Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu - Quyển 2 Chương 50: Hòa thân gả ai?




Một thân phượng bào màu đỏ thẫm điểm chỉ kim tuyến thêu phượng hoàng, kim sức trên đều tinh xảo hoa lệ nhưng không tục khí, gương mặt tuyệt mỹ trang dung tự nhiên, Hỏa Diễm giữa trán yêu dã, thánh khiết, đôi mắt lạnh lùng khiến người ta liếc mắt một cái đã không thể quên; xương quai xanh lộ ra ngoài, eo nhỏ, hai tay đặt trên khoảng bụng bằng phẳng, đẹp như bước từ trong tranh ra.

“Hoàng Nhi! Nàng thật đẹp!” Hiên Viên Tuyệt tiến vào nhìn khuôn mặt như tranh vẽ, nhịn không được tán thưởng.

Thiên Thanh Hoàng nâng mắt, cười mỉm: “Còn thời gian khen à?”

Hiên Viên Tuyệt đi tới ôm lấy eo nhỏ của Thiên Thanh Hoàng: “Ừ! Đi thôi! Tiệc tối sắp bắt đầu rồi!”

Thiên Thanh Hoàng gật đầu, Hoan Hỷ và Hoan Lạc đã sớm cùng Hiên Viên Địch kéo nhau đi xem náo nhiệt, cho nên chỉ có một mình nàng ở đây chờ Hiên Viên Tuyệt, hai người cùng nhau tới yến hội.

“Hoàng Thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Bình thân!” Trên đài cao, Hiên Viên Tuyệt cùng Thiên Thanh Hoàng ngồi cạnh nhau, một đen một đỏ, khí phách uy nghiêm, đẹp đẽ quý phái, hơn nữa hai người đều có dung mạo tuyệt thế, nhất thời khiến người phía dưới không dám nhìn thẳng.

“Sứ thần Đông Hán thay mặt Hán Hoàng, chúc Hạ Hoàng cùng hoàng hậu, cử án tề mi, trăm năm hảo hợp!” Thiên Thanh Thần đứng ra đầu tiên, tuy tức muốn chết, nhưng đây không phải lúc muốn nói gì là nói.

“Ý tốt của Hán Hoàng trẫm đã hiểu, sứ thần mời ngồi!” Thiên Thanh Thần đến Tây Hạ đã lâu, nhưng lần này mới xem như Hiên Viên Tuyệt chính thức gặp mặt.

“Sứ giả Nam Phong, thay mặt Hoàng Thượng, chúc Hạ Hoàng giang sơn thiên thu vạn tái, trọn đời không suy, chúc hoàng thượng cùng nương nương đầu bạc răng long!” Sứ thần Nam Phong là một lão nhân; còn Đông Phương Mạc bên cạnh hắn không nhúc nhích, hắn chỉ đến xem, những loại chuyện này hắn mặc kệ.

“Mời Tôn Thừa tướng!” Hiên Viên Tuyệt ngẩng đầu, người kia là Thừa tướng Nam Phong Tôn Lễ, phụ thân của Nam Phong hoàng hậu, coi như có chút phân lượng.

“Bắc Lương Triệu Tĩnh Vũ bái kiến Hạ Hoàng, bái kiến hoàng hậu nương nương!” Một nam tử có ba phần giống Triệu Duệ mặc hoa phục tuấn mỹ, ổn trọng đứng lên: “Tĩnh Vũ lần này đến có mang theo chút lễ vật, hi vọng hoàng thượng và hoàng hậu nương nương để mắt tới!”

“Ba ba!” Hai tiếng vỗ tay, vài người bưng một cái bồn lớn vào, sau đó còn bưng theo ba khay khác.

Triệu Tĩnh Vũ đi tới vén lên: “Đây là san hô Bắc Hải Băng, san hô đặc biệt chỉ có ở Bắc Lương, bởi vì nó trong suốt như băng tuyết, nên mới có cái tên này!”

“Oa!” Lúc Triệu Tĩnh Vũ kéo tấm vải đỏ phủ bên trên ra, màu trắng sáng bóng chói mắt khiến cả đại sảnh mở to mắt, hầu như san hô đều có màu đỏ và màu vàng, thứ trắng như tuyết này đúng là hiếm gặp, huống hồ cây san hô này con cao tới nửa người.

Buông vải đỏ, Triệu Tĩnh Vũ rất vừa lòng với phản ứng của mọi người: “Đây đều là chút tâm ý của Tĩnh Vũ, hi vọng hoàng hậu nương nương vui lòng nhận cho!”

Tiến tới cái khay thứ hai: “Đây trân châu Bắc Hải, tuy rằng không lớn như ở Đông Hải, nhưng rất tinh tế, dùng để làm trang sức hay nghiên phấn cũng được!”

Cái khay thứ ba: “Đây là Thiên thượng Tuyết Liên, sinh trưởng trên dãy núi cao nhất ở Bắc Lương, những nhánh Tĩnh Vũ mang đến đây đều đã sinh trưởng ngoài ba trăm năm!”

Cái khay thứ tư: “Đây là thất Thải Phượng hoàng Thạch, vẫn là một khối nguyên thạch, nương nương có thể tạc thành kiểu trang sức yêu thích!”

Đợi Triệu Tĩnh Vũ nói xong, nhìn một chút đều thấy rất đáng giá, bốn lễ vật này, không có cái nào không phải trân phẩm, Bắc Lương lần này thở hơi thật lớn.

“Hảo ý của Thái tử bản cung sẽ nhận!” Thiên Thanh Hoàng hữu lễ cười nhẹ, cũng không nói hay làm gì nhiều hơn, nhưng lại khiến người ta không bắt được lỗi.

“Thấy thái tử mang tới nhiều như vậy, bổn vương đột nhiên cảm thấy lễ vật của mình có chút kém cỏi!” Bỗng tiếng của Đông Phương Hằng chen vào, phe phẩy cây quạt đứng lên, hướng tới ngoài cửa vung một cái, lập tức người có bưng một cái khay vào.

“Thứ này bổn vương tình cờ có được, cũng là bảo bối, nhưng do lần trước lễ vật của bổn vương khiến hoàng hậu nương nương tức giận, nên lần này chỉ đem thứ này tới, mong nương nương không chê cười!” Nói xong Đông Phương Hằng nhẹ nhàng hạ tấm lụa vàng xuống, một pho tượng kỳ lạ tạo hình Hoa Điêu xuất hiện!

Mấy đóa hoa xinh đẹp lần lượt thay đổi, mở ra tứ phía, hoa hành qua lại lần lượt thay đổi, như thiên nga giao gáy, tuyệt mỹ làm cho người ta say mê, nhất là thân mình mang ánh sáng nâu cùng điểm bôi đen, nồng đậm sắc thái ở ngọn đèn hạ có chút trong suốt, cuống hoa trơn bóng cùng đóa hoa bên cạnh lại Hoa Quang lóe ra, làm cho người ta có chút lóa không mở được mắt!

So với sự kinh diễm của mọi người, Thiên Thanh Hoàng lại có chút kinh ngạc: “Cái này có phải là Lưu Ly không?”

Đúng vậy, cũng chỉ là lưu ly thôi, nhưng lại quá tinh xảo, còn Hiên Viên Tuyệt không am hiểu, nhưng cũng biết thứ này quả thật rất đẹp, thợ làm khéo như vậy, đúng là trân phẩm.

“Không biết lễ này của ta, nương nương có để mắt?” Đông Phương Hằng thấy đã nhận đủ ánh mắt của mọi người, mới khiêm tốn hỏi Thiên Thanh Hoàng.

“Lễ vật của Hằng Vương, hoàng hậu rất thích, trẫm thay hoàng hậu nhận, cũng đa tạ Hằng Vương!” Không để Thiên Thanh Hoàng tiếp lời, Hiên Viên Tuyệt vung tay lên, nói hai câu đuổi khéo Đông Phương Hằng, thuận tiện kéo sát Thiên Thanh Hoàng vào lòng mình, bá đạo vô cùng.

“Có thể được Hạ Hoàng nói một tiếng “Tạ”, lễ này của bổn vương cũng coi như đáng giá!” Đông Phương Hằng cũng không vì hành động của Hiên Viên Tuyệt mà bất mãn, dương dương tự đắc phẩy cây quạt, sau đó trở lại vị trí ngồi, có điều hắn đưa lễ vật cũng thật sự rất xuất sắc đi.

Đột nhiên, vài bóng vũ nương hồng y như gió tiến vào, xoay tròn vài cái, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện, nữ tử áo trắng mang theo khăn che mặt, không rõ dung mạo, duy nhất chỉ có thể thấy nàng mỉm cười, đôi mắt to tròn, giữa mi dùng chu sa vẽ một đóa hoa sen, thoạt nhìn khá giống Thiên Thanh Hoàng.

Gần như lúc nữ tử đi ra, mọi người đều đem ánh mắt chuyển lên trên đài cao nhìn Thiên Thanh Hoàng, nhất thời có chút sợ hãi, phải biết rằng lần trước Thiên Thanh Hoàng xuống tay với một nữ nhân ngay trước mặt Đông Phương Hằng, mà giờ nữ nhân này còn ra vẻ giống nàng, không phải muốn chết sao?

Một khúc nhạc kết thúc, không ai dám vỗ tay, sợ làm cho hoàng hậu nương nương không thoải mái.

“Ba ba ba!” Một cái vỗ tay đột ngột vang lên, mọi người nhìn tới, thấy là Diệp Tuế Hàn, hắn ngồi vỗ tay, tuy không lớn tiếng tán thưởng, cũng cho mọi người một chỗ dựa, sau đó tiếng vỗ tay ào ào xôn xao.

“Tiểu nữ tử Tiêu Nguyệt bái kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương!” Nữ tử nhu thuận cúi đầu, như gió xuân vờn liễu, trông rất đẹp mắt.

“Bình thân!” Một tiếng này là Thiên Thanh Hoàng nói, đồng thời cũng làm cho tâm tư mọi người hạ xuống một chút, mà tiếng Thiên Thanh Hoàng lại vọng lên lần nữa, hỏi sang An công công bên cạnh: “An công công, vũ nữ này tìm ở đâu vậy, điệu nhảy thật không thể chê, thưởng!”

Lời Thiên Thanh Hoàng nói xuống, toàn bộ đại đường lặng ngắt, nhất là Tiêu Nguyệt, nụ cười nháy mắt cứng nhắc; thấy An công công vẻ mặt khó xử, rối rắm, nhìn lại người dưới đất vẻ mặt quái dị, Thiên Thanh Hoàng ‘khó hiểu’ hỏi: “Bản cung bảo ngươi nói xem!”

“Thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ lỗi, là Tĩnh Vũ thất trách, quên giới thiệu!” Triệu Tĩnh Vũ đứng lên chắp tay: “Vị này là đại tiểu thư của đại tộc Tiêu gia bên Bắc Lương, tài mạo song toàn, là đại mỹ nhân của Bắc Lương chúng ta, lần này đến phụng mệnh Hoàng Thượng, muốn cùng Hạ Hoàng kết làm chim liền cành, khiến hai quốc gia gắn bó suốt đời!”

Hiên Viên Tuyệt không nói lời nào, chỉ có đôi tay siết Thiên Thanh Hoàng thật chặt, đôi mắt kiên định nhìn nàng, cho thấy tình cảm của mình, có điều trong lòng hắn cũng vui sướng vô cùng, bộ dáng này của Hoàng Nhi, là ghen!

“Gắn bó suốt đời?” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, bưng chén rượu nhấp môi, ngón út khinh đạn: “Ý là muốn gả đến Tây Hạ sao?” Không biết cố ý hay là vô tình, câu ‘cùng Hạ Hoàng kết làm chim liền cành’ kia, trực tiếp bị Thiên Thanh Hoàng bỏ qua.

“Hoàng hậu nương nương!” Tiêu Nguyệt nhu thuận cúi đầu, giọng nói lạnh lùng trong trẻo nhưng lại mang theo vẻ nhu hòa: “Hoàng thượng cùng nương nương ân ái, Tiêu Nguyệt không dám có ý phá hư, Tiêu Nguyệt chỉ muốn vì hai quốc gia bỏ ra chút sức lực, Tiêu Nguyệt không cầu sủng ái, cũng không cầu danh phận, thầm nghĩ chỉ muốn ở lại Tây Hạ, thỉnh hoàng hậu nương nương thành toàn!”

Một lời nói cẩn thận, không muốn không cầu, đem tư thái của mình tới bậc thấp nhất, nếu Thiên Thanh Hoàng không đáp ứng, thì có vẻ nàng không đủ rộng lượng, không đủ để làm mẫu nghi thiên hạ.

“Vậy sao?” Thiên Thanh Hoàng nâng mắt: “Nếu Bắc Lương có thành ý cầu thân như thế, bản cung cũng không thể cô phụ tâm ý của Bắc Hoàng!” Thiên Thanh Hoàng lời này vừa nói ra, Tiêu Nguyệt cùng Triệu Tĩnh Vũ vui vẻ, có điều triều thần lại cảm thấy không thể không suy nghĩ, nhưng đương nhiên cũng có không ít tâm ý muốn xem kịch vui.

Mọi người cùng một lúc có nhiều tâm tư khác nhau, Thiên Thanh Hoàng đột nhiên chuyển hướng chuyện: “Tiêu Nguyệt cô nương nhìn xem, ở đây nhiều thanh niên tuấn tú như vậy, còn có triều thần tuổi trẻ tài cao, Tiêu Nguyệt cô nương coi trọng vị nào, bản cung lập tức chỉ hôn cho ngươi!”

Chát! Trong nháy mắt, tâm tư mọi người đều bất ổn, nhưng qua lần này càng thêm thấu, đã nói rồi, hoàng hậu sao có thể dễ dàng tha thứ cho một cái nữ tử mang tâm địa tiến vào hậu cung.

“Hoàng hậu!” Tiêu Nguyệt kinh hãi ngẩng đầu, nàng không ngờ Thiên Thanh Hoàng ở trước mặt nhiều người lại xuyên tạc ý tứ của mình: “Tiêu Nguyệt sẽ không gả cho bọn họ!”

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Không phải ngươi nói chỉ muốn thầm lặng ở lại Tây Hạ sao? Nữ tử một thân một mình ở lại Tây Hạ, tóm lại là không tốt, huống hồ ngươi cũng đến để lập gia đình, binh sĩ Tây Hạ ta tuấn mỹ cũng không kém Bắc Lương, bản cung tin tưởng nhất định có người lọt vào được mắt xanh của cô nương!”

“Hoàng Thượng!” Tiêu Nguyệt biết mình nói không lại Thiên Thanh Hoàng, chỉ biết đem ánh mắt chuyển về hướng Hiên Viên Tuyệt, đôi mắt trong trẻo nhiễm hai phân ủy khuất, thoạt nhìn rất động lòng người.

“Hoàng Nhi, nàng khát không? Không nên uống rượu, uống nước đi!” Hiên Viên Tuyệt làm như không nhìn thấy, rót một ly nước đưa cho Thiên Thanh Hoàng, vẻ mặt sủng nịch.

“Hạ Hoàng, Bắc Lương thành tâm cầu hòa, thỉnh Hạ Hoàng cân nhắc!” Triệu Tĩnh Vũ nhìn tình thế không ngừng biến hóa, cũng chỉ biết kiên trì bước ra thỉnh cầu.

“Lời nói của Hoàng hậu nương nương chính là ý của trẫm, chẳng lẽ Tây Hạ nhiều binh sĩ xuất sắc như vậy, còn không xứng với Tiêu tiểu thư?” Hiên Viên Tuyệt rốt cục cũng mở miệng, có điều lại mang thanh âm lạnh lùng không chút cảm tình.

“Hoàng Thượng!” Tiêu Nguyệt kinh hãi gọi, sau đó chậm rãi gỡ màng sa che mặt, lộ ra dung mạo kinh thiên, khiến mọi người kinh diễm một chút, đương nhiên, cũng chỉ là kinh diễm một chút mà thôi, phải biết rằng dung mạo Thiên Thanh Hoàng tuyệt mỹ vô song, có Thiên Thanh Hoàng tồn tại, mỹ nhân như vậy căn bản không có chút tác dụng.

“Hoàng Thượng, Tiêu Nguyệt tự biết so ra còn kém hoàng hậu nương nương, cho nên cũng không có hy vọng xa vời gì; Tiêu Nguyệt vẫn ngưỡng mộ Hoàng Thượng tư thế oai hùng, đến Tây Hạ chỉ cầu thỏa tâm nguyện gặp Hoàng Thượng một lần; tâm can Tiêu Nguyệt đã sớm yêu thương người, làm sao có thể nào gả cho người khác, Tiêu Nguyệt chỉ cầu Hoàng Thượng thành toàn cho một lòng say mê của Tiêu Nguyệt!” Nói xong, hai giọt nước mắt chảy xuống, thân mình yếu đuối quỳ xuống, thật sự đem tư thái của bản thân hạ tới bậc thấp nhất, cái dạng này, nhất thời làm cho người ta dâng lên tâm ý thương hương tiếc ngọc, phân tình kia, sao không thể không khiến lòng người sinh cảm xúc được.

“Dối trá, ghê tởm!” Hiên Viên Địch không chút khách khí phun ra mấy từ, quay đầu nhìn về phía Hoan Hỷ, tìm kiếm tiếng nói chung; Hoan Hỷ liếc trắng mắt, không nói lời nào, mà Hoan Lạc ngồi ở bên kia, chỉ có ánh mắt hơi lạnh mà thôi!

“Phân tình ý này của Tiêu Nguyệt cô nương, thật sự làm cho người ta cảm động a! Hoàng hậu nương nương, người nói sao?” Đông Phương Hằng là kẻ sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn.

Thiên Thanh Hoàng không thèm nhìn hắn, người như thế tốt nhất trực tiếp bỏ qua.

“Hoàng Thượng! Tiêu Nguyệt cô nương tình thâm nghĩa trọng, hoàng thượng hãy thành toàn cho nàng, nay hậu cung Tây Hạ chỉ có hoàng hậu nương nương, mà nương nương gả lại đây đã gần một năm, nhưng hoàn toàn không có chút động tĩnh, Hiên Viên gia luôn muốn khai chi tán diệp, thỉnh hoàng thượng cân nhắc!”

“Thỉnh hoàng thượng cân nhắc!” Lập tức một đám triều thần quỳ xuống, thật ra bọn họ cùng cầu như vậy là có tư tâm, mặc kệ thành lũy chắc chắc thế nào, chỉ cần có một chỗ hổng, muốn công phá sẽ dễ dàng hơn; chỉ cần Hiên Viên Tuyệt thu Tiêu Nguyệt, như vậy bọn họ có thể đem nữ nhi đưa vào trong cung, thuận lý thành chương.

“Các ngươi coi bản cung là người chết sao?” Giọng Thiên Thanh Hoàng không lớn không nhỏ vang lên, làm cho tâm can cả thảy run rẩy; sức uy áp trên người Thiên Thanh Hoàng không hề che giấu, ép bọn họ quỳ rạp trên mặt đất.

“Hoàng hậu nương nương bớt giận, thần cũng chỉ lo lắng cho Tây Hạ, thỉnh hoàng hậu nương nương cân nhắc!”

“Nương nương cân nhắc!”

“Hoàng Nhi không cần tức giận!” Hiên Viên Tuyệt cúi đầu hôn lên trán Thiên Thanh Hoàng, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía triều thần phía dưới: “Trẫm hạ thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, từ nay về sau Tây Hạ chỉ có một hoàng hậu, nay các ngươi là muốn kháng chỉ sao?”

“Chúng thần không dám!”

“Hoàng hậu nương nương!” Tiêu Nguyệt ngẩng đầu lên, hai mắt mông lung đẫm lệ: “Là Tiêu Nguyệt không biết tự lượng sức mình, nhưng Tiêu Nguyệt một lòng say mê, hy vọng xa vời mong nương nương thành toàn!”

Đem nam nhân của mình đi để thành toàn người khác? Thiên Thanh Hoàng nàng là đồ điên à?

“Hoàng hậu nương nương, thần có một đề nghị!” Diệp Tuế Hàn đứng lên, hắn không quỳ cùng một đám triều thần, hắn không ngốc theo chân bọn họ hứng nhận lửa giận của Hiên Viên Tuyệt lửa: “Hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần cho các sứ thần, đại sự đó trước hết cứ để lại, về sau chậm rãi thương nghị, có được không ạ?”

“Không được!” Thiên Thanh Hoàng không do dự mở miệng, cũng không quản sắc mặt Diệp Tuế Hàn thế nào, nói thẳng: “Nếu đã đề suất, hôm nay giải quyết luôn đi, miễn về sau càng phiền toái!”

“Hoàng hậu của trẫm chỉ có một mình Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt cũng tỏ hẳn thái độ ra ngoài mặt: “Hậu cung Tây Hạ cũng chỉ có một mình Hoàng Nhi, vĩnh viễn!”

“Hoàng Thượng…” Tiêu Nguyệt hai mắt mông lung đẫm lệ, tựa hồ hồi lâu mới kiềm chế được, vẻ mặt bi thương nhìn Hiên Viên Tuyệt, sau đó nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng hậu nương nương không muốn dung nạp Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt cũng không bắt buộc, chỉ có thể trách Tiêu Nguyệt và hoàng thượng không có duyên phận!”

Dứt lời, trực tiếp che mặt chạy vội ra ngoài triều điện, bộ dáng thương tâm muốn chết, làm cho người ta rất đau lòng.

“Thỉnh hoàng thượng thứ Tiêu Nguyệt tội thất lễ, Tĩnh Vũ đi xem trước!” Triệu Tĩnh Vũ chắp tay, sau đó đuổi theo.

Thiên Thanh Hoàng thưởng thức nốt chén rượu, đột nhiên lên tiếng: “Các vị đại thần còn tính quỳ trên mặt đất đến khi nào vậy?”

Những đại thần quỳ xuống đất người người hai mặt nhìn nhau, do dự một chút, nghĩ đứng dậy: “Tạ hoàng hậu nương nương!”

Ngay tại lúc các đại thần đều đứng lên, tiếng Thiên Thanh Hoàng lại vang lên: “Bản cung cho các ngươi đứng lên sao?”

“Bùm!” Người vừa mới đứng lên lập tức quỳ xuống, so với khi đứng lên còn sợ hãi gấp bội: “Hoàng hậu nương nương thứ tội!”

“Ba!” chén rượu trong tay Thiên Thanh Hoàng bay ra, trực tiếp dừng lại trước mặt các đại thần, sau đó vỡ thành bột phấn; một tiếng này làm cho đại điện vốn yên tĩnh lại càng thêm tĩnh mịch.

Thiên Thanh Hoàng đứng lên, hơi thở ép ép chặt người phía dưới đất, hồi lâu, Thiên Thanh Hoàng mới lạnh lùng mở miệng: “Đừng tưởng bản cung không biết tâm tư của các ngươi, hiện tại chưa làm gì các ngươi, không có nghĩa là bản cung không dám làm gì hết; giang sơn Tây Hạ cần các ngươi, nhưng hậu cung Tây Hạ không cần, chỉ cần Thiên Thanh Hoàng ta còn ở trên hậu vị, các ngươi thu hết tâm tư lại cho ta, nếu không đừng trách bản cung vô tình!”

“Dạ… Chúng thần đã hiểu!” Mọi người sợ hãi phủ phục trên mặt đất, trong lòng vừa e ngại vừa hối hận, sao bọn họ lại quên thủ đoạn của Thiên Thanh Hoàng chứ, thậm chí đã quên người ngồi trên long ỷ sủng ái nàng vô pháp vô thiên thế nào, dám nảy sinh ý nghĩ như vậy, đúng là muốn chết.

Đông Phương Mạc nhìn trên đài cao không nói, Đông Phương Hằng phe phẩy cây quạt, cười cười nhìn một mảnh khôi hài, mà Thiên Thanh Thần cũng thấy được địa vị của Thiên Thanh Hoàng ở triều đình Tây Hạ, nghĩ tới chuyện nàng không giúp mình, não ý trong càng nhiều hơn; nếu như hắn biết mười tòa thành kia chính là vì Thiên Thanh Hoàng muốn, không biết sẽ biểu cảm thế nào.

Cuối cùng, Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt rời đi sớm, một hồi yến hội chỉ vì một Tiêu Nguyệt mà phải tan rã trong không vui, có điều cũng càng làm cho tất cả mọi người rõ ràng, đắc tội ai cũng được nhưng nhất định không thể đắc tội Thiên Thanh Hoàng.

“Hoàng Nhi!” Trở lại Tê Phượng Cung, Hiên Viên Tuyệt một tay ôm lấy Thiên Thanh Hoàng, sau đó bế nàng lên: “Hoàng Nhi còn đang tức giận?”

Thiên Thanh Hoàng nâng mắt: “Ta có cái gì mà rất tức giận, chỉ không thích nữ nhân khác nghĩ tới chàng, còn bày ra cái bộ dáng đáng thương khôi hài kia, làm cho ta thấy không thoải mái!” Tiêu Nguyệt kia vừa nhìn đã biết là giả bộ, muốn được Hiên Viên Tuyệt thương hương tiếc ngọc mà thôi, nàng không thích nhất là loại nữ nhân như vậy.

“Vậy thì không nên nhìn!” Hiên Viên Tuyệt cúi đầu hôn lên thái dương nàng: “Về sau nàng sẽ không bao giờ thấy nàng ta nữa, ta cũng sẽ không để cho nàng ta tiến vào hoàng cung!”

“Tùy chàng!” Thiên Thanh Hoàng không sao cả, dù sao nếu nữ nhân kia xuất hiện lại trước mặt nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta đi dễ dàng.

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng vào trong lòng, giọng nói mang theo sự chờ mong: “Hoàng Nhi sinh cho ta một đứa con có được không?”

“Đứa con?” Thiên Thanh Hoàng lập tức nghĩ tới cái bụng bự của Tô Như Mộng, nói cho cùng cảm thấy có chút không dám nghĩ, nếu bụng nàng cũng to như vậy…