Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 40: 40: Tiểu Thế Tử




Tiểu Đề tựa hồ mưu sinh ở hoàng thành Hách Đồ Nhĩ Đốn của Hung Nô, nàng ấy thường xuyên chạy tới bên đó làm việc, có khi về trong ngày, có khi lại đi mất vài ngày.

Mỗi lần nàng ấy trở về, đều cứng rắn cùng mình chen chúc trên một cái giường.

Kỳ thật đều là nữ hài tử, A Mộc vốn cũng không ngại, nhưng tư thế ngủ của Tiểu Đề thật sự rất kinh tâm động phách.

Thường xuyên mình nửa đêm tỉnh lại liền phát hiện nàng ấy giống một con bạch tuộc, ôm chặt mình đến suýt hít thở không thông.

Hơn nữa sau đó đến mùa hè, Tiểu Đề mặc lại càng ít, mỗi khi da thịt bóng loáng của nàng gần sát mình, A Mộc đều cảm thấy trái tim mình không hiểu sao bắt đầu đập nhanh hơn, làm cho nàng có phần không biết làm sao.

Ngày một ngày trôi qua, trong nháy mắt, lại hạ đi đông đến.

Đã nhiều ngày, A Mộc thường xuyên nằm mộng, ở trong mộng luôn có một nữ tử mặc bạch y nhẹ nhàng vỗ về mặt mình, khóc với mình, nói cho mình biết, nàng phải đi...

Mà mỗi lần A Mộc nghe xong đều không hiểu sao cảm thấy lòng đau xót, nhịn không được muốn ôm nữ tử ấy vào lòng, hy vọng nàng đừng đi.

"Rốt cục ngươi mơ thấy gì?" Sở Hạ Đề hồ nghi hỏi, A Mộc này, hai ngày qua mỗi lần hỏi nàng ta, nàng ta cũng không chịu nói, hôm nay nhất định phải tra ra được manh mối!

A Mộc sao có thể nói với Sở Hạ Đề, một nữ tử như nàng lại mơ thấy một nữ tử khác, lại còn ở trong mộng muốn ôm người ta nữa, chuyện như thế quả thật quá khó mở miệng.

Nàng trầm mặc một hồi, đáp: "Kỳ thật cũng không có gì...chúng ta ngủ tiếp một hồi đi, trời còn chưa sáng đâu."

"Không được! Ngươi có nói không! Cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi!" Nói xong, Sở Hạ Đề liền vươn tay muốn lấy kiếm dưới đệm giường.

Trước kia nàng muốn thử xem võ công của A Mộc còn không, liền rút kiếm đuổi theo nàng ta chạy khắp phòng, phát hiện nàng ấy đã không nhớ một chút võ công nào cả.

Sau trận đòn đó, A Mộc đối với Sở Hạ Đề càng không dám ngỗ nghịch, nói gì nghe nấy.

"Được được được, ta nói! Ta nói!" A Mộc sợ tới mức trên mặt thất sắc.

"Nói mau! Nói mau!" Sở Hạ Đề không kiên nhẫn thúc dục.

"Khụ khụ, chính là mơ thấy một người, luôn ở trong mộng vỗ về mặt ta, khóc với ta, nói với ta nàng ấy phải đi, ta cảm thấy khổ sở, cũng rất muốn xông lên ôm nàng ấy, muốn nàng ấy đừng đi nữa..." A Mộc nuốt nước miếng, mặt hồng lên nói ra.

"Nam nhân hay nữ nhân?" Sở Hạ Đề nghe xong, trực tiếp nhất châm kiến huyết* hỏi.

(*nói thẳng vào chỗ trọng điểm)

"Khụ khụ, có lẽ...hình như...có lẽ...đại khái là một nữ nhân..." A Mộc gian nan nói.

"Rốt cuộc là nam hay nữ?!" Sở Hạ Đề muốn nổi giận.

"Nữ nhân!" A Mộc vội trả lời.

Sở Hạ Đề cúi đầu, trầm mặc không nói, sau một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngọt ngào cười với A Mộc.

Sở Hạ Đề cười như thế, thực làm cho A Mộc hết hồn.

Lần trước, nàng cười như thế với mình xong, liền không hiểu sao lại tự dưng rút kiếm đuổi giết mình. Rồi một lần, sau khi cười với mình xong, liền bắt mình cõng nàng, đi hết ngọn núi Bắc Khố, buổi tối về đến nhà, bắp chân đều rút gân. Lần trước trước nữa, có cô nương nhà bên tặng mình một bình rượu sữa ngựa mới ủ, Tiểu Đề cười với mình xong, liền không biết lấy từ nơi nào ra một vò lớn rượu sữa ngựa, cứng rắn ép mình uống toàn bộ...

Lần này...lại là nụ cười này...

A Mộc cảm thấy mình chạy trời không khỏi nắng...

"Tiểu Đề, ta cảm thấy...chúng ta có chuyện gì có thể từ từ nói...đây chỉ là giấc mộng thôi mà..." A Mộc tinh thần suy nhược đem thân thể mình dán lên vách tường.

"Ngươi sợ hãi gì chứ, ta cũng sẽ không ăn ngươi." Sở Hạ Đề lại càng sáp lại gần A Mộc.

"Ta...ta biết ta sai rồi...Lần sau ta cũng không dám nằm mơ nữa..." A Mộc chỉ cảm thấy mình sắp khóc.

"Nằm mộng lại đâu phải chuyện ngươi có thể khống chế, chẳng qua có cái gọi là ngày suy nghĩ nhiều, đêm ắt nằm mộng..." Sở Hạ Đề nâng tay lên, khẽ vuốt hai má A Mộc.

A Mộc sợ tới mức một cử động cũng không dám, sợ mình vừa động, Sở Hạ Đề sẽ cào mặt mình.

"Ở trong mộng, nữ tử kia vuốt ve ngươi như thế này sao?" Sở Hạ Đề càng thêm ngọt ngào nói.

"Phải phải phải!" A Mộc nào dám nói không phải.

"Vậy sao ngươi còn không ôm ta? Không phải ngươi nói, ngươi rất muốn ôm nữ tử kia sao?" Sở Hạ Đề bỗng nhiên nheo hai tròng mắt, nguy hiểm hỏi.

A Mộc vội vàng ôm Sở Hạ Đề, mà khoảnh khắc đó, bên hông đã bị người kia hung hăng nhéo.

"Ai ui!" A Mộc đau đến nước mắt đều sắp chảy ra, muốn đi kéo bàn tay đang nhéo hông mình của Sở Hạ Đề.

Nhưng Sở Hạ Đề lại ghé sát bên tai thì thầm: "Nếu ngươi dám buông tay, không ôm ta nữa, ngươi nhất định phải chết!"

A Mộc toàn thân run run, cắn chặt răng cũng không dám thả lòng vòng tay đang ôm Sở Hạ Đề.

Một hồi lâu sau, lực đạo bên hông mới biến mất, A Mộc thở hổn hển từng hơi.

Mới vừa rồi còn tưởng mình đau sắp chết chứ...

"Lần sau nếu ngươi còn dám mơ giấc mộng không đứng đắn như thế, quấy rầy ta ngủ, ta sẽ làm cho ngươi còn thảm hại hơn hôm nay." Cô gái trong lòng mở miệng uy hiếp.

A Mộc vội vàng gật đầu thật mạnh, cũng không biết có thể thả lỏng hai tay không, liền hỏi: "Tiểu Đề, ta còn phải tiếp tục ôm ngươi sao?"

"Thế nào, ngươi ôm đủ rồi?" Sở Hạ Đề nhướn mày, lạnh lùng chống lại ánh mắt A Mộc.

"Không...không đủ..." A Mộc vội vàng theo bản nặng lại ôm chặt thiếu nữ trong lòng hơn một chút, sợ nàng cảm thấy mình không đủ tình chân ý thiết.

"Vậy tiếp tục ôm."

"Nhưng mà...ta làm sao ngủ bây giờ?"

Sở Hạ Đề lại nheo hai tròng mắt.

"Chậc...ta cứ thế này nằm ngủ cũng được..."

Vì thế, A Mộc cứ như vậy lưng tựa vách tường, tay ôm chặt Sở Hạ Đề vào lòng, trợn tròn mắt, nhìn xà nhà suốt đêm.

Sở Hạ Đề thật ra lại nằm trong lòng A Mộc ngủ an ổn dị thường, khoé miệng nhếch lên một nụ cười mỉm mỹ mãn.

A Mộc, A Mộc, ngươi chơi vui hơn tên Mộ Dung Nhan kia nhiều!

***

Yên kinh, Tề Vương phủ.

Tề Vương Mộ Dung Huyền xoa xoa hai tay mình, đi qua đi lại trong đình viện, tâm tình vừa hưng phấn lại khẩn trương, mà càng nhiều là cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Ta sắp làm phụ thân! Ta sắp làm phụ thân!

"Oa - oa -", từ trong nội điện truyền ra một tràng tiếng khóc rõ to của hài nhi.

Mộ Dung Huyền vội vàng bước nhanh tiến lên, đẩy cửa mà vào, hắn đầu tiên là bổ nhào tới trước giường Lãnh Lam Ca, ôn nhu lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng, dịu dàng an ủi: "Ca nhi, vất vả rồi."

"Để cho ta...nhìn xem hài nhi." Lãnh Lam Ca suy yếu nói.

"Nương nương, là một tiểu Thế Tử anh tuấn." Trúc Nhi đem anh hài mới sinh đến trước mặt Lãnh Lam Ca.

Mộ Dung Huyền trong lòng mừng rỡ như điên, trước ôm hài nhi một phen, cười vui vẻ: "Mau để cho phụ vương nhìn ngươi xem, chậc chậc, trưởng thành nhất định là một mỹ nam tử."

Lời này của Mộ Dung Huyền làm cho mấy tên hạ nhân chung quanh đều nhịn không được che miệng cười trộm.

"Tư Nhan." Lãnh Lam Ca đột nhiên mở miệng lẩm bẩm.

"Cái gì?" Mộ Dung Huyền buồn bực hỏi.

"Gọi hắn là Mộ Dung Tư Nhan đi." Lãnh Lam Ca bình tĩnh nói.

Lời này vừa thốt ra, mọi người ở đó đều lập tức không dám nói chuyện.

Ai nấy trong lòng biết rõ ràng, tục danh của Thất điện hạ chính là một chữ "Nhan", nay vị Tề Vương phi này dĩ nhiên lại lấy cho tiểu Thế Tử tên là "Tư Nhan", đây rõ ràng chính là còn không quên tình cũ đó mà...

Mộ Dung Huyền làm sao không biết suy nghĩ trong lòng Lãnh Lam Ca, nhất thời, trong lòng như đánh đổ cả bình ngũ vị, không biết có tư vị gì, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Thất đệ đã chết, mình thật sự không đáng ghen tị với một người chết.

Hắn suy nghĩ liền đưa ra ý kiến: "Nam hài tử lấy tên 'Tư Nhan' quá mức thanh tú, không bằng kêu 'Tư Ngạn' đi, Mộ Dung Tư Ngạn."

Lãnh Lam Ca trầm mặc một hồi, cuối cùng gật gật đầu.

Ngạn nhi...Tên ngốc tử đó trước kia cũng thích dùng tên giả kêu "Mộ Ngạn"...

Trúc Nhi nhìn tiểu thư nhà mình yêu thương nhìn chằm chằm tiểu Thế Tử, cũng hiểu được lúc này trong lòng nàng kỳ thật nghĩ đến một người khác, không khỏi thầm thở dài. Không ngờ đã qua lâu thế rồi, thậm chí đã cùng Tề Vương có hài tử, tiểu thư vẫn chỉ nghĩ đến Thất điện hạ...

***

Ngựa không dừng vó, năm tháng như thoi đưa.

Trong nháy mắt, Mộ Dung Nhan đã ở thôn Mạt Lai, làm A Mộc suốt ba năm.

Cuộc sống nơi này rất đơn giản, trên cơ bản chỉ cần không chọc Sở Hạ Đề xù lông thì sẽ không có chuyện lớn gì xảy ra.

Mỗi ngày mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, các hương thân chung quanh đều thực giản dị tự nhiên, đối với mình thực khách khí thân mật, A Mộc đã không còn cố thử khôi phục kí ức nữa.

Nàng mơ hồ cảm thấy, cuộc sống trước mắt chính là tốt nhất.

Nếu nhớ lại ra cái gì, nói không chừng ngược lại sẽ thống khổ...

Giữa hè, bầu trời Mạc Bắc xanh thăm thẳm, vạn dặm không mây.

"A Mộc, lại đây." Sở Hạ Đề ngồi trên lưng ngựa, ngoắc ngoắc ngón tay với A Mộc.

A Mộc buông sài đao trong tay xuống, đi qua chỗ nàng, không biết có phải nhìn lầm không, nàng cảm thấy Sở Hạ Đề hôm nay tựa hồ có chút không bình thường.

Sở Hạ Đề không khỏi thầm nghĩ, trước kia ngươi thật sự là Hoàng tử Yên quốc thật sao...như thế nào không bài xích làm mấy việc nhà nông này một chút nào...

Nàng nhiều lần nói với A Mộc, kỳ thật không làm những việc tay chân đó cũng không sao cả, bất quá A Mộc luôn thản nhiên nói, chỉ là mất công một cái nhấc tay mà thôi, dù sao cũng nhàn rỗi.

"Ngươi hôm nay rất nhàn?" Sở Hạ Đề hỏi.

"Không nhàn, ta đang làm việc mà..." A Mộc cảnh giác hồi đáp, nàng sợ Sở Hạ Đề lại muốn làm trò gì chọc ghẹo mình.

"Thì chính là rất nhàn, đi cùng ta tới chỗ này." Sở Hạ Đề nhìn chằm chằm vào mắt A Mộc nói.

"Ờhm." A Mộc thấp giọng đáp, là mình nhìn lầm sao, sao cảm giác hốc mắt nàng ấy hồng hồng.

"Chỉ...chỉ có một con ngựa?" A Mộc nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề thắc mắc.

"Đúng thế, ngươi còn muốn mấy thớt ngựa? Đừng dông dài nữa, mau lên đây!" Sở Hạ Đề không kiên nhẫn nói.

"Ừ ừ." A Mộc nhảy lên ngựa, vòng ôm lấy Sở Hạ Đề, cầm cương ngựa.

Đột nhiên, hồng y nữ tử trong lòng tựa hồ trong nháy mắt biến thành một nữ tử bạch sam...

A Mộc toàn thân bỗng nhiên cứng đờ, ngay khoảnh khắc vừa rồi, giống như có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.

"Ngươi làm sao vậy?" Sở Hạ Đề cảm giác người phía sau lưng cứng ngắc, liền hỏi.

"Không...không có việc gì, chúng ta đi đâu?" A Mộc phục hồi lại tinh thần, hỏi ý nàng.

"Đi một nơi không ai có thể tìm được ta!" Sở Hạ Đề kẹp chặt bụng ngựa, thớt ngựa dưới chân liền lập tức lao nhanh về phía trước.

Hết chương 39

- -------------------------------

Bách Linh: 1 nhân vật quan trọng đã được sinh ra, nếu mọi người đọc lại chương đầu, "Vô tự bi", sẽ thấy tác giả có đặt ra 1 số phục bút, có thể dựa vào đó để đoán đại khái mốc thời gian của diễn biến sự việc sau này. 

Nếu Mộ Dung Nhan cứ quên hết đi, chỉ làm A Mộc của Tiểu Đề, có lẽ sẽ ko có quá nhiều bi kịch về sau...