biệt thự.

Khi đó quan hệ của Tống Tòng An và Tưởng Mạn không căng thẳng như lúc này, Tống Tòng An tự biết đuối lý, một khoảng thời gian dài sau này cũng săn sóc dỗ dành Tưởng Mạn, cam đoan với bà ta sẽ thay đổi hết mình, làm một người chồng, người cha tốt, không bao giờ phạm sai lầm nữa.

Sau này cô được người ta đưa về nhà, Tống Tòng An liền thành khẩn thương lượng với Tưởng Mạn, nói rằng sau này chuyện trong nhà sẽ nghe theo bà ta hết, không bắt bà ta phải cho Tống Hi sắc mặt tốt đẹp, chỉ là đừng gây sự với cô, mở miệng ngậm miệng là mắng mẹ cô.

Sau chuyện đó, dù Tống Tòng An không xứng vai người cha thật, nhưng cô vẫn duy trì một phần tôn trọng với ông ta.

Vì ít nhất, trước mặt cô, Tống Tòng An còn để lại cho cô một phần tôn nghiêm.

Từ cuộc nói chuyện vừa nãy, cô cũng hiểu không ít ý tứ của Tưởng Mạn, đại khái là vấn đề di sản trăm năm của Tống Thạch, cụ đã từng nói với cô, bảo cô không cần phải lo lắng về cuộc sống sau này, cụ ít nhiều có chút xuất thân, sau này đều là của cô hết.

Cô sống ở nhà họ Tống mấy năm nay, tựa như một thứ gì đó nghẹn trong cổ họng Tưởng Mạn, nhổ không ra mà nuốt cũng không xuống, càng khiến bà ta không cam lòng và oán hận. Bây giờ Tống Thạch lại muốn đưa tài sản của mình cho Tống Hi, Tưởng Mạn sao có thể để yên cho Tống Tòng An?

Nhưng thật ra, dù là bất cứ thứ gì của nhà họ Tống, cô chưa bao giờ muốn nhận cả.

Sau khi Trần Cẩn Du chết, cái cô muốn chỉ là sự tự do mà thôi.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Nhiếp Dịch vẫn còn ở đấy, mà vị bác sĩ kia thì đi rồi.

Ngoài cửa có ghế dựa, Nhiếp Dịch không ngồi mà đang dựa vào tường, đứng ở ngoài cửa một cách trắng trợn.

Tống Hi đi rất khẽ, lúc đi qua anh cũng không cảm nhận được.

Cô còn đang nghĩ nên tạo động tĩnh thế nào để anh biết được mình đã quay lại, chợt nghe bên trong vang lên tiếng nói chuyện.

Cửa đóng không kỹ, tâm tình của Tưởng Mạn kích động xuống, giọng nói cao hơn: “Ông nghĩ là tôi thèm thuồng chút tiền này của ông cụ à? Nói cho các người biết, tôi không nuốt trôi cái kiểu này, con gái của tôi thậm chí còn không bằng đứa con của kẻ thứ ba sao?”

Tống Tĩnh Viện không kiềm được cơn phiền muộn trong lòng: “Con không sao, tiền của ông nội, ông muốn cho ai thì cho, con không cần. Dù sao chú nhỏ nói cũng đúng, Tống Hi là người đối tốt với nội nhất.”

“Con có thể thông cảm, nhưng mẹ ấm ức thay con đấy!” Tưởng Mạn nói xong lại nức nở, “Tống Tòng An, ông nói xem ông đã tạo nên cái nghiệt gì hả, ông còn chưa thấy hổ thẹn nữa sao, tại sao lại mang đứa con của ả ti tiện kia về nhà! Chỉ cần tôi nhìn thấy nó, là cảm thấy bản thân thật sự uất ức quá thể!”

Tống Hi hít một hơi thật sâu: “Chú nghe đủ chưa?”

Nhiếp Dịch còn đang xuất thần, không nghe cô nói gì, chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang: “Tay cầm máu chưa?”

Anh làm như không có chuyện gì, Tống Hi nghĩ ngợi, dẫu sao chuyện nhà mình Nhiếp Dịch cũng hiểu rõ mười mươi rồi, nghe thêm một câu hay bớt đi một câu cũng không có gì khác nhau, liền trầm mặc xoay người ngồi vào cái ghế dựa bên cạnh cửa.

Nhiếp Dịch nhíu mày.

Một lát sau, Tống Đông Nguyên ra khỏi cửa ngoắc tay với Tống Hi, ý bảo cô đi vào.

Cụ hai vừa tiễn khách xong cũng quay lại, đang ngồi bên cạnh Tưởng Mạn khuyên bảo bà ta. Tưởng Mạn thấy Tống Hi đi vào thì lấy khăn lau mũi, lạnh lùng nghiêm mặt: “Tĩnh Viện, vào đi con, mẹ không đi.”

Vì thế vài người nhà họ Tống đứng dậy đi vào phòng bệnh của Tống Thạch.

Không biết là vì cửa phòng bệnh cách âm quá tốt hay Tống Thạch làm bộ không nghe được.

Chờ mọi người vào đông đủ rồi, cụ bảo em trai mình đọc di chúc cho mọi người nghe.

Đọc xong, Tống Thạch thở dài: “Ông biết dạo gần đây các con có ý kiến về chuyện này, nhất là mẹ Tĩnh Viện, mấy năm này nó cũng sống không dễ chịu gì rồi, nhưng bọn con đều đã thành gia lập nghiệp cả rồi, chỉ có Tống Hi là làm ông không yên tâm. Nếu trong lòng các con có ý kiến gì thì hôm nay nói hết ra đi, ông giải thích cả cho, chứ đừng chờ đến ngày ông nhắm mắt, các con lại đi gây sự với Tống Hi.”

Tống Thạch nói cô không có chỗ dựa, nhưng Tống Hi lại thấy mấy năm trôi qua, cụ đã mang đến cho cô đoạn tình cảm khó mà có được nhất.

Tống Hi hít một hơi thật sâu, chỉ cười nói: “Nội đừng suy nghĩ vẩn vơ chứ, nội sẽ khỏe lại thôi, có lập di chúc cũng chả có chỗ dùng đâu, nhưng không phải của con, con không cần.”

Tống Thạch vỗ tay cô: “Cháu ngoan, ba con có lỗi với con, nội thay nó bồi thường cho con chút nào hay chút ấy.”

Bị bêu ra trước mặt con cháu, Tống Tòng An sĩ diện hảo, nói: “Ba, ba cứ nghỉ ngơi đi, ít nói vài câu, bọn con không ai có ý kiến đâu, đồ của ba, ba muốn cho ai thì cho.”

Mọi người lại hàn huyên với cụ một lát, Tống Hi là người ở lại cuối cùng, chờ đến khi ra khỏi phòng bệnh thì đã không còn thấy Nhiếp Dịch và Tống Đông Nguyên rồi.

Tống Hi hít một hơi thật sâu, chỉ thấy cuối tuần này sao mà quá đỗi mệt mỏi.

Lúc vừa vào Nhà họ Tống, cô cố gắng học ăn, học tập, hy vọng sớm ngày có thể vào đại học, thoát kiếp ăn nhờ ở đậu đi; sau này lên đại học dọn ra riêng rồi, cuộc sống khắc khổ quá, chỉ có thể hy vọng mau mau tốt nghiệp kiếm việc làm; bây giờ tự do rồi, không còn phải dựa vào người khác nữa, nhưng bị mười mấy năm này liên lụy, cô không có cách nào tiêu sái rời đi được.

Cô đứng một mình ở cuối hành lang chờ thang máy, một lát sau, thang máy chưa lên, nhưng Tống Tĩnh Viện lại từ cửa phòng bệnh đi ra, từ xa gọi cô một tiếng.

Tống Hi nghi hoặc nhìn cô ấy.

Tống Tĩnh Viện đi thẳng vào vấn đề: “Ngày 28 tháng 11 tôi sẽ đính hôn, hai ngày tới sẽ gửi thiệp mời đến cho em.”

Tống Hi sửng sốt.

Quan hệ giữa cô và Tống Tĩnh Viện quả thật không tính là tốt, Tống Hi vốn rất thích người chị này, lúc vừa đến nhà họ Tống, cô những tưởng đã có được người bạn cùng trang lứa để chơi chung rồi, nhưng Tưởng Mạn quản lý Tống Tĩnh Viện quá nghiêm, chỉ cần thấy hai người nói được đôi ba câu là bà ta cứ như không chịu nổi, răn dạy Tống Tĩnh Viện sao không luyện đàn, không luyện múa mà đi nói chuyện với người lạ.

Bởi vậy nên khi nhận được lời mời, Tống Hi không khỏi giật mình, phản ứng đầu tiên là Tưởng Mạn chắc không biết chuyện này đâu nhỉ? Nếu không, sao bà ta đồng ý được chứ.

“Chúc mừng nhé.” Tống Hi trầm ngâm suy nghĩ lời để từ chối, “Chỉ là tôi….”

“Không tiện?” Tống Tĩnh Viện cắt ngang, “Hay lo lắng mẹ tôi?”

Tống Hi có hơi xấu hổ.

Tính tình Tống Tĩnh Viện cũng không tốt lắm, nói chuyện thì thẳng thắn, trước kia đã không ít lần chửi thẳng mặt Tống Tòng An, khiến Tống Tòng An vừa tức giận vừa thảm hại, nhưng lại không có cách nào vặn lại được đứa con cả này, hệ quả dẫn theo là càng ít về nhà hơn.

Tống Tĩnh Viện thản nhiên nói: “Chuyện đó em không cần lo, chỉ cần đến là được.”

Nói đến tận đây rồi thì Tống Hi cũng gật đầu: “Được, tôi sẽ đi.”

Từ bệnh viện đi ra, trời đã nhá nhem tối, Tống Đông Nguyên lái xe chở Nhiếp Dịch và Thẩm Đình đi, kể qua loa về chuyện di chúc của ông cụ.

Cuối cùng vẫn cảm thán một câu: “Con bé cháu gái này của tôi cũng không dễ dàng gì, biết mình là con riêng nên không bao giờ tranh cãi, chị dâu tôi mắng thế nào thì con bé nghe thế ấy thôi.”

Thẩm Đình nói: “Ồ, Tống Tĩnh Viện xấu tính thế kia, mà không ý kiến về chuyện này à?”

“Hình như cậu rất có ý kiến với Tĩnh Viện nhà tôi à?” Tống Đông Nguyên trừng mắt nhìn anh ấy qua kính chiếu hậu, “Nói cậu nghe, cháu gái này tuy có nết không tốt thật, nhưng tấm lòng lương thiện, tốt xấu phân biệt rất rõ, cái đống nợ nần của anh cả nhà tôi nó cũng tỏ tường cả rồi, dư dả xứng với cậu đấy!”

Thẩm Đình không phục cười lạnh: “Sao tôi không nhịn ra được tấm lòng thiện lương của cô ấy?”

“Do cậu mù.” Tống Đông Nguyên nói trúng tim đen.

Thẩm Đình: “…….”

Nhiếp Dịch ngồi ở ghế phụ, híp mắt suy nghĩ.

Tống Đông Nguyên nhìn anh, chơt nhớ ra: “Hôm qua cháu gái mà cậu hỏi tôi, thật ra là Tống Hi à?”

Nhiếp Dịch thờ ơ ừ một tiếng.

Tống Đông Nguyên buồn bực: “Sao đột nhiên lại nhắc đến con bé thế?”

“Con bé làm ở Thiểm Động Video, hôm qua đi họp có gặp.” Nhiếp Dịch giải thích bằng một câu.

“Trùng hợp vậy?” Tống Đông Nguyên bất ngờ lắm, kinh ngạc qua đi, lại cười một tiếng, “Vậy mong cậu chiếu cố cô cháu gái này của tôi với nhé, tôi nhớ trước kia, con bé còn gọi cậu một tiếng chú nhỏ đấy, không thể làm lơ đâu nhỉ!”

Nhiếp Dịch liếc anh ta, lạnh giọng: “Sao tôi nhớ cô ấy vốn muốn gọi tôi là anh mà?”

“Có à?” Tống Đông Nguyên mơ hồ không nhớ đến chuyện này, cười ha ha giả ngu, “Không nhớ nữa, một thằng già ba mươi như cậu, lại bảo một cô gái nhỏ gọi tiếng anh, có thấy kỳ cục không hả?”

Nhiếp Dịch mím môi, tựa lưng vào ghế không nói không rằng.

Anh nhớ đến vừa nãy lúc ở cửa phòng bệnh, sau khi cô vào nhà vệ sinh ra, gương mặt vô cảm có nói câu gì đó với anh.

Trong phòng ồn ào câu được câu chăng, anh lười nghe mấy lời cãi vã ấy, căn bản không chú ý đến.

Lúc ấy anh lại nhớ đến, đêm qua đưa cô về nhà xong, sau khi anh về nhà tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, nhưng một hồi lâu sau vẫn không sao ngủ được, thế là lấy điện thoại gửi cho Tống Đông Nguyên một tin nhắn.

“Cháu gái cậu mấy năm này thế nào?”

Tống Đông Nguyên gửi một tin “?” qua trước, rồi nhanh chóng gửi thêm tin khác: “Tĩnh Viện khá tốt á, sắp đính hôn rồi, mấy hôm trước vừa gửi thiệp mời cho cậu đấy thây? Quên rồi à?”

Nhiếp Dịch không để ý đến anh ta nữa.

Anh không quên, là Tống Đông Nguyên quên.

Nhiếp Dịch dựa vào ghế suy nghĩ, nhiều năm như vậy trôi qua, sự tồn tại của Tống Hi trong nhà họ Tống quả là thấp, trước kia là mọi người cố tình bỏ qua cô, còn bây giờ, có lẽ là cô cố ý muốn rời xa.

Cuối tuần người ra ngoài ăn cơm rất nhiều, Tống Đông Nguyên bị kẹt trong dòng xe tấp nập, hờ hững mở một bài hát lên nghe, Nhiếp Dịch ngồi mãi lại phiền lòng.

Lúc Tống Hi gọi anh, đã nói câu gì chứ?