Tước Tích

Quyển 2 - Chương 24: Hiệp định bí mật




Nội bộ Thiên Cách, đế quốc Aslan phía Tây.

Đặc Lôi Á đứng dậy, cho chàng trai ở góc tối lui xuống. U Minh há miệng nhưng kìm lại được nỗi tò mò trong lòng, không lên tiếng hỏi. Không biết là do ảo giác hay là thật, U Minh cảm giác vừa rồi Đặc Lôi Á quay đầu lại nhìn gã đầy thâm ý như thể biết được gã đang nghĩ gì vậy. Cảm giác đó khiến sống lưng gã lạnh toát.

Đặc Lôi Á từ từ đi quanh phòng một vòng, vừa đi vừa tỏa hồn lực. Sau khi kết thúc, U Minh phát hiện giờ đây, cả căn phòng đều bị hồn lực cô ta bao phủ thành một không gian kín bưng.







“Tôi vừa phong ấn căn phòng này. Như vậy, dù chúng ta ở trong này nói gì, làm gì, người ngoài đều không thể nghe lén được. Trừ phi là đối phương phá hủy được kết giới hồn lực của tôi, nhưng chỉ cần có bất kì hồn lực nào định len lỏi vào đây, tôi lập tức nhanh chóng biết được.” Đặc Lôi Á tiến đến trước mặt U Minh. “Tôi bắt đầu nói đây. Trước khi kể cho anh nghe tất cả sự thật, tôi hỏi anh một câu: có bao giờ anh suy đoán rốt cuộc Tư tế Bạch Ngân là loại người gì không?”

“Tôi chưa từng nghĩ đến.” U MInh trả lời, nói xong, chính gã cũng bàng hoàng. Nói thật, từ lúc ra đời đến nay, gã luôn luôn xem việc phụng sự Tư tế Bạch Ngân là sứ mệnh của mình. Ngoài ra, tất cả Vương tước, Sứ đồ, nhà hồn thuật của Aslan đều xem sự tồn tại của họ như là đấng tối cao. Cho nên ngay cả việc suy đoán lai lịch của họ cũng bị xem là việc mạo phạm thần thánh.

“Vậy nhìn từ góc độ của người bình thường, nếu một người chỉ có thể sống ở một nơi cố định, đối với Tư tế Bạch Ngân là trong tấm thủy tinh ở Trái Tim, hơn nữa rất rõ ràng ba người họ không phải là người của thế giới chúng ta. Vậy tôi hỏi anh, kẻ đến từ vùng đất xa lạ mà còn chỉ có thể sống ở một chỗ, không có tự do bình thường, anh sẽ liên tưởng đến ai?”

“Tù… nhân?” Mặt mũi U Minh tái nhợt, hiển nhiên ngay lập tức bị ý nghĩ của mình dọa sợ.

“Đúng vậy! Anh nói không sai. Đây chính là thân phận thật sự của họ. Ba người họ, bao gồm cả chín người còn lại ở đế quốc gió, lửa , đất được gọi là mười hai thiên thần. Thật ra thì họ chính là mười hai ác ma tội ác tày trời bị vương quốc họ lưu đày đến thế giới của chúng ta. Họ bị nhốt trong khối thủy tinh, không có tự do cá nhân. Thế nhưng không biết sau khi bị nhốt bao lâu, họ phát hiện ra có thể thông qua hồn lực khống chế được người trên đại lục Odin làm việc cho mình. Thế là danh hiệu Vương tước, Sứ đồ đã ra đời.”

“Em… Em chắc chứ?” U Minh hết sức kinh ngạc. Vì ba vị Tư tế Bạch Ngân sống trong tấm thủy tinh kia trông dung mạo cao quý, ngũ quan hoàn mỹ đẹp mê hồn như điêu khắc từ ngọc, toàn thân đều bao phủ hào quang thần thánh, sao có thể là… tù nhân bị lưu đày.

“Có phải anh đang nghĩ họ đẹp đẽ, trông như thiên thần thế kia, sao lại là tù nhân , đúng không?” Đặc Lôi Á tủm tỉm nhìn U Minh, đôi mắt dâng trào khí trắng.

“… Năng lực do thám hồn lực của em hiện tại đã đạt đến mức độ này ư?” U Minh có vẻ tức giận.

“Điều đó đương nhiên là không thể rồi. Sao tôi có thể đọc được suy nghĩ của người khác cơ chứ… Ồ, không thể nói vậy, phải nói là hiện tại, tôi chưa thể do thám mà biết được tâm sự của người khác. Hì hì!” Đặc Lôi Á che miệng, đôi mắt quyến rũ lướt qua lướt lại trên lồng ngực trần của U Minh. “Có điều, gần đây tôi phát hiện, thiên phú của mình. Trước kia, tôi chỉ biết mình có thể do thám được biến hóa hồn lực của kẻ địch trong phạm vi lớn. Sau này tôi lại phát hiện mình có thể thay đổi được hồn lực của người khác ở mức rất nhỏ, đánh lạc hướng tấn công của đối phương. Sau đó nữa, tôi lại phát hiện mình có thể…” Nói đến đây, cô ta đột ngột dừng lại, vẻ mặt lúng túng giống như đã nói ra chuyện không nên tiết lộ.

Đặc Lôi Á thay đổi tư thế, tiếp tục đề tài khi nãy: “Bây giờ, Tư tế Bạch Ngân anh nhìn thấy thật ra chỉ là cái xác bên ngoài của họ thôi. Nói cách khác, đó chỉ là nơi chứa đựng linh hồn họ do họ ngụy tạo nên hay chế tạo ra. Thế xác thật trong thế giới của họ rốt cuộc là thế nào, chúng ta đều chẳng ai hay biết. Có một lần, khi trao đổi với Tư tế Bạch Ngân, tôi bỗng nảy sinh ý định thử do thám hồn lực của họ. Bởi vì tôi luôn cảm thấy hồn lực của họ rất thâm sâu, khó lường. Tuy nhiên, khi tôi thả hồn lực cảm ứng họ, tia hồn lực đầu tiên chạm vào thì tôi liền bất tỉnh. Lần đó, suýt chút nữa Tư tế Bạch Ngân đã giết chết tôi, để Vương tước khác thay thế. Khi ấy, tôi khổ sở cầu xin mới giữ lại mạng được. Nhưng thật ra, trong lòng tôi hiểu rõ, Tư tế Bạch Ngân không giết tôi không phải là vì tôi khẩn cầu, mà là vì thiên phú của tôi thật sự xuất chúng hơn người, nên nhất thời họ không thể nào chế tạo ra được một bộ hồn mạch giống như vậy thôi.”

“Lần đó, em do thám Tư tế Bạch Ngân phát hiện ra điều gì?” U Minh hỏi.

“Có thể nói là chẳng phát hiện được gì hết.” Mắt Đặc Lôi Á mịt mù, khuôn mặt ẩn hiện vẻ sợ hãi, dường như dù đã trôi qua rất lâu nhưng nhớ lại cảm giác khi đó vẫn khiến cô ta lạnh cả người. “Vì khi tia hồn lực đầu tiên của tôi đâm thủng vỏ bề ngoài, tiến vào cơ thể họ, trong thoáng chốc, một cảm giác… nói thế nào nhỉ, một loại cảm giác vô cùng tà ác, vặn vẹo, biến thái lập tức cắn trả lại tâm trí tôi. Toàn thân tôi chợt lạnh ngắt, mặt tối sầm. Tựa như bất thình lình bị một đống chất lỏng đen sì, lạnh lẽo lại sắc bén… Đúng. loại chất lỏng này chỉ cần bao phủ lấy anh, anh liền cảm giác nó có thể xé toạc cả người mình trong phút chốc. Tất cả hi vọng, tất cả yêu thích, tất cả ký ức tốt đẹp đều biến thành vũng nước lạnh băng, tối đen như mực. Cảm giác tà ác cực điểm này quá kinh khủng khiếp… Trước khi bất tỉnh, tôi cảm nhận được chất lỏng sền sệt đen tối kia vẫn còn rít gào sắp đâm thủng màng nhĩ của mình, đó chính là thứ trong thân thể của Tư tế Bạch Ngân…”

U Minh im lìm, gương mặt gã giống với Đặc Lôi Á, đều trắng bệch.

“Sau này, trải qua rất nhiều, rất nhiều việc, hơn nữa, khi đọc được Hiệp ước bí mật, tôi mới suy đoán được hóa ra lúc Tư tế Bạch Ngân bị lưu đày đã bị cướp đi thể xác, bị đày chỉ là linh hồn của họ. Mỗi một tấm thủy tinh khổng lồ là một phòng giam giữ họ, nhưng không biết họ đã dùng cách gì chế tạo ra được thể xác giống hệt với loài người chúng ta, thậm chí còn hoàn mỹ hơn để che giấu linh hồn hắc ám, thối nát và tà ác của họ. Đúng là đống chất lỏng đen nhánh, lạnh lẽo biết gào thét kia…”

U Minh nhìn Đặc Lôi Á, đôi mắt vô hồn của cô ta vẫn chìm đắm trong nỗi khiếp kinh. Gã không nhịn được vươn tay nắm lấy đôi tay mềm mại lạnh cóng của cô ta. Tuy nhiên, ánh mắt gã vẫn lãnh đạm, vẻ mặt vẫn đầy chết chóc, khinh khi, trông vừa anh tuấn vừa lạnh lẽo, gã nói: “Thế nhưng, tôi vẫn không hiểu, nếu Hiệp định bí mật được thiết lập quyền hạn cao đến vậy, với thân phận là Vương tước cấp Bốn của em, sao mà em có thể xem được? Nếu Tư tế Bạch Ngân muốn công bố thì phải là tôi xem trước mới đúng chứ?”

Đặc Lôi Á cười khổ: “ Nếu xem được nội dung hiệp định thì anh sẽ không hỏi câu ngu ngốc này. Đây là bí mật Tư tế Bạch Ngân mãi mãi không bao giờ công khai với Vương tước. Sở dĩ tôi biết được là vì có một lần tôi ở trong Trái Tim, đúng lúc vừa hoàn thành một nhiệm vụ nên đến báo cáo với Tư tế. Lúc rời đi, tôi chợt phát hiện Gilgamesh đi sâu xuống lòng đất, khi ấy, tôi lén thả hồn lực do thám hắn, thế nhưng lại cảm nhận được đủ loại cảm xúc nghi ngờ, bất an, sợ hãi từ hắn ra. Đối với người như hắn, những cảm xúc như thế thật sự không nên có mới phải. Lúc bấy giờ, thiên phú của tôi chưa đạt đến đẳng cấp siêu việt như hiện nay, tôi chỉ cảm nhận được mơ hồ thôi, chưa thể biết chính xác hắn đang nghĩ gì. Cho đến sau này, tôi mới biết được, Gil- gamesh cũng là một cao thủ do thám hồn lực, hắn cảm ứng hồn lực chính xác không thua gì tôi. Có lẽ hôm đó, chuyện kia đã quấy nhiễu hắn nên hắn không cảm giác được sự tồn tại của tôi, và cảnh giác được có người đang dùng hồn lực do thám mình.

Thế là tôi bám đuôi hắn đi sâu vào lòng đất. Chúng tôi đi rất lâu, tôi cũng không biết rốt cuộc là xuống bao nhiêu tầng, trong quá trình phải trải qua rất nhiều cơ quan và lối rẽ, những thứ này tôi đều không rõ. Nhưng hình như Gil-gamesh đã từng đến nơi này rồi, hắn rất thông thạo. Nếu không nhờ hắn, đừng nói là tìm được chỗ kia, dù nói cho tôi biết đi thế nào tôi cũng chưa chắc đến được… Đến khi chúng tôi đi đến một thạch thất vô cùng bí mật, chỉ bằng phân nửa thạch thất bình thường, giống như là một hang động vậy. Chẳng những thế, nó còn ở một hành lang rất tầm thường, nếu không để ý còn tưởng rằng đây là kho chứa đồ.”

Đặc Lôi Á dừng lại, hít thở thật sâu vài hơi như đang ổn định lại tinh thần. U Minh nắm tay cô ta, rõ ràng cảm giác được mồ hôi lạnh đã rỉ ra trong lòng bàn tay cô. Có vẻ Đặc Lôi Á đã chôn giấu chuyện này trong lòng mình rất lâu rồi, nhớ lại lần nữa đối với cô ta thật sự là một sự hành hạ không nhỏ.

“Tôi nhìn thấy Gilgamesh mở cửa ra, khom người chui vào hang động kia. Tôi không dám lập tức đi theo, vì cánh cửa đó trông quá nhỏ, không gian bên trong nhất định không lớn, nếu tôi đi vào chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện. Tôi liền chờ nơi ngã rẽ hành lang, không biết qua bao lâu, khi tôi cho rằng bên trong thật ra còn có một lối đi nữa thì hắn lại trở ra cửa. Tôi mãi mãi không quên được vẻ mặt hắn hôm ấy… Chưa bao giờ tôi thấy được vẻ chán nản, sợ hãi, đau khổ, tuyệt vọng, buồn bã trộn lẫn trên gương mặt tôn quý của hắn như vậy. Tôi dự cảm chắc hắn có chuyện gì đó rất ghê gớm xảy ra… Gilgamesh nhanh chóng bỏ đi. Có thể là do quá chấn động nên hắn hoàn toàn không có tâm tư phòng bị xung quanh. Vì vậy, lúc hắn đi qua ngã rẽ tôi ẩn núp, cách tôi chỉ chừng hai ba mét nhưng lại không hề phát hiện ra tôi. Nếu là lúc bình thường thì hắn đã cảm ứng được sự tồn tại của tôi cách đó hai , ba dặm rồi.”

“Nhưng mà Đặc Lôi Á…” U Minh nhìn cô, gương mặt lạnh lùng ẩn chứa sự dịu dàng khiến đôi mắt sắc bén thêm phần tình cảm. “Em có nghĩ… thật ra Gilgamesh không phải là không cảm giác được em, mà là… hắn cố ý để em cũng phát hiện bí mật này không?”

Đôi tay Đặc Lôi Á trong lòng bàn tay U Minh lập tức cứng đờ. Đột nhiên, cô ta ý thức được vấn đề này. Vậy mà trước giờ, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến.

“Cũng có khả năng này…” Đặc Lôi Á im lặng thật lâu rồi thốt ra từng chữ.

“Em nói tiếp đi!”U Minh thở dài. Bất chợt, gã cảm thấy hai người họ lại lần nữa biến thành hai đứa bé vừa đi vừa khóc vừa cắn răng chịu đựng, toàn thân bê bết máu ra khỏi hang Ngưng Tình, đứng trong cơn bão tuyết vần vũ như thể dễ dàng nuốt chửng tất cả. Phía sau là hang động tỏa ra mùi tanh tưởi nồng nặc, nơi địa ngục kinh khiếp mà họ không bao giờ dám đi vào nữa, trước mắt là vùng đồng tuyết bao là bát ngát. Hai người nhỏ bé và cô độc, không nơi nương tựa, không biết đi về đâu, cũng không biết mình đến từ nơi nào.

“Sau khi Gilgamesh đi…” Đặc Lôi Á rút tay về, khẽ gạt nước mắt. “… tôi bước đến hang đá thấp bé kia, đẩy cửa mới biết phía trên có thiết lập phong ấn hồn thuật. Nhưng điều này không làm khó được tôi, tôi dễ dàng giải phong ấn bước vào.”

“Giải phong ấn dễ lắm sao?” U Minh cau chặt mày. “Lần đầu tiên tôi nghe nói chuyện này. Sao cái gì em cũng biết hết vậy?”

“Giải thích thế này, phong ấn là một cái nút, một sợi dây thừng được bện từ hồn lực, sau đó rút lại một nút. Nếu là nút chết, như vậy chứng tỏ người tạo phong ấn hoàn toàn không có ý định trở lại chỗ này nữa, thế thì không ai giải ra được. Nếu là nút rút, như vậy thì càng phức tạp lại càng khó giải; hoặc là cách thắt rút đặc biệt, vậy thì người khác sẽ không biết giải thế nào. Đối với người khác, hồn lực là vô hình, không nhìn thấy sợi dây đương nhiên không biết tháo rút thế nào rồi. Càng không cần phải nói đến việc đối phương thắt nút với cách đặc biệt…”

“Như vậy đối với em, cảm ứng hồn lực là một việc vô cùng dễ dàng, bất kì nút thắt nào dưới cảm ứng của em đều sẽ hiện rõ cách thắt, nên giải phong ấn với em chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, đúng không?” U Minh nhíu mày.

“Anh thật thông minh.” Đặc Lôi Á nhăn mũi cười, giống như một cô bé ngây thơ.

“Ôi, trước kia…” U Minh thở dài. “… lúc mới đi ra khỏi hang Ngưng Tình, tôi thấy thiên phú của mình lợi hại hơn em nhiều. Lúc đó, tôi cảm thấy em có thể sống sót đi ra khỏi hang động kia thật sự là do may mắn. Bây giờ nghĩ lại, thiên phú của em hình như có ích hơn của tôi…”

Đặc Lôi Á không để ý đến lời oán than của U Minh, nói tiếp: “Sau khi tôi đi vào mới phát hiện ban nãy mình đã đoán sai. Sau cánh cửa thấp bé kia là không gian cực lớn, như một cái đi vậy. Chính giữa không gian vuông vức rộng rãi có một đài đá trông tựa tế đàn, trên tế đàn đặt mười hai chiếc hộp được làm bằng bạc giống hệt như nhau. Tôi cảm ứng thử hồn lực lưu lại trên đó, phát hiện cái thứ nhất và thứ hai đã bị mở ra. Thế là tôi cũng mở ra hộp thứ nhất.”

“Tại sao em không mở tất cả ra?” U Minh nghi ngờ hỏi.

“Bởi vậy mới bảo đàn ông bọn anh đều bộp chộp.” Đặc Lôi Á nói khẽ. “Tôi mở ra chiếc hộp Gilgamesh đã mở, lỡ như sau này Tư tế Bạch Ngân truy cứu thì tôi có thể trốn tránh không bị liên can, đó là do Gilgamesh mở ra. Nhưng nếu tôi mở luôn mấy chiếc hộp còn lại, vậy chắc chắn Tư tế Bạch Ngân sẽ biết có người thứ hai biết được việc cơ mật này.”

“Phụ nữ thật đáng sợ.” U Minh thở dài.

“Lúc đó, tôi do thám biết được từ chiếc hộp thứ ba đến thứ mười hai đều bị phong ấn, với lại… những phong ấn kia, tôi không giải được cái nào cả… Tôi có thể cảm nhận được cách họ thắt nút nhưng lại không mở ra được, giống như là nút chết vậy. Thế nhưng, chiếc hộp thứ nhất và thứ hai rõ ràng đã bị mở ra, như vậy, mấy chiếc hộp sau không thể nào là nút chết. Vì vậy, khi đó tôi mới biết, hóa ra cảm ứng hồn lực của Gilgamesh vô cùng đáng sợ, thậm chí là còn cao hơn cả tôi nữa. May mà lúc đó Gilgamesh mở hai chiếc hộp kia ra cũng không phong ấn trở lại, nếu không, tôi đừng hòng mở được.”

“Nhưng tại sao Gilgamesh không phong ấn lại như ban đầu? Hắn không sợ Tư tế Bạch Ngân phát hiện ra sao?”

“Lúc đấy, tôi không nghĩ nhiều như vậy. Trong tình huống đó, anh sẽ vô cùng căng thẳng, bởi vì không khí lúc đó rất áp lực khiến người ra sợ hãi. Giống như trong đấy toàn là hồn ma vô hình đang nhìn chằm chằm vào anh mọi lúc mọi nơi…” Đặc Lôi Á nói. “Có điều câu nói vừa nãy của anh đã nhắc nhở tôi, cũng đã giải thích hết tất cả. Đó chính là thật ra Gilgamesh cố ý để tôi phát hiện ra Hiệp định bí mật Phong Thủy. Ngay từ đầu, hắn đã biết nếu tôi theo dõi hắn. Hơn nữa, hắn cũng đồng thời do thám hồn lực của tôi. Hắn biết với bản lĩnh của tôi thì không thể nào giải được những phong ấn kia, nên hắn mới không dùng hồn lực kết lại như lúc trước, cố ý để lại hai chiếc hộp đã mở cho tôi.”

“Nếu hắn đã xem thì sao không dứt khoát xem hết mười hai chiếc?” U Minh hỏi.

“Tôi đoán là vì sau khi xem xong, hắn đã mất hết hi vọng, vì thế cũng không muốn xem tiếp nữa, liền rời khỏi đó.” Giọng Đặc Lôi Á bỗng trầm xuống. Khuôn mặt cô ta mang vẻ xám xịt như tất cả hi vọng đều tan biến. Khoảnh khắc đó, cô ta chỉ là một con người nhỏ bé, tầm thường.

“Vì vậy, từ sau lúc đó, hắn mới ẩn cư trên đảo Vụ Ẩn Lục, hoàn toàn không quan tâm thế sự, hành tung bí hiểm sao?” U Minh hỏi.

“Tôi cũng cho là vậy.”

“Vậy trong mười hai chiếc hộp kia rốt cuộc là bí mật gì? Nó là Hiệp định bí mật Phong Thủy à?” U Minh không nhịn được hỏi. Gã thật sự không hiểu đến cùng là bí mật thế nào có thể khiến Gilgamesh tiêu tan hết hi vọng, từ đó lui về ở ẩn như thế.

“Không phải, chỉ có chiếc hộp thứ nhất và thứ hai mới là hiệp định thôi. Trong hộp thứ nhất là phần một, hộp thứ hai là phần hai… Mười chiếc hộp còn lại… không ai biết là bí mật kinh khủng gì.” Ánh sáng nơi đáy mắt Đặc Lôi Á tắt ngỏm, nỗi tuyệt vọng nặng nề bao trùm lấy cô ta.

Lòng bàn tay của U Minh cũng lạnh buốt. Thật đáng sợ! Tất cả những chuyện không tưởng này đều khởi nguồn từ hai chiếc hộp đầu tiên. Như vậy, mở ra hết mười hai chiếc thì sẽ thế nào? Là tai họa ra sao?Đã vậy, đây chỉ là trên lãnh thổ Aslan. Nếu vương quốc Gió, Lửa, Đất cũng có bí mật như vậy sao? Trên thế giới này, tổng cộng có bao nhiêu chiếc hộp?”

“Vậy trong đó nói cái gì?”  U Minh hỏi.

Đặc Lôi Á hít thật sâu, nói: “Đó cũng là chuyện tôi định kể với anh.”

U Minh gật đầu, ánh nến soi sáng đôi mắt gà.

“Đầu tiên, tất cả nguồn hồn lực trên đại lục Odin này của chúng ta không phải đã có từ thuở xa xưa. Trước khi mười hai vị Tư tế Bạch Ngân đến thế giới chúng ta, thế giới này không có Hồn Vụ Hoàng Kim, cũng không có hồn lực, hồn thuật, càng không có nhà hồn thuật, Vương tước, Sứ đồ. Tất cả hồn vụ đều phát ra từ một loại đồ vật cực kì quan trọng, đó chính là Đồng Tử Hoàng Kim.”

“Nghĩa là Đồng Tử Hoàng Kim tương đương với Suối Nguồn Hồn Vụ?” U Minh hỏi.

“Có thể nói như vậy.” Đặc Lôi Á nói tiếp. “Khắp cả đại lục có tổng cộng mười hai Đồng Tử Hoàng Kim, anh cũng có thể đoán được chúng là do mười hai vị Tư tế Bạch Ngân mang đến thế giới của chúng ta. Ban đầu, chúng là một bộ phận quan trọng trong thân thể, được khảm giữa trán họ. Nhưng trong quá trình lưu đày, thể xác họ bị hủy diệt, cho nên mười hai đồng tử quan trọng này cũng rơi xuống các ngóc ngách của đại lục. Kể từ đó, hồn vụ từ mười hai đồng tử này liền khuếch tán, bao phủ cả đại lục mênh mông.”

“Hiện nay, chúng đang ở đâu?” U Minh chợt hỏi.

“Đồng Tử Hoàng Kim ở vương quốc khác trong hiệp định không có ghi lại. Hơn nữa, tôi tin rằng số lượng phân bố ở mỗi nơi không giống nhau. Nhưng số lượng ở Aslan là ba cái, trước mắt biết được như vậy. Vị trí cụ thể đều được ghi rõ bên trong. Mỗi cái nằm trong Đồi Hồn. Đây cũng là lý do vì sao Đồi Hồn có thể sinh ra nhiều hồn khí mạnh mẽ đến vậy. Sức mạnh lan tỏa mãnh liệt của hồn vụ có thể khiến vũ khí bình thường sinh ra những mức dị biến khác nhau. Như vậy, chắc anh cũng đã đoán được mấy cái còn lại ở đâu rồi đúng không?”

“Hành Lang Vực Thẳm?” Mắt U Minh sáng ngời.

“Đúng vậy, xem ra anh đã hiểu ý nghĩa của Đồng Tử Hoàng Kim. Một cái khác quả thật đang ở Hành Lang Vực Thẳm, nên nơi đó mới ra đời nhiều hồn thú hùng mạnh không thể tưởng tượng nỗi như vậy. Tứ đại hồn thú thượng cổ của Aslan thật ra đều ra đời tại Hành Lang Vực Thẳm, sau đó mỗi con mới hùng cử một phương. Anh còn nhớ nơi có hồn vụ đậm đặc đến mức có thể đọng lại thành hồ nước không? Tôi tin nhất định đồng tử kia nằm dưới mặt hồ đó. Sau này tôi mới phát hiện, chúng ta vẫn cho rằng Trái Tim nằm đảo ngược dưới đế đô Granlt, nhưng thật ra thì trong lúc không biết gì, chúng ta đã đến một nơi khác rồi. Tôi tin rằng vị trí Trái Tim là nằm gần Hành Lang Vực Thẳm. Nói cách khác là ở dưới lòng đất của Hành Lang Vực Thẳm.”

“Vậy cái còn lại thì sao?” U Minh loáng thoáng cảm thấy cái cuối cùng này chắc chắn là đầu mối của tất cả mọi bí mật.

“Anh nên rất quan thuộc mới đúng chứ…” Đặc Lôi Á nhắc nhở U Minh bằng ánh mắt.

“… Hang Ngưng Tình?” Ánh mắt U Minh khẩn trương.

“Đúng, nhưng ban đầu nó không nằm ở hang Ngưng Tình. Hang Ngưng Tình được ra đời sau đó. Đồng Tử Hoàng Kim cuối cùng lúc đầu nằm trong di tích Eutours. Vì vậy, chỗ kia đã từng là thành cổ đế đô rất đỗi phồn hoa, mức độ phồn thịnh không thua gì Granlt. Sau khi Đồng Tử Hoàng Kim bị dời đi, cả thành phố thoắt cái đã trở nên hoang vu. Thêm vào đó, Tư tế Bạch Ngân vì che giấu bí mật này nên nhấn chìm di tích xuống đáy biển, không những vậy mà còn chuyển cả thành phố đến bên dưới Đồi Hồn nữa.”

“Như vậy, tập trung hàng hàng hàng vạn vong linh là vì bảo vệ Đồng Tử Hoàng Kim à? Đây chính là bí mật lớn nhất họ cần bảo vệ trong di tích Eutours sao?”

“Đúng vậy!” Đặc Lôi Á nói.

“Nhưng mà… không phải vừa rồi em nói Đồng Tử Hoàng Kim trong thành Eutours đã bị dời đến hang Ngưng Tình sao? Như vậy, vong linh ở đó đang bảo vệ thứ gì?”

“Bảo vệ một hiện tượng giả.” Mắt Đặc Lôi Á sáng quắc sắc bén. “Bởi vì đây là hiệp định ký kết giữa hai vương quốc Gió và Nước, tôi nghĩ Lửa và Đất cũng không biết đâu. Cho nên, Tư tế Bạch Ngân còn tiếp tục gom góp vô số vong linh bảo vệ thứ đã không còn tồn tại. Nói trắng ra là để cho Lửa và Đất nhìn, dùng điều này che giấu đi việc họ đã lấy cắp Đồng Tử Hoàng Kim kia.”

“Hóa ra là vậy…”

“Ngoài ra, anh đừng quên , họ đã dời cả tòa thành Eutours đến dưới Đồi Hồn. Mà trong Đồi Hồn quả thật là có một Đống Tử Hoàng Kim tồn tại. Cho nên, những vong linh này cũng đang bảo vệ đồng tử quan trọng kia, bất cứ lúc nào chúng cũng đang bảo vệ đồng tử quan trọng kia, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể xông lên từ di tích Eutours, tiến vào Đồi Hồn, chống lại kẻ ngoại xâm.”

“Vậy mục đích dời Đồng Tử Hoàng Kim từ thành Eutours sang hang Ngưng Tình là vì chế tạo ra… Kẻ Gặm Nhấm ư?” Trái tim U Minh đập kịch liệt, và gã đã mơ hồ xâu chuỗi lại được tất cả mọi chuyện, dường như sắp chạm đến đường nét khái quát của một bí mật lớn.

“Không phải là để chế tạo Kẻ Gặm Nhấm, mà là giúp cho Tư tế Bạch Ngân tìm được một thân thể, để linh hồn tà ác đen sì lạnh lẽo của họ ký sinh. Hơn nữa còn gieo Đồng Tử Hoàng Kim vào thân xác này, như vậy, các Tư tế Bạch Ngân chẳng khác nào sẽ được giải phóng ra khỏi phòng giam thủy tinh.”

“Nếu chỉ như vậy, sao họ không trực tiếp chiếm dụng thể xác của bất cứ Vương tước nào, sau đó khảm Đồng Tử Hoàng Kim lên trán là được?”

“Tin tôi đi! Nếu có thể làm như vậy, Tư tế Bạch Ngân đã làm từ lâu rồi. Sinh mệnh của chúng ta chẳng có ý nghĩa nào với họ đâu. Sở dĩ không làm vậy, bởi vì linh hồn đen đặc của Tư tế Bạch Ngân hay là Đồng Tử Hoàng Kim đều có độc tính và ăn mòn kinh khiếp. Thân thể loài người của chúng ta không thể nào chịu được. Giống như một vài loài thú ở trong hồn cụ đậm đặc, không thể chịu đựng được sức mạnh quá mức của hồn vụ mà chết vậy. Thân thể bình thường đừng nói là muốn gieo đồng tử vào, dù chỉ để linh hồn họ ký sinh thôi, thì thân thể đó cũng bị độc tính kinh khủng này nhanh chóng khuếch tán ăn mòn dần đến tử vong.”

“Nên mới có hang Ngưng Tình…” U Minh cắn chặt răng.

“Đúng vậy, ý nghĩa của hang Ngưng Tình là dùng để tiến hành thí nghiệm liên tục, từ đó tạo ra một thể xác để cho linh hồn họ ký sinh, hơn nữa còn gieo được Đồng Tử Hoàng Kim, Một Thể Xác Hoàn Mỹ.”

“Tôi cho rằng… hang Ngưng Tình tồn tại là vì chế tạo Kẻ Gặm Nhấm, hóa ra là…”

“Kẻ Gặm Nhấm nghe thì vô cùng hùng mạnh, song thật ra chỉ là sản phẩm thất bại của Thể Xác Hoàn Mỹ thôi. Nhưng sau khi thất bại mà vứt bỏ bừa bãi thì quả đáng tiếc nên họ mới cho những người này tàn sát lẫn nhau. Người sống sót cuối cùng sẽ được thả ra làm Vương tước mới. Họ sử dụng những Vương tước, Sứ đồ hùng mạnh nhất liên tục ra đời đó để tăng thêm thực lực hồn thuật của Vương tước.”

“Nếu bí mật này được gọi là Hiệp định bí mật Phong Thủy, vậy nhất định có liên quan đến vương quốc Gió, đúng không?” U Minh hỏi.

“Hang Ngưng Tình là hang động do hai nước Aslan và Inde cùng xây dựng. Hai vương quốc mỗi bên cống hiện một Đồng Tử Hoàng Kim, đặt vào hang Ngưng Tình, từ đó sinh ra Suối Nguồn Hồn Vụ lớn mạnh nhất, dùng để chế tạo ra Thể Xác Hoàn Mỹ. Thật ra thì hồn thuật của vương quốc Gió là siêu việt nhất trong bốn vương quốc. Ba vương quốc còn lại vì lãnh thổ rộng lớn, dân cư đông đúc nên Tư tế Bạch Ngân còn phải chăm lo cho sự phát triển của đất nước. Tuy họ là tù nhân nhưng nói theo ý nghĩa khác, họ cũng là kẻ thống trị cả nước, dù thế nào cũng phải chú ý đến cuộc sống vật chất của người dân để không mất thể diện. Nhưng vương quốc Gió ở cực Bắc vì dân cư thưa thớt nên tất cả tinh lực của họ đều tập trung vào nghiên cứu hồn thuật vào nghiên cứu hồn thuật, hồn lực. Đến cuối cùng, họ bắt đầu nghiên cứu hồn thuật làm sao gieo Đồng Tử Hoàng Kim vào cơ thể, từ đó ký sinh linh hồn thoát khỏi kiếp sống tù đày.”

“Vì vậy… trên phương diện này, Aslan đi sau Inde à? Thế tại sao họ lại bằng lòng hợp tác với Aslan?”

“Bởi vì cả vương quốc Inde chỉ có hai Đồng Tử Hoàng Kim. Nếu đầu tư hết vào thí nghiệm chế tạo Thể Xác Hoàn Mỹ thì cả nước Inde sẽ tê liệt. Nhưng nếu chỉ sử dụng một cái thì không có hồn lực hùng mạnh duy trì, thế nên đành phải xin nước Aslan có quan hệ tốt nhất với họ giúp đỡ.”

“Phương pháp nghiên cứu chế tạo kẻ Gặm Nhấm bao gồm gieo trồng mạch linh hồn là do đế quốc Gió chuyển giao lại cho chúng ta. Trên phương diện nghiên cứu hồn thuật, Nước bị Gió bỏ xa lắm. Bên Gió đã tạo ra một thể xác gần như là hoàn mỹ nhất, cũng chính là Vương tước cấp Một của vương quốc Gió: Bạc Y Tư.”

“Là Vương tước mạnh nhất đại lục Odin mà Tư tế Bạch Ngân đã nói à?”

“Đúng vậy! Nguyên nhân hắn mạnh như vậy, vượt qua cả Gilgamesh hay Tu Xuyên Địa Tang, là vì chúng ta phải không ngừng hấp thụ hồn vụ xung quanh bổ sung hồn lực, nhưng hắn lại được gieo trực tiếp Đồng Tử Hoàng Kim còn lại của Vương quốc Inde, ngoại trừ cái ở trong hang Ngưng Tình.”

“… Trời ạ!” U Minh bật dậy khỏi giường, vẻ mặt kinh hoàng khó lòng chấp nhận. “Vậy chẳng phải Bạc Y Tư đã là Thể Xác Hoàn Mĩ thành công hay sao? Thân thể của hắn kháng cự được tính ăn mòn của Đồng Tử Hoàng Kim ư? Thế thì Tư tế Bạch Ngân có thể đi ra ngoài rồi hả?”

“Không thể… Mới vừa rồi tôi đã nói, Bạc Y Tư chỉ là thể xác gần như hoàn mỹ nhất hiện tại. Bởi vì hắn chỉ làm được một bước, đó chính là kháng cự được Đồng Tử Hoàng Kim ăn mòn, nhưng vẫn không thể nào chứa đựng được linh hồn Tư tế Bạch Ngân. Đống chất lỏng đen kịt, linh hồn tà ác tỏa ra khí lạnh kia mới thật sự là ngọn nguồn của độc tính kịch liệt nhất.”

“Vậy Bạc Y Tư kia mạnh thế nào… Thiên phú của hắn là gì?” U Minh nắm chặt bàn tay.

“Hắn đã được gieo trồng Đồng Tử Hoàng Kim trong thân thể, thiên phú gì đó với hắn có ý nghĩa nào đâu… “ Ánh mắt Đặc Lôi Á hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì có cũng không biết đến tột cùng Bạc Y Tư mạnh đến mức nào.

“Thế hiện tại, Thể Xác Hoàn Mỹ đã được tạo ra chưa?” U Minh nghĩ ngợi, hỏi vấn đề mấu chốt cuối cùng.

“Hình như chưa. Nếu không sẽ không có Kẻ Gặm Nhấm ra đời nữa.” Đặc Lôi Á lạnh lùng nói. “Những quái vật như chúng ta đều là chứng minh cho thí nghiệm thất bại.” Cô ta ngập ngừng, rồi lại cất lời. “Có điều, phần sau của Hiệp định bí mật có ghi lại quá trình chế tạo, rất nhiều năm trước, gần như họ đã tạo ra được một Thể Xác Hoàn Mĩ. Nhưng còn chưa kịp gieo trồng Đồng Tử Hoàng Kim, hoặc để cho linh hồn Tư tế Bạch Ngân kí sinh, Thể Xác Hoàn Mĩ đó chưa được nghiệm chứng thì đã mất tích.”

“Mất tích? Tìm được không?”

“Không tìm được. Bởi vì thể xác kia vừa chế tạo ra, chưa kịp gieo mạch linh hồn, nên thân thể cũng không có bất kì cảm ứng hồn lực nào cả, không cách nào truy tìm được tung tích, biến mất trong biển người mênh mông.”

U Minh im phăng phắc, gã đổi tư thế, nhưng cảm giác cứng nhắc trong cơ thể không hề giảm bớt.

“Đúng rồi!” Đặc Lôi Á cử động nói: “Họ còn đặt cái tên đặc biệt cho Thể Xác Hoàn Mỹ này nữa.”

“Là tên gì?”

“Vương tước cấp Không.”

***

Đồng tuyết hoang dã, bên ngoài Thiên Cách, đế quốc Aslan phía Tây.

“Được rồi, tiễn đến đây thôi. Em nên mau chóng trở về xử lí chuyện nội bộ của Thiên Cách đi. Sắp tới phải tìm kiếm Băng đế. Tôi cảm giác chuyện này chắc chắn không đơn giản đâu. Em đã nói nghiên cứu hồn thuật của Gió vượt xa chúng ta, như vậy Sứ đồ của họ sẽ có hồn lực mạnh cỡ Vương tước chúng ta. Nếu sáu Sứ đồ của họ đều ẩn núp trong lãnh thổ Aslan… thế thì tình huống sẽ cam go đây!”

“Tôi biết rồi. Bản thân anh cũng cẩn thận nhé!”

Đặc Lôi Á tiễn U Minh ra ngoài thành, tuyết bay mù mịt trời đất nơi vùng hoang dã mênh mông này, giống như đôi mắt của cô ta. Cô ta nhớ lại khoảnh khắc khi hai người họ đi ra khỏi hang động đẫm máu tanh tưởi kia, lúc đó trời đất cũng bao la, lạnh lẽo và vô tình thế này.

U Minh đi hai bước bỗng quay đầu lại, hỏi: “Đúng rồi, mới vừa nãy, em nói phe cánh hiện tại của Aslan, ý em là sao?”

Đặc Lôi Á cười khẽ, “Còn tưởng anh quên chuyện này chứ!”





U Minh nói: “Tôi không quên. Tôi biết sớm muộn gì em cũng sẽ nói với tôi.”

Đặc Lôi Á khoác kín trường bào lông chồn, nhìn U Minh đứng trong tuyết trắng xóa. Trường bào đen tuyền bao lấy người gã như tia chớp, lồng ngực trần phơi bày trong gió tuyết toát ra ánh sáng và sức mạnh.

“Anh cũng biết Gilgamesh đã thoát khỏi ngục giam kia rồi đấy! Hắn ta biết được bí mật Hiệp định Phong Thủy, vì thế, chắc chắn sẽ báo thù Tư tế Bạch Ngân. Hơn nữa, tuy Kì Linh đã trở thành Vương tước cấp Bảy mới, nhưng tôi luôn cảm giác Ngân Trần chưa chết. Không biết tại sao tôi có cảm giác như vậy nữa. Có thể là liên quan đến việc lúc đó tôi đã từng thấy Ngân Trần chết trước mặt mình, nhưng cuối cùng lại hồi sinh trở thành Vương tước cấp Bảy. Với cả tôi tin rằng, đầu tiên, Gilgamesh sẽ đi tìm Glanz đã bị ám hóa, chắc chắn hắn có biện pháp thức tỉnh Glanz, gọi Glanz gia nhập vào đội ngũ của hắn. Còn Kỳ Linh đã từng làm Sứ đồ của Ngân Trần, tất nhiên cũng sẽ theo phe của Gilgamesh. Cũng thuộc về phe của họ còn có Quỷ Sơn Liên Tuyền kiêm nhiệm Vương tước hai cấp đang bị giam cầm. Nếu họ giải cứu cô ta ra, như vậy, sự tham gia của cô ta sẽ khiến phe của hắn ta như hổ mọc thêm cánh. Hơn nữa, anh đừng quên hồn thú của Gilgamesh là Khoan Dung. Đây là phe đầu tiên.”

“Vậy phe khác là ai?” U Minh hỏi.

“Phe khác đương nhiên là Tư tế Bạch Ngân và đám quái vật họ lãnh đạo. Với Tu Xuyên Địa Tạng cầm đầu bốn quái vật, cộng thêm Tất Lạp Vương tước cấp Ba thâm sâu đến khó lường. Chỉ riêng bốn người họ đã đủ đối kháng với Gilgamesh. Mà còn có Thần Âm giờ phút này chưa rõ tung tích. Một khi Thần Âm có được thiên phú Vĩnh Sinh, như vậy, cần cân thực lực tất nhiên sẽ xảy ra nghiêng lệch. Đây là phe thứ hai.” Đặc Lôi Á nói.

“Còn có phe thứ ba không?” U Minh hỏi.

“Có. Đó chính là Băng đế Ngải Âu Tư. Hiện tại, rốt cuộc ngài đứng ở lập trường nào, chúng ta chẳng ai biết được. Anh nhất định sẽ thấy lạ là sao tôi lại thành một phe riêng biệt. Anh nhớ lại xem, sứ giả Bạch Ngân từng tiết lộ một câu, ý đại khái là Ngải Âu Tư có năng lực Nhiếp Hồn. Năng lực này cụ thể là gì thì chúng ta không biết, nhưng có thể khẳng định là có liên quan đến việc Ngân Trần hồi sinh. Như vậy, lực lượng ngài có không thể xem thường. Chẳng những vậy, lúc này, sự mất tích của ngài rất đáng sợ. Dù ngài đứng ở lập trường nào, đứng ở phe cánh nào cũng sẽ thay đổi hoàn toàn cục diện hiện tại.”

“Vậy em lựa chọn thế nào?” U Minh nhìn Đặc Lôi Á xinh đẹp trước mắt, khuôn mặt cô ta như đóa hoa kiều diễm nở rộ.

“Phe thứ tư.”

“Thứ tư?” Đôi mắt U Minh phản chiếu ánh tuyết, nheo lại thành một đường nhỏ hẹp. “Còn có ai nữa?”

“Phe thứ tư à…” Đặc Lôi Á đưa ngón trỏ chỉ vào mặt mình, “… là bản thân tôi.”

“Mình em à?” U Minh đột nhiên nghiêm túc. “Em định làm gì?”

“U Minh, lẽ nào anh định làm một quái vật mãi sao? Anh cũng biết chúng ta chẳng qua chỉ là vật thí nghiệm của Tư tế Bạch Ngân thôi. Một khi thí nghiệm thành công, kết quả của chúng ra sẽ ra sao? Anh có từng nghĩ đến chưa? Vì vậy…” Đặc Lôi Á cười, mặt cong cong, trông cô ta như một bát nước mật đang tỏa khói. “Anh có muốn ngồi yên xem hổ đấu, sau đó đi ra thu dọn tàn cuộc, thống trị Aslan thử không?”

“em có thế mạnh gì khiến tôi gia nhập phe của em?” U Minh nhếch môi cười.

“Phe của tôi á, rất lợi hại nhé!” Đặc Lôi Á nhìn U Minh. “Tôi có thể chứng minh cho anh xem, tuy vậy anh sẽ không thấy thoải mái đâu.”

“Có ý gì?” U Minh hỏi, đồng thời gã nhìn thấy đôi mắt Đặc Lôi Á biến thành màu đỏ tươi.

Vừa dứt lời U Minh đã cảm giác được một luồng khí kịch liệt bao trùm lấy gã, cảm giác kinh khủng này vô cùng quen thuộc. Hai đầu gối gã bủn rủn, quỳ sụp xuống đất, cúi đầu nôn mửa. Đồng tử gã chuyển động quay cuồng, vô số hồn lực ác độc âm u như sóng điện tử đang cộng hưởng kịch liệt trong đầu gã, muốn kích động gã đến độ điên cuồng.

“Làm sao em… lại…” Cổ họng U Minh trào ra từng ngụm chất dịch dạ dày tanh hôi, chua loét.

Mắt Đặc Lôi Á khôi phục bình thường, chấn động kinh khiếp trong đầu U Minh dừng lại.

“Anh hẳn rất quen thuộc với thiên phú này, đúng không? Cảm Nhiễm Tình Thân, đây từng là thiên phú của cô chị gái sinh đôi cùng thân thể với Thần Âm Sứ đồ của anh đấy. Nhưng mà khi đó, anh lựa chọn Thần Âm nên cô ta hóa thành một vũng lầy. Khi sứ giả Bạch Ngân mang thi thể cô ta vứt bỏ ở vùng hoang dã, trùng hợp tôi lại đi theo. Sau khi do thám hồn lực của cô ta, tôi phát hiện ra mạch hồn của hai chúng tôi vô cùng giống nhau. Cảm Nhiễm Tinh Thần của cô ta và Cảm Ứng Hồn Lực của tôi đều thuộc thiên phú về tinh thần. Vì thế, tôi liền học được thiên phú này.” Đặc Lôi Á ngồi xuống, đưa tay mơn trớn gương mặt anh tuấn của U Minh. Lúc này, trên gương mặt gã chỉ có rung động và sợ hãi khôn thôi.

“Hơn nữa khi này ở Thiên Cách, chẳng phải anh đã đoán được chàng trai đứng trong góc tối kia là ai sao? Anh cũng biết thực lực của hắn mà. Vậy nên anh xem, phe của chúng ta thật ra không kém đâu nhé! Cộng thêm Vương tước cấp Hai là anh và bảo bối một trong tứ đại hồn thú của Aslan ở tước ấn của anh, chúng ta chưa chắc thất bại đâu.” Đặc Lôi Á kề vào tai U Minh, thì thầm.

“Hóa ra em ẩn giấu bí mật và thực lực lớn như vậy.” U Minh nhìn Đặc Lôi Á, ánh mắt rệu rã.

“Ơ? Ai nói chứ?” Đặc Lôi Á đứng dậy, cười khanh khách.”Tôi ẩn giấu chưa hẳn là những thứ này, thứ thật sự lợi hại của tôi các người không biết đâu. Có điều, hiện tại còn chưa đến lúc phải lấy nó ra hù dọa mọi người.”

Đặc Lôi Á quay người, từ từ đi về phía Thiên Cách của mình. Cô ta không ngoảnh lại, chỉ lạnh lùng thốt ra một câu: “Đến cùng là gia nhập đội nào thì anh nghĩ kĩ đi!”

Bóng hình duyên dáng ẩn trong trường bào của cô ta biến mất trong gió tuyết. U Minh lặng yên. Nơi xa, cung điện của Đặc Lôi Á bị vô số bông tuyết phủ kín, thoạt nhìn không rõ hình khối gì. Gã đứng cô độc một mình trong trời đất mịt mùng, nhìn theo bóng lưng Đặc Lôi Á biến mất, bỗng khẽ cười. Bông tuyết rơi trên hàng mi dài và dày, sau đó tan thành vài giọt nước thấm ướt mắt gã.

“Thật ra thì em không cần nói nhiều như vậy, dù chỉ có một mình em, chẳng có gì cả, tôi cũng sẽ chọn đứng về phía em.”